Sau khi phát giác ra dị thường của mình, Tiêu Vị Tân hai ngày nay vẫn luôn chịu đựng không gọi Du Thư tới, y phát hiện hiện trạng này không đúng lắm, nhưng bên cạnh căn bản là không có ai để thảo luận loại tâm sự này, bất kể là Tiêu Vị Minh hay Tiêu Vị Tĩnh đều không đáng tin cậy, người nào cũng không thể giải thích nghi hoặc cho y.
Hơn nữa hội săn bắn mùa xuân cũng sắp bắt đầu, y liền dần dần dời lực chú ý sang chuyện này. Ngọc Sanh ở trong cung truyền đến tin tức, hội săn bắn ba năm một lần này rất được Tiêu Vị Thâm coi trọng, đến lúc đó ngay cả Hạ thái hậu cũng đi, trong cung gần như sẽ không có cấm vệ quân nào trông coi.
Tiêu Vị Tân ngồi trong thư phòng suy nghĩ mấy ngày, đây nhìn như là một cơ hội tốt ngàn năm có một, chỉ cần tru sát Tiêu Vị Thâm ngay trong phạm vi khu vực săn bắn là mọi chuyện sẽ chấm dứt. Nhưng trực giác của y từ trước đến nay đều vô cùng chuẩn xác, cảm thấy việc này cực kỳ mạo hiểm, Tiêu Vị Thâm là loại người đa nghi tự đại, hắn sẽ không để lại cơ hội tốt này cho kẻ có tâm tư.
Hơn nữa Thẩm Thanh Ngọc cũng không quá tán đồng việc động thủ vào lúc này, cho dù Tiêu Vị Thâm bị giết, nhưng nếu con cáo già Hạ thừa tướng kia vẫn còn khỏe mạnh, nắm giữ quyền to trong tay, lão thừa sức đẩy một con rối khác lên thượng vị, việc cấp bách nhất vẫn là trong tay bắt buộc phải có quân quyền. Hội săn bắn lần này là một cơ hội không tồi, có lẽ còn có thể tăng thêm một bước tiếp xúc với Dương Thất Huyền.
Vì vậy Tiêu Vị Tân dứt khoát từ bỏ kế hoạch lần này.
Y buông bút xuống dứng dậy muốn hoạt động gân cốt, vừa theo thói quen định sai người gọi Du Thư tới bồi luyện, bỗng nhiên lại sống sờ sờ đè ép trở về.
Buổi tối, Tiêu Vị Tân nằm trên giường trằn trọc không làm sao ngủ được, trong đầu không hiểu vì sao lại đều là biểu tình của tiểu ảnh vệ trên sân huấn luyện Ảnh Vệ doanh ngày hôm đó, y cũng không cố tình ghi nhớ ngày tháng, nhưng lại có thể lập tức tính ra đã năm ngày không gặp được hắn.
Ngẫu nhiên y cũng sẽ ra vẻ bình tĩnh đi hỏi Tạ Phi Viên xem hắn đang làm gì, đáp án nhận được đều là tham gia huấn luyện bình thường hoặc là ra ngoài chấp hành nhiệm vụ, cũng không có gì không đúng, Tiêu Vị Tân vô cùng hoang mang đối với hành vi đầy mâu thuẫn này của mình.
Y thừa nhận, y phi thường muốn kéo người nọ lên giường, muốn nhìn hắn cũng cười như vậy với mình, thậm chí ngẫu nhiên nằm mơ cũng sẽ làm ra lựa chọn như vậy.
Loại sự tình này rất dễ làm, nếu y nhẫn tâm hơn một chút, với thân phận của mình, bắt một ảnh vệ làm ấm giường cho mình cũng không phải việc gì khó. Cho dù tiểu ảnh vệ không đồng ý, chẳng lẽ y liền không thể cường thủ hào đoạt sao? Có rất nhiều biện pháp để bẻ gãy đôi cánh của một người, mà y thì hoàn toàn có khả năng làm được.
Nhưng Tiêu Vị Tân lại do dự không thể quyết định.
Đôi chân của tiểu ảnh vệ thật xinh đẹp, mỗi khi hắn ôm kiếm một mình đứng trên nóc nhà ngẩng đầu nhìn bầu trời đều cực kỳ thu hút tầm mắt người khác. Đôi mắt của hắn cũng thật xinh đẹp, bao giờ cũng trong trẻo mà nhu hòa, y thích nhìn đôi mắt ấy ngẫu nhiên toát ra vẻ ôn nhu.
Y còn thích những lúc tiểu ảnh vệ tỏ lòng trung thành với mình, bởi vì như vậy y lại tựa như có một loại ảo giác, cho rằng người nọ đã xem mình trở thành tín niệm duy nhất của hắn, vĩnh viễn đều sẽ không phản bội.
Tiêu Vị Tân chưa bao giờ để ý đến cảm tình của người khác, có đôi khi, cho dù là đối với Tiêu Vị Minh cũng không thể duy trì tính tình tốt, nhưng đối với Du Thư, y đích xác lại không thể nhẫn tâm.
Thân là một Vương gia, coi trọng một ảnh vệ nhưng lại không dám ngủ hắn, loại sự tình này nếu nói ra ước chừng là cũng không ai thèm tin.
Tiêu Vị Tân thở dài thật sâu, đắp chăn nhắm mắt ngủ, cưỡng bách bản thân không nghĩ đến những chuyện đó nữa.
Y có lẽ chính là Vương gia uất ức nhất trên đời.
Mà cùng lúc đó, người không ngủ được không chỉ có một mình y.
Du Thư phát hiện, gần đây Tiêu Vị Tân dường như không muốn tìm hắn bồi luyện nữa, hơn nữa thời điểm trực ban cũng không bảo hắn đi xuống nói chuyện giống như những lần trước, thật giống như quan hệ của bọn họ chỉ vừa mới thân cận hơn một chút lại đột nhiên im bặt, phôi phục lại hình thức chủ tớ lạnh như băng lúc trước.
Nhưng hắn nghĩ không ra, rõ ràng hai ngày trước Tiêu Vị Tân còn cố ý chạy tới Ảnh Vệ doanh xem lôi đài, không thể hiểu được vì sao lại trở nên như vậy, Du Thư không đoán ra được nguyên nhân.
Hắn tỉ mỉ hồi tưởng lại biểu hiện của mình từ lúc đó đến nay, vẫn không nghĩ ra được mình đã làm cái gì.
Có khả năng hắn gần đây quá mức cậy sủng mà kiêu, cho rằng nam chính hòa ái với mình hai ngày đã là thật sự kéo gần quan hệ rồi, hiện tại chẳng phải chính là trở lại điểm xuất phát đấy thôi. Du Thư nghĩ như vậy, trong lòng có chút mất mát, tự nhủ loại tâm tính này phải mau chóng vứt đi.
Quả nhiên làm người thì không thể kiêu ngạo, một khi kiêu ngạo liền dễ dàng bị lật xe, vả mặt tới cực nhanh, bạch bạch bạch quá đau.
Du Thư nghiêm túc cảnh tỉnh bản thân, hắn cảm thấy nhất định là vì mình quá mức nóng nảy chỉ nghĩ đến cái trước mắt, nhất định không thể có loại tâm tính này, hơn nữa về sau còn phải càng thêm cẩn thận. Tiêu Vị Tân bỗng nhiên không để ý tới hắn tất nhiên là có nguyên do, cho nên hắn càng phải trở nên ưu tú hơn mới được.
Du Thư giống như thường ngày nằm ở trên giường, ánh trăng chiếu vào trên cửa sổ, xuyên thấu qua tầng giấy mỏng kia, tựa hồ còn có thể nhìn thấy một chút ánh sáng mông lung. Thông thường vào lúc này hắn hẳn là đã ngủ say như chết, nhiều năm nay vẫn luôn như vậy, nhưng hôm nay nằm xuống một lúc lâu mà vẫn không cách nào đi vào giấc ngủ, lăn qua lộn lại như thế nào cũng không an tâm.
Vì sao chứ……
Du Thư buồn bực ngồi dậy, tóc bị cào giống như cái ổ gà, đơn giản liền dựa lưng vào đầu giường nhìn ánh trăng loang lổ trên cửa sổ phát ngốc, cũng không biết vì sao lại bỗng nhiên nhớ tới những chuyện thật lâu trước kia.
Nhiều năm như vậy nhưng Du Thư vẫn luôn duy trì một tâm thái tương đối vững vàng, bởi vì chỉ có tâm cảnh không gợn sóng mới có thể làm hắn sống sót ở thời đại này.
Tận lực không cho phép cảm xúc của bản thân trở nên phập phồng, tận lực không suy nghĩ đến những chuyện không thoải mái, cho dù có phiền não cũng phải nhanh chóng tiêu hóa, nỗ lực bảo trì tâm thái lạc quan tích cực, vẫn luôn không cam chịu mà hướng tới cuộc sống tự do, tuy rằng những người khác đều nói ý tưởng của hắn rất không thực tế, nhưng không lạc quan một chút, sinh hoạt ở Ảnh Vệ doanh sẽ thật sự là một cơn ác mộng.
Bởi vì những năm tháng đó thật sự rất khổ, quá khổ là đằng khác.
Còn nhớ rõ mười mấy năm trước, thời điểm vừa xuyên qua hắn chẳng qua cũng chỉ mới học năm nhất, chính là thời điểm tràn ngập tò mò đối với thế giới bên ngoài, cho rằng rời khỏi nhà thì sẽ liền tiến đến một chân trời mới, bắt đầu một đoạn nhân sinh mới, ai ngờ tiếp theo lại là những ngày tháng sống trong địa ngục.
Không phải ai cũng có điều kiện tâm lý vững chắc mà tiếp thu được loại chuyện huyền huyễn như xuyên qua này, đặc biệt là bản thân Du Thư cũng có một gia đình cực kỳ hạnh phúc, đột nhiên xuyên đến một thời đại xa lạ, loại cảm giác sợ hãi và bất lực kia không phải là thứ mà người thường có thể thừa nhận. Hơn nữa lúc ấy khi hắn xuyên qua, thân thể này chỉ mới năm tuổi, chỉ là một tiểu khất cái sắp chết đói ven đường, căn bản không có năng lực tìm đường sống cho mình, hằng ngày đều bị người khác khi dễ cướp đoạt đồ ăn.
Nếu không có Tạ Phi Viên đúng lúc nhặt được, có lẽ hắn đã sớm bị đông chết ở đầu đường. Nhưng sau khi mang về Ảnh Vệ doanh, sinh hoạt cũng không tốt hơn bao nhiêu, bởi vì nơi này là địa phương chuyên môn bồi dưỡng ra tử sĩ, một khi đã tiến vào thì cũng đừng mơ có thể rời đi.
Mấy năm huấn luyện kia chỉ có thể dùng một câu không nhìn thấy ánh mặt trời để hình dung, hơn một trăm tiểu hài tử bị tập trung lại huấn luyện, những đứa thể nhược tố chất tâm lý không tốt gần như đều không thể sống sót ra khỏi phòng tối. Mỗi ngày bọn họ vừa mở mắt chính là phải tiếp xúc với máu và chủy thủ, ngoài bài huấn luyện tàn khốc thì còn phải học được những thứ khác. Bắt đầu từ việc giết thỏ, dần dần đến giết người, thông qua các loại thủ đoạn cường ngạnh mà từng chút biến bọn họ thành những cỗ máy giết chóc vô tình.
Du Thư ban đầu cũng là một người rất thích cười, các bạn học đều nói hắn có đôi mắt biết cười, thời điểm cười rộ lên rất có sức cuốn hút, sẽ làm cho những người xung quanh cũng cảm thấy cao hứng theo. Nhưng người như hắn hiển nhiên là không thích hợp để sinh tồn ở Ảnh Vệ doanh, bởi vì nơi này không cần người có tình cảm.
Hắn có thể cười, nhưng ý cười không thể hiện ra nơi đáy mắt, không được phép có cảm xúc của riêng mình, không được phép thừa nhận bản thân là một con người.
Nghe thật tàn khốc có phải không? Nhưng đây là cách thức sinh tồn của loại chức nghiệp này, tựa như một cơn lốc xoáy, bước vào liền không thể trở ra nữa.
Du Thư vẫn nhớ rõ thời điểm chấp hành nhiệm vụ ám sát đầu tiên. Không chắc lắm nhưng đó hình như là một gã đồ tể tội ác chồng chất, Tạ Phi Viên lấy gã này để rèn luyện cho bọn họ, xem như bước thực hành đầu tiên.
Du Thư lúc ấy mặt không đổi sắc rút kiếm, nhìn như vô cùng ổn định hoàn thành nhiệm vụ, trở thành đệ nhất trong tổ khi đó. Nhưng sau khi trở về hắn lại ở trong phòng nôn ra rất lâu, không ngừng rửa tay bằng nước lạnh.
Giết thỏ và giết người thoạt nhìn tựa như không có gì bất đồng, nhưng giết người lại tạo thành tác động rất lớn, mặc cho người nọ có là kẻ ác tội danh chồng chất, nhưng vẫn là một người sống sờ sờ. Không một ai có thể giữ được bình tĩnh sau lần đầu tiên giết người, cho dù là Ảnh Nhị trước nay ổn trọng đều không làm được.
Du Thư từ rất sớm đã lựa chọn thích ứng với hoàn cảnh, hoàn mỹ che giấu cảm xúc của mình, hắn ngụy trang bản thân trở thành một ảnh vệ vô tình giống như những người khác. Bọn họ có thể đùa giỡn vui cười cắn hạt dưa, cảm tình cũng thật sự rất tốt, nhưng bất kỳ ai cũng biết đối phương không phải sẽ vĩnh viễn không bị thay thế.
Tỷ như, Ảnh Thập ban đầu cũng không phải là Ảnh Thập, hắn chỉ là người được thay thế vào vị trí kia, bởi vì Ảnh Thập trong lúc chấp hành nhiệm vụ đã bất hạnh ra đi ngoài ý muốn, để không mang đến phiền toái cho các huynh đệ khác mà dứt khoát tự sát, vì thế mới có Ảnh Thập hiện tại.
Mặc dù Ảnh Thập hiện tại cũng rất tốt, nhưng Du Thư ngẫu nhiên lại nhớ tới người kia. Bọn họ đã từng cùng nhau làm nhiệm vụ, từng cùng nhau uống rượu dưới ánh trăng, nhưng sau khi hắn chết rồi, mọi người ở Ảnh Vệ doanh cũng chẳng ai tỏ ra khổ sở, cũng không ai nhắc đến hắn nữa, phảng phất như người này căn bản là không tồn tại.
Cái chết là bài học vỡ lòng mà bọn họ cần phải học được, đừng nên sinh ra bất luận thói ỷ lại dư thừa nào đối với cộng sự của mình, bởi vì không cần thiết.
Thế nhưng, ngẫu nhiên vào thời điểm tụ tập lại một chỗ, bọn họ cũng sẽ lơ đãng nhắc tới hắn, mọi người vân đạm phong khinh hàn huyên vài câu, sẽ nói “Hắn ấy hả…… Hình như cũng là một người rất thích uống rượu.”, sau đó liền nói sang chuyện khác.
Nhưng Du Thư lại có thể thấy được thương cảm chợt lóe lên trong mắt bọn họ.
Vì sao Du Thư lại phải kiên trì viết nhật ký chứ?
Bởi vì hắn không muốn biến thành một người chân chính vô tình, sinh hoạt ở Ảnh Vệ doanh khiến người ta rất dễ dàng đánh mất ý chí, hắn sợ hãi có một ngày hắn sẽ quên mất chính bản thân mình, quên rằng hắn cũng đã từng có một gia đình hạnh phúc, quên rằng hắn đã từng là người đứng dưới ánh mặt trời, duỗi tay liền cho rằng mình có thể chạm đến thái dương.
Hắn cũng rất sợ, nếu có một ngày hắn không thể đi đến kết cục của cốt truyện, không thể đi theo vai chính hướng đến tương lai tươi sáng, nếu hắn chết đi, như vậy ít nhất cũng có thể bảo lưu lại đống nhật ký của mình, nói không chừng sẽ có ai đó phát hiện ra những bí mật kia.
Như vậy sẽ có người biết, hắn đã từng tới đây.
Du Thư nhiệt tình yêu thương thế giới này, cũng nhiệt tình yêu thương bản thân, hắn không muốn từ bỏ chính mình.
Cho nên nam chính đột nhiên xa cách làm hắn rất khổ sở.
Hắn còn tưởng rằng, mình rốt cuộc cũng có thể đến gần y thêm một bước.
Du Thư bò dậy từ trên giường, một lần nữa khêu đèn mở nhật ký, viết ra tâm sự nhỏ của mình.
‘Năm X tháng X ngày mưa’
‘Hôm nay ta không vui một chút nào.’
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT