Tại sao mọi chuyện lại diễn ra như thế này?
Người gián điệp hai mang lang thang giữa thiện và ác không khỏi băn khoăn. Chiến tranh kết thúc, ánh sáng chiến thắng, đó là điều bình thường, tất cả các câu chuyện cổ tích đều nói như vậy. Hắn sống sót, và mặc dù hắn không bao giờ khao khát điều đó, nhưng điều đó vẫn có thể đoán trước được, thánh nhân Potter ngay cả con chuột đáng chết kia cũng có thể tha thứ, thì cậu ta đối với kẻ phản bội như hắn chắc nhất thời chỉ là mềm lòng... Severus không khỏi cười nhạo.
- Tội lỗi của tôi, tôi sẽ trả.
Nhưng tại sao, Severus, cựu Tử thần Thực tử, Bậc thầy Độc dược, chủ nhiệm Slytherin, lại sống trong nhà của Potter?
Nọc độc đã làm hỏng giọng nói của hắn, đến mức hắn chỉ có thể nhìn McGonagall và Potter bàn bạc giải quyết vấn đề, và sau đó đến báo lại cho hắn. Severus không thể từ chối McGonagall - người phụ nữ công tâm đã khóc cả tiếng đồng hồ trong phòng, sau khi Severus tỉnh dậy sau một năm ngủ say, hổ thẹn vì hiểu lầm trước đây của mình. Merlin, ai có thể nghĩ rằng Minerva có thể có nhiều nước mắt để rơi như vậy.
Dumbledore chết tiệt.
Nhưng Potter, một Potter, tại sao lại đồng ý với chuyện này. Ánh mắt Severus nhìn về phía thiếu niên đang im lặng, một năm... Hắn có chút sững sờ, một năm có thể làm cho một người khác thay đổi nhiều như vậy sao? Đôi mắt xanh lục đối diện dường như cảm nhận được ánh mắt của hắn, cậu mỉm cười đáp lại, Severus mặt liệt quay mặt đi.
Chết tiệt, tôi phải đốt bức chân dung của Dumbledore.
Sống chung - Severus miễn cưỡng chọn từ - bất ngờ thay lại có thể chấp nhận được: một bộ sưu tập sách phong phú, chủ yếu là phép thuật hắc ám, có lẽ Potter đã chuyển tất cả sách thư viện nhà "chó điên*" đến đây; ở hầm hắn ở lúc trước cũng có một số bộ sưu tập, được xếp vào các loại khác nhau. Đương nhiên, nguyên nhân chính là Potter không bao giờ xuất hiện trước mắt hắn, trừ việc đúng giờ xuất hiện để dùng bữa, và buổi tối... Xem ra hắn là người duy nhất sống trong căn nhà này. Đáng mừng phải không? Có lẽ Potter không thể trốn tránh lời cầu xin của Minerva…
(*Editor: giải thích xíu thì đây là xưng hô của giáo sư dành cho Sirius Black. Ý giáo sư là Harry đã chuyển tất cả sách ở thư phòng nhà Black về đây.)
Severus, rũ mắt xuống, tự nhủ, hắn nên biết tội lỗi của mình.
Severus đứng ở cửa phòng bếp, không ngờ lại có thể gặp được Potter vào lúc này. Nọc độc của rắn đã phá hủy hệ thống miễn dịch của Severus, khiến hắn thường xuyên cảm thấy mệt mỏi và buồn ngủ hơn, và khi hắn khỏe hơn, thói quen dần dần trở lại như trước - nhưng tiếc là Potter không nhận ra điều đó, Severus khịt mũi. Ngạc nhiên thật.
Lặng lẽ nhìn bóng dáng bận rộn trong bếp, sau một năm, Potter dường như đã hoàn toàn lột xác, chiến tranh sẽ khiến một cậu bé trưởng thành, nhưng sau một năm chiến tranh dường như càng trầm tĩnh hơn, hắn gặp khó khăn trong việc tìm sự liều lĩnh và hấp tấp trong chàng trai trẻ một lần nữa. Thay vì nghĩ về việc Potter đã trải qua một năm qua như thế nào, hắn lại gõ cửa.
Ở trong phòng bếp, người thanh niên trong bếp giật mình quay lại, bàn tay phải trống rỗng của cậu dường như định rút đũa phép ra, và đặt nó xuống một cách xấu hổ sau khi thấy người đến.
“Chào buổi sáng, Giáo sư.” Có lẽ Minerva sẽ cho Gryffindor mười điểm vì sự cảnh giác của Chúa Cứu Thế.
“Potter,” Hắn cố gắng phát ra tiếng, giọng khàn khàn, “Chúng ta cần nói chuyện.”
“Giáo sư, giọng của thầy đã khôi phục!”
“Yên lặng, Potter.”
Nói chuyện với một Potter có lẽ là việc miễn cưỡng nhất, sau khi hắn thức dậy - đó không phải là trách nhiệm của hắn.
Tất cả những người có thể nói chuyện với cậu đều chết trong chiến tranh, cậu không rõ nhất sao? Một giọng nói lạnh lùng cất lên.
“Ngoài ra, tôi không còn là giáo sư của cậu nữa.” Hắn cố gắng hết sức để giữ giọng điệu của mình, chết tiệt, giọng điệu mà cụ Dumbledore đã từng nói trước đây. Tất cả những gì hắn có thể hy vọng lúc này là Potter giữ thái độ thân thiện, không, chỉ cần giữ bình tĩnh.
“Được rồi, Severus.”
“Potter, tôi không cho phép cậu gọi tên thánh của mình.” Hít một hơi thật sâu, bình tĩnh, tĩnh lặng. Potter ngu ngốc, có lẽ chiến tranh đã làm hỏng não cậu.
“Ngài cũng có thể gọi tôi là Harry, thưa ngài.” Người thanh niên chớp mắt, thức thời đổi cách xưng hô một cách khôn ngoan. "Bất quá, tôi nghĩ chúng ta nên ăn sáng rồi mới nói chuyện, cơ thể ngài vẫn chưa hồi phục."
"Potter, tôi nghĩ mình có thể sống một mình," Severus điềm tĩnh ngồi trên ghế, “Hay Chúa Cứu Thế vĩ đại quyết định tự mình theo dõi Tử thần Thực tử khét tiếng đề phòng hắn làm bất cứ điều gì khác…"
"… "
“Giáo sư Snape! ” - chàng trai trẻ tuổi mắt xanh ngắt lời hắn, "Thưa ngài, sau khi ngài giao trí nhớ của mình cho tôi, tự hạ thấp bản thân ngoài việc làm tôi đau lòng còn có ích lợi gì sao?”
Xong rồi, trong lòng Harry trầm xuống, ký ức, một đề tài không thích hợp nhất để bọn họ hai người bàn luận.
“Nếu Chúa Cứu Thế vĩ đại đã hiểu rõ, đó là ký ức của tôi, thì không nên đem nó đi công khai cho mọi người biết.”
Harry cười khổ, “Sau khi tôi nhìn thấy trí nhớ của ngài, ngài làm sao có thể khiến tôi chấp nhận những hiểu lầm của bọn họ về ngài. Tôi so với ai khác đều biết rõ những điều mà ngài đã hy sinh và trả giá như thế nào." Tôi cũng hiểu lầm người so với ai khác càng nhiều.
Buổi nói chuyện này, thậm chí còn khiến người đối diện tức giận hơn: “Tôi không quan tâm.”
“Thưa ngài, tôi biết ngài không quan tâm, nhưng tôi thì có.” Giọng Harry run run, “Tôi không sợ chết…không, có lẽ vẫn còn một chút, nhưng đó là định mệnh của tôi, tôi sẽ phải đối mặt với nó...nhưng nếu tôi có chết cũng không ai biết được chuyện này, tôi không thể chấp nhận việc ngài mang tiếng xấu không thuộc về ngài
...Thưa ngài, tôi nợ ngài vì hành động của tôi. Xin lỗi, nhưng nếu có lần sau, tôi vẫn sẽ làm như vậy."
"Ký ức của ngài chỉ có một mình tôi xem qua, bên Bộ Pháp Thuật đã có bức họa của Albus làm chứng, còn có bằng chứng cụ ấy để lại..."
"Gryffindor ngu ngốc." Severus chế nhạo để che đậy nội tâm rối loạn của mình. Hắn thực sự không nghĩ tới, Albus...một con sư tử khoác da hồ ly, cuối cùng vẫn là một con sư tử.
“Albus đoán là ngài sẽ nói vậy,” Harry nhún vai. “Với sự hỗ trợ của Minerva và những người còn lại trong Hội Phượng hoàng, ngài sẽ nhận được sự vô tội và danh dự mà ngài xứng đáng có được.”
Trong sạch...danh dự...Snape, tại sao lại là cậu? Cậu có xứng đáng không? Giọng nói lại xuất hiện.
“Ngài có thể lấy lại trí nhớ của mình bất cứ lúc nào, trừ bỏ những lời tôi lỡ miệng nói lúc nãy, thì không ai biết điều gì.” Giọng Harry nhỏ dần, “Tôi xin lỗi, thưa ngài.”
“Tôi chỉ, chỉ tức giận, ngài vì tôi…" Cậu chặn lại từ sắp nói ra, "Vì mẹ tôi làm nhiều việc như vậy, lại không nói bất cứ điều gì. Tôi rất tức giận, không, tôi nghĩ nó có thể là..."
"Potter!” Cậu làm sao dám…… trực giác của Severus nói hắn không thể nghe thêm nữa, hoặc là không dám lại nghe thêm nữa. Phẫn nộ, hoặc kinh ngạc, hiện tại cảm giác đang tràn ngập trong lồng ngựa rốt cuộc là cái gì, Potter điên rồi, không, có thể là hắn điên rồi.
“Potter,” Occlumency lại một lần nữa vận chuyển, và đôi mắt đen trống rỗng. "Tôi sẽ lấy lại trí nhớ, đây không phải là chủ đề của ngày hôm nay."
"Cậu có thể giải thích những gì cậu làm hàng đêm không?"
“Thưa ngài, tôi làm phiền ngài sao?” Harry ngồi đối diện với hắn, “Sau này tôi sẽ cẩn thận và giữ im lặng, lẽ ra tôi nên nghĩ rằng ngài ngủ không ngon.” Cậu đặt hai bữa sáng lên bàn, “Nhưng bây giờ. Đến giờ ăn sáng rồi.”
“Potter, đừng có giả ngu.” Nghĩ đến giọng điệu thường ngày của Albus, đừng tức giận.
"Thưa ngài, bữa sáng."
Im lặng một lát, hai người cùng ngồi vào bàn ăn, nhà Potter có đủ đèn và phòng ăn cũng sáng sủa, nhưng Severus lại nhớ tới vô số lần đối đầu trong lớp độc dược u ám trước đây, trong đôi mắt xanh lục kia đều hiện lên vẻ oán hận.
— Không thay đổi, có lẽ hôm nay sẽ bắt đầu một sai lầm, nhà Weasley, nhóm Gryffindorn bạn tốt của cậu, hoặc vị con út tóc đỏ nhà Weasley sẽ là lựa chọn tốt hơn.
“Tôi đang mơ,” Harry bắt đầu, không nhìn hắn, như thể đột nhiên có thứ gì đó cực kỳ hấp dẫn trong góc bàn ăn không mấy nổi bật. "Tôi mơ thấy rất nhiều người, máu chảy rất nhiều, và mọi người đều hỏi tôi, tại sao họ chết, tại sao tôi không cứu họ, tôi không phải là Chúa Cứu Thế sao? Tôi cũng mơ thấy Sirius, Remus, Albus, nhất là lúc thấy bọn họ chết đi, tôi lại không thể cứu được họ..."
"Còn anh," Đôi mắt xanh lục u buồn đó nhìn về phía Severus, "Em mơ thấy anh trong Lều Hét, và em nhìn thấy Nagini, anh chảy rất nhiều máu, em không có cách nào cầm máu, em không thể cầm máu, anh ở trong vòng tay em, lúc sắp ngừng thở, anh nói với em— "
"Look at me."
“…Đúng vậy.” Severus không bỏ lỡ, trong nháy mắt cơ bắp cậu căng thẳng. “Thực xin lỗi, em đã hiểu lầm anh rất nhiều, em đã làm sai rất nhiều, nếu có thể…” Cậu hít sâu một hơi, “Sự liều lĩnh và hấp tấp của em đã gây ra cái chết của rất nhiều người, tất cả đều chết vì em, lẽ ra họ không nên chết, tại sao…tại sao em lại là người duy nhất sống sót?”
Severus nhíu mày, không nghi ngờ gì nữa, vết thương do chiến tranh để lại. Một lúc lâu sau hắn mới nhận ra bản thân có chút tức giận, những người khác không nhận thấy rằng tâm trí của vị Chúa Cứu Thế có gì đó không ổn hả, những con sư tử ngu ngốc đó không có thêm bộ não nào để khiến chúng nhận ra rằng có điều gì đó không ổn hay sao?
“Họ không chết vì cậu đâu,” Severus cố gắng nói chậm lại, nhưng hắn không thể kiềm chế cơn tức giận của mình. “Vẫn là nói, Chúa Cứu Thế vĩ đại vẫn cứ đem chính mình coi như trung tâm thế giới, cho rằng tất cả mọi người đều vây quanh cậu sao?”
Severus ngăn lại lời phản bác của Potter, Merlin, hắn quả thật muốn thở dài, nếu còn sống để đối phó với cảnh tượng như vậy, hắn thà chết dưới nanh vuốt Nagini. "Potter, nếu Chúa Tể Hắc Ám chiến thắng, sẽ có nhiều người chết hơn. Họ chết để chiến thắng."
"Bất chấp mọi thứ để giành chiến thắng."
“Mọi thứ…cái giá phải trả?” Potter cười nhạt, “Thưa ngài, họ cũng nói vậy, ai cũng nói vậy, chiến thắng không tránh khỏi phải trả giá, chỉ cần tôi còn sống…nhưng, Severus, con người cùng sinh mệnh cũng có thể xem nhẹ?”
" — Rất nhiều người đã chết, tại sao tôi lại sống sót?"
Severus nhìn Potter một lúc lâu, thậm chí không quan tâm đến xưng hô của đối phương. Đôi mắt xanh lục, mái tóc bù xù và vết sẹo trên trán của cậu bé, hắn nhìn chằm chằm vào nó một lúc lâu - giống với Lily, lại hoàn toàn khác với Lily. Cuối cùng vào lúc này hắn cũng sẵn sàng thừa nhận với bản thân rằng, Harry Potter, cậu bé đeo trên lưng cái danh Chúa Cứu Thế, là một cá thể hoàn toàn độc lập, hắn đang cố gắng tìm kiếm hình bóng của người chết, cố gắng tự nói với bản thân rằng tất cả mọi việc là vì Lily. Và lúc này, sự dối trá của hắn đã sụp đổ.
Cụ Dumbledore, cụ có bao giờ nghĩ rằng cậu bé vàng của cụ lại dễ bị tổn thương như vậy không? Cậu ấy không thể chấp nhận cái chết của những người vô tội, không thể đồng ý với khẩu hiệu "vì điều tốt đẹp hơn" của cụ, và cậu ấy đã rất đau khổ vì điều đó. Severus nhịn không được muốn chất vấn Dumbledore, tuy rằng hắn hiểu được đây là tức giận vô cớ, đương nhiên có thể chỉ trích Dumbledore, nhưng hắn sao thế nào có thể cao giọng buộc tội Dumbledore?
— Không phải là nguồn gốc của tất cả những tội ác này không phải bắt đầu từ hắn sao?
Tội lỗi hiện có chưa trả xong lại phạm thêm tội mới.
Severus nhịn xuống cay đắng trong lòng và sử dụng tới — có lẽ là giọng nói nhẹ nhàng nhất trong cuộc đời mình. "Potter, mặc dù tôi không đồng ý với những gì Chúa Cứu Thế nói, và tôi không tin rằng một đứa trẻ miệng còn hôi sữa có thể đánh bại Chúa Tể Hắc Ám," hắn dừng lại. "Nhưng tôi phải thừa nhận rằng, sự sống sót của cậu mang lại hy vọng, hy vọng đánh bại Chúa tể Hắc ám."
“Dù việc đó làm tôi khịt mũi coi thường, nhưng những tên Gryffindorn ngu ngốc đó, cần thiết phải có ký thác chút gì đó,” hắn nhìn về phía Potter, khi nhìn thẳng vào đôi mắt đó, buộc bản thân phải nói như sau, "Cậu là một lá cờ đầu, và vào năm thứ bảy, toàn bộ trường Hogwarts dựa vào 'cậu còn sống', để tồn tại lâu dài."
Hắn không ngại làm rách một số vết thương, nhưng những lời tiếp theo thậm chí còn khiến hắn khó nói hơn, "Cậu làm tốt lắm, Harry."
"Tất cả họ sẽ tự hào về cậu."
Severus nhìn Potter, người rõ ràng đang bị sốc, rất bực bội đứng lên, chết tiệt, có lẽ hắn đã mất trí rồi, đời này hắn sẽ không bao giờ ngồi cùng bàn với Potter nữa.
"Severus, còn anh thì sao? Anh cũng tự hào về em sao?" Harry vội vàng đứng lên, Merlin, cậu đang nằm mơ sao? Severus không chỉ gọi cậu bằng cái tên thánh, mà còn khen cậu, đoạn ký ức đáng giá này cậu nên rút ra bỏ vào chậu tưởng ký. Không, Harry tự lắc đầu với chính mình trong lòng, cậu nên biết người đàn ông này mềm lòng như thế nào.
Harry không nhịn được cười, sợ rằng câu hỏi này sẽ hoàn toàn làm người đàn ông khó chịu, cậu nhanh chóng chuyển chủ đề, "Thưa giáo sư Snape, em có thể có vinh hạnh được ăn sáng với ngài không?"
"Được."
End.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT