Với người mình đã từng rung động mãnh liệt, nếu gặp lại lần nữa thì vẫn sẽ rung động.

Bầu không khí trong gia đình Lâm Chi Dật tương đối thoải mái, từ nhỏ bố mẹ đã nâng cô như nâng trứng, hứng như hứng hoa, muốn gì được nấy.

Vậy nên trong quá trình trưởng thành của mình, sự yêu thích của cô với một thứ gì đó chỉ kéo dài trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, chưa bao giờ chủ động giành giật.

Lâm Chi Dật theo đuổi tư tưởng “Cái gì thuộc về mình rồi cũng sẽ thuộc về mình”, vậy nên cô cũng không quá nghiêm túc để ý tới những yêu thích ngắn ngủi nồng nhiệt đó sau khi thời gian hứng thú đã qua.

Sau khi cô tốt nghiệp đại học có làm hai công việc, nhưng sau đó vì cảm thấy mệt mỏi trong công việc nên lại xin nghỉ, ở nhà tìm kiếm công việc khác.

Bây giờ cô đã ở nhà tìm việc được ba tháng, cuộc sống vẽ tranh, đọc sách, chơi game hàng ngày khiến cô vô cùng vui vẻ thoải mái.

Hai công việc trước đây của Lâm Chi Dật cũng không tồi, CV khá đẹp, gần đây lại có công ty mới gửi offer cho cô, thế là cô lại bắt đầu lên kế hoạch cho cuộc sống sáng đi chiều về.

Thứ Hai, Lâm Chi Dật tới bệnh viện làm kiểm tra sức khỏe định kỳ trước khi nhận việc.

Cô y tá trẻ tuổi rút máu cho cô dùng sức hơi quá, Lâm Chi Dật dùng hai miếng bông để ngăn máu ngừng chảy ra rồi tiếp tục thực hiện hạng mục kiểm tra sức khỏe tiếp theo.

Có lẽ là vì hôm nay thức dậy quá sớm, lại để bụng rỗng rút máu nên sau khi Lâm Chi Dật lấy máu xong thì đầu óc choáng váng, cô cầm tờ giấy kiểm tra sức khỏe, quên cả việc phải đăng ký trước, đợi người đằng trước chụp X quang xong rồi đi ra khỏi phòng, cô trực tiếp đi vào trong.

Cô thuận tay đặt tờ giấy kiểm tra sức khỏe vào tay vị bác sĩ đang đi về phía mình, sau đó bắt đầu cởi áo khoác ra.

“Đợi một chút, cô còn chưa đăng ký.”

Vị bác sĩ đứng bên cạnh cô có giọng nói trầm ổn rõ ràng, lời của anh cắt ngang hành động cởi áo khoác của Lâm Chi Dật, cô ngẩng cái đầu đang quay mòng mòng của mình lên, vừa chậm chạp trả lời vừa nhìn anh.

“À… Vâng.”

Chỉ vài giây sau khi cô nhìn vị bác sĩ có giọng nói rất êm tai này, não bộ của Lâm Chi Dật nhanh chóng hoạt động và đưa ra kết luận rằng “Người đàn ông trước mặt này chính là kiểu cô thích”.

Người đàn ông mặc áo blouse trắng có dáng người mảnh khảnh thon dài, mặc dù đeo khẩu trang y tế nhưng cũng không thể che đậy nửa mặt trên lộ ra với hàng mày tuấn lãng và sống mũi cao thẳng của anh. Và cả làn da trắng mịn mà Lâm Chi Dật rất thích.

Khi nhìn kỹ còn khá giống với chàng trai mà cô từng thầm mến hồi cấp ba, nhưng cô không chắc chắn lắm nên cũng không hỏi.

Đợi tới khi Lâm Chi Dật đăng ký xong rồi tiến vào phòng lần nữa, bác sĩ nam nhắc nhở cô có thể vào căn phòng nhỏ bên cạnh để thay quần áo, cô cảm thấy khá phiền phức nên ngẩng đầu hỏi anh:

“Áo lót không gọng cũng phải thay ra sao?”

Bác sĩ hỏi lại: “Có móc áo không?”

“Có…” Lâm Chi Dật gật gật đầu.

“Ngoại trừ bra thể thao thì đều cần phải thay.” Bác sĩ trả lời xong thì xoay người đi vào phòng chức năng.

Trong vài phút thực hiện việc chụp X quang, anh có đủ đạo đức nghề nghiệp và sự kiên nhẫn của một bác sĩ.

Lúc Lâm Chi Dật làm xong kiểm tra sức khỏe, đi ra khỏi tòa nhà bệnh viện mới phát hiện ra vừa rồi mình quên không hỏi tên người ta là gì.

Sau khi về đến nhà, cô không nhịn được mà liên tục gửi tin nhắn với bạn của mình là Đào Gia Nguyệt, nói rằng hôm nay đi làm kiểm tra sức khỏe có gặp được một bác sĩ trông khá giống crush cũ của cô, là kiểu hình mẫu lý tưởng của cô.

Ở đầu bên kia điện thoại, Đào Gia Nguyệt trả lời rất nhanh: Đẹp trai tới mức nào?

Lâm Chi Dật nhớ lại dáng vẻ của chàng trai hồi sáng: Đẹp trai hơn người yêu cũ của tớ nhiều.

Nhớ lại anh bạn trai cũ là một tay trống trong một ban nhạc của Lâm Chi Dật, hứng thú của Đào Gia Nguyệt được khơi gợi: Làm ở khoa X quang của bệnh viện thành phố à?

Đào Gia Nguyệt: Trùng hợp thật, chú tớ là chủ nhiệm khoa X quang, hay là tớ hỏi thăm giúp cậu nhé?

Lâm Chi Dật nhìn tin nhắn của cô ấy, cười rộ lên: Vậy cảm ơn chú của cậu trước nhé!

Đào Gia Nguyệt cười trêu cô: Ô, cậu còn biết nói vậy nữa cơ đấy! Lúc đấy cậu không tự cua người ta đi, bây giờ lại bắt tớ xin thông tin cho cậu.

Lâm Chi Dật nằm ngửa trên ghế sô pha, cầm điện thoại trả lời cô ấy: Tớ không biết gì cả, mau hỏi chú của cậu hộ tớ đi.

Không ngờ hiệu suất của Đào Gia Nguyệt rất cao, lúc nửa đêm, khi Lâm Chi Dật đã quên béng chuyện này đi thì cô ấy gửi thẳng tài khoản Weixin của bác sĩ kia cho cô, cộng thêm một câu, “Chị em à, còn lại dựa vào bản thân cậu đấy.”

Với những người xa lạ không quen biết, có lẽ bác sĩ kia cũng không nhớ cô là cô gái đã tới làm kiểm tra hôm nay. Lâm Chi Dật có hơi phân vân, nhưng vẫn không thể ngăn lại sức hấp dẫn sáng nay của người kia, thế là cô click mở tài khoản đó rồi gửi lời mời kết bạn.

Lâm Chi Dật nhấn vào avatar WeChat của người kia, đó là hình một chú mèo nhỏ màu xám, bố cục tùy ý, không giống ảnh trên mạng. Tên WeChat của anh là hai chữ ZY viết hoa.

Lâm Chi Dật nhìn tên WeChat của anh, cảm thấy có gì đó sai sai, vốn dĩ cô đã mệt rã rời bỗng chốc trở nên tỉnh táo trong nháy mắt, đây còn không phải là tên viết tắt của chàng trai cô từng thầm mến thời cấp ba hay sao.

Cô biết thành phố Giang này rất nhỏ, nhỏ tới mức luôn luôn có thể gặp được người quen. Nhưng có vài người sau khi nói hẹn gặp lại với cô thì lại chẳng bao giờ gặp lại. Và cũng có người trước đây cô chưa kịp nói lời tạm biệt thì bây giờ lại xuất hiện bên cạnh cô một lần nữa.



Lâm Chi Dật từng học ở trường Chuyên Giang Thành, bị bố cô ép học ở đây.

Thành tích của cô trong trường chuyên lớp chọn ở mức dưới trung bình, không phải là học trò cưng trong mắt giáo viên, thích hẹn các bạn cũng bị nhét vào lớp chọn như cô cùng đi dạo phố, lên mạng chơi game, thường la cà ở các khu trò chơi với bạn bè.

Còn Chu Dạng vẫn luôn là học sinh ưu tú trong suốt ba năm học ở trường chuyên lớp chọn, tên của anh luôn xuất hiện rõ ràng trong danh sách những học sinh xuất sắc.

Ngày đầu tiên nhập học, chủ nhiệm lớp đã chỉ định anh làm lớp trưởng kiêm cán bộ môn thể dục, Lâm Chi Dật cảm thấy giáo viên thích anh như vậy không chỉ là vì anh học giỏi mà còn có thể là vì anh rất đẹp trai.

Thời cấp ba, Chu Dạng đã có biệt danh là “bông hoa cao lãnh” không thể chiếm được, chiều cao trên 1m8 đứng giữa đám nam sinh trông vô cùng xuất chúng.

Trong trường có không ít nữ sinh xinh đẹp hoặc âm thầm hoặc công khai thích anh, mới đầu số nữ sinh này không bao gồm Lâm Chi Dật.

Cô và Chu Dạng có kiểu bạn bè khác nhau, giống như học sinh giỏi luôn có một ranh giới vô hình với học sinh hư.

Lâm Chi Dật không nghĩ rằng một người như Chu Dạng sẽ làm ra chuyện gì khác người trong trường.

Sau khi có kết quả bài kiểm tra giữa kỳ lớp 11, chủ nhiệm lớp bọn họ thông báo sẽ thành lập các nhóm nhỏ để giúp đỡ nhau học tập.

Dựa vào thành tích từ cao xuống thấp, cô và Chu Dạng trùng hợp được phân vào cùng một nhóm, chỗ ngồi cũng chuyển thành bàn trước bàn sau.

Đương nhiên những điều này đều là vì Chu Dạng có thể giúp đỡ cô trong việc học tập.

Mỗi lần Chu Dạng giảng bài cho cô, mặc dù giọng điệu của anh hơi lạnh lùng nhưng lại có thể giữ vững thái độ có trách nhiệm, điều này khiến Lâm Chi Dật không thể không nghiêm túc chú ý tới những đề bài khiến cô đau đầu.

“Chu Dạng, cảm ơn cậu đã giúp mình giải đề nhé.” Mỗi lần Lâm Chi Dật nghe anh giảng xong thì đều sẽ nói lời cảm ơn.

Chu Dạng đều sẽ trả lời là “Ừm, không cần khách sáo.”

Dần dà, việc cùng nhau học tập khiến cô và Chu Dạng cũng dần thân thiết hơn.

Lâm Chi Dật phát hiện Chu Dạng cũng không lạnh nhạt như những gì anh thể hiện ra bên ngoài, chỉ là tính cách của anh khá chậm nhiệt mà thôi.

Anh chưa bao giờ từ chối bất kỳ câu hỏi nào mà bạn bè trong lớp không hiểu rồi hỏi anh, lần nào anh cũng sẽ kiên nhẫn nghe cho hết lời cô muốn nói rồi nghiêm túc trả lời.

Lâm Chi Dật còn nhớ rõ có một lần cô từng được ngồi sau xe đạp của Chu Dạng bởi vì hôm đó tan học thì trời mưa, cô ra khỏi lớp muộn, những người bạn có quan hệ tốt với cô đều đã đi trước.

Cô không mang ô, đang định chạy vội vào trong mưa thì Chu Dạng bỗng đứng trước mặt cô rồi đưa ô cho cô.

Chu Dạng còn dùng giọng điệu không chút để tâm nói với cô: “Cậu che ô giúp mình, mình đi xe đạp, tiện đường đưa cậu về nhà.”

Trên đường về nhà, cô ngồi sau xe đạp của Chu Dạng, tay phải nghiêng ô về phía trước.

Cơn gió mùa hè quét qua mặt cô, nước mưa phả vào mắt khiến cô phải nheo mắt lại.

Lâm Chi Dật híp mắt nhìn bóng lưng của Chu Dạng trước mắt, ống tay áo đồng phục màu trắng của nam sinh bị nước mưa xối ướt, khi đưa cô về đến nhà còn tùy ý vẫy tay, nói hẹn gặp lại với cô xong rồi lại đạp xe tiến vào màn mưa.

Cô bị một Chu Dạng như vậy hấp dẫn.

Sau khi Lâm Chi Dật phát hiện Chu Dạng là kiểu nam sinh mà cô thích, ở trường cô nhiều lần tiếp cận anh không lý do, thế là Lâm Chi Dật bắt đầu thầm mến người ta.

Rất nhiều lần Chu Dạng dạy kèm cho cô, Lâm Chi Dật sẽ nói chuyện phiếm với anh về những chuyện xảy ra ngoài trường học, Lâm Chi Dật phát hiện thế mà cô và anh cũng có chung sở thích, đó là đều thích xem phim kinh dị.

Cô và Chu Dạng sẽ chia sẻ những bộ phim điện ảnh cho nhau sau giờ học, bởi vì điều này mà hai người còn thêm phương thức liên lạc của nhau.

Chu Dạng sẽ download những bộ phim anh cảm thấy không tồi mà cô vẫn chưa xem về điện thoại rồi đến trường đưa cho cô xem. Anh sẽ cho cô mượn bài tập để chép vào những buổi sáng cô chưa làm xong bài tập về nhà, sau đó lại làm bộ nghiêm túc nói rằng lần sau cô đừng như vậy nữa.

Lâm Chi Dật cũng sẽ thường xuyên mời anh tham gia vòng tròn bạn bè của mình, cuối tuần hẹn mọi người đi ca hát, ăn lẩu.

Có một buổi thử giọng được tổ chức ở khuôn viên trường nghệ thuật, Lâm Chi Dật và bạn trốn học đi xem. Giáo viên lên lớp thấy vị trí của cô trống không còn hỏi cô đi đâu rồi, Chu Dạng có lòng tốt yểm trợ cho cô, nói rằng cô bỗng thấy không thoải mái nên đã xuống phòng y tế, còn nhờ anh đưa đơn xin nghỉ học cho giáo viên.

Giữa người với người, trong quá trình ở chung, ít nhiều vẫn có thể cảm giác được đối phương có thích mình hay không.

Lâm Chi Dật biết Chu Dạng có một chút hảo cảm với cô, nhưng anh không thể hiện rõ ràng, Lâm Chi Dật cũng không muốn chọc thủng mối quan hệ này.

Thân là học sinh cấp ba, bọn họ đều còn quá nhỏ, thế nên việc thích một ai đó cũng không phải là việc quan trọng nhất với cô.

Có quá nhiều chuyện khiến cô sinh ra cảm giác mới mẻ, chuyện khiến cô vui thích cũng quá nhiều, thứ có thể khiến cô theo đuổi không chỉ có tình yêu mông lung.

Lâm Chi Dật nghĩ lỡ như đây chỉ là cảm xúc yêu thích trong lúc nhất thời bồng bột của mình thì sao, đương nhiên cô cho rằng thời gian sau này dài như vậy, sự yêu thích này rồi cũng có thể sẽ tan biến trong lúc cô bận để ý tới những điều vụn vặt nhỏ nhặt khác.

Nếu ở bên nhau mà không thể đi tới điểm cuối cùng thì khó tránh khỏi sẽ đau lòng và tiếc nuối.

Lớp 12, suy xét đến việc bọn họ chuẩn bị phải thi đại học, do đó dưới tình huống áp lực học tập quá lớn, giáo viên giải tán những nhóm nhỏ giúp nhau học tập.

Điều này khiến Lâm Chi Dật trở về với việc chơi đùa với bạn bè như ngày trước.

Một ngày nọ, bố của Lâm Chi Dật bỗng tâm huyết dâng trào, nghĩ rằng dù sao con gái mình cũng chẳng thi đậu nổi trường đại học tốt nào trong nước, không bằng cho cô đi du học, như vậy còn có thể rèn luyện khả năng tự lập của cô.

Thế là Lâm Chi Dật bắt đầu chuẩn bị cho việc du học, cũng không phải ngày nào cũng đến trường.

Lúc ấy cô có rất nhiều chuyện phải học phải thi phải chuẩn bị, cũng không thể ngày nào cũng liên lạc với Chu Dạng. Có lẽ hôm nay Chu Dạng gửi tin nhắn cho cô nhưng ngày hôm sau cô mới đọc rồi trả lời được. Vốn dĩ cũng không phải là người thường xuyên dùng điện thoại để giữ liên lạc, thế là bọn họ cũng dần dần ít liên lạc với nhau hơn.

Lâm Chi Dật cũng không thể tham gia lễ tốt nghiệp và bữa cơm chia tay, cô nghe bạn bè nói Chu Dạng thi đậu một trường đại học y rất tốt ở phương Bắc, mấy năm sau, vì khoảng cách và lệch múi giờ nên hai người cũng hoàn toàn cắt đứt liên lạc.



Trong lúc Lâm Chi Dật ngẩn người nằm trên sô pha nhớ lại hồi ức thời cấp ba, tiếng chuông nhắc nhở của điện thoại vang lên.

Là thông báo ZY đã chấp nhận lời mời kết bạn của cô.

Lâm Chi Dật nhìn khung chat, không hiểu sao bỗng cảm thấy căng thẳng. Cô ôm gối dựa sô pha lăn qua lộn lại, lúc đang nghĩ xem nên bắt đầu câu chuyện như thế nào thì giao diện chat nhảy ra tin nhắn của ZY gửi tới.

ZY: Lâm Chi Dật?

Thấy đối phương trực tiếp gửi tên cô, Lâm Chi Dật cảm thấy có lẽ mình không nhận nhầm người, thế là cô kinh ngạc nhắn lại: Sao cậu biết là mình?

ZY: Ừm, biết là cậu, trên giấy kiểm tra sức khỏe có tên của cậu.

Lâm Chi Dật vừa đánh trống vừa la làng: Vậy sao sáng nay cậu không chào hỏi với mình?

ZY: Bởi vì không biết cậu còn nhớ mình hay không.



Trong lúc Lâm Chi Dật nhìn chằm chằm màn hình điện thoại để nghĩ xem nên trả lời anh thế nào thì cuộc đối thoại mới không quá tẻ nhạt thì đối phương lại nhắn tiếp.

ZY: Lúc ấy phía sau cậu còn có người chờ đến lượt chụp X-quang, mình muốn chụp cho người ta xong rồi mới gọi cậu lại, kết quả không ngờ cậu chạy trốn nhanh như vậy, không nghe thấy tiếng mình gọi đằng sau.

Lâm Chi Dật nghĩ nếu mình vẫn thích người ta thì phải chủ động một chút. Cô trả lời thẳng: Vậy ngày mai cậu trực ca nào? Chúng ta lâu rồi không gặp, mình mời cậu ăn bữa cơm nhé.

ZY: Đêm mai mình phải trực ban, buổi trưa thì được.

Lâm Chi Dật thấy Chu Dạng trả lời dứt khoát như vậy, cô nhìn màn hình điện thoại, đôi mắt cười cong cong.

Lâm Chi Dật: Được, vậy cậu nghỉ ngơi sớm một chút đi ha.

Năm phút sau, Chu Dạng lại gửi tới hai tin nhắn.

ZY: Nghe chủ nhiệm của bọn mình nói hôm nay có một cô gái đến làm kiểm tra vừa gặp đã cảm nắng mình, nói rằng nhất định phải tìm được mình.

ZY: Trước khi đi ngủ, mình muốn hỏi đương sự một chút, lần này cậu sẽ không bỏ đi giữa chừng nữa chứ?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play