Ngày đế hậu đại hôn, thời tiết đúng lúc vừa chuyển ấm, sáng sớm hừng đông phía chân trời đã dâng lên một vòng thái dương đỏ lửa rực rỡ, biểu thị rằng hôm nay sẽ phát sinh chuyện đại hỉ.
Du Thư gần như cả đêm không ngủ, mặc dù ngày hôm trước Lễ Bộ đã phái người tới nói đi nói lại rất nhiều lần lưu trình cần phải nhớ kỹ cho hắn, nhưng Du Thư vẫn lo lắng mình sẽ quên mất, đến lúc đó văn võ bá quan đều có mặt, nhóm hoàng thân quốc thích cũng đều phải lên sân khấu, để xảy ra một chút sơ sót chính là làm xấu mặt Tiêu Vị Tân.
Họa Xuân nhấp môi cười khẽ, lấy bộ hỉ phục được đặt ở bên cạnh đến mặc cho hắn, trêu ghẹo nói: “Công tử yên tâm, Hoàng thượng đã an bài ổn thỏa, cho dù thật sự xảy ra sai sót cũng không sao.”
“Ngài như vậy không giống như là sắp sửa thành hôn, mà là giống như sắp ra pháp trường đấy.”
Câu nói của nàng làm cho nhóm mấy tiểu cung nữ đứng ở một bên đều che miệng cười trộm, ngay cả Tiểu Nguyệt Nhi cũng cười, “Họa Xuân tỷ tỷ nói đúng, Du ca ca huynh khẩn trương quá rồi!”
Du Thư có chút thẹn thùng, nhưng vẫn cực kỳ phối hợp để các nàng hầu hạ mặc xong hỉ phục, hỉ phục tầng tầng lớp lớp phi thương rườm rà phức tạp, một mình hắn thật sự không mặc nổi, đành phải để cho Họa Xuân các nàng bài bố, chỉ cần xem mình là một con ma nơ canh là được.
Bộ hỉ phục này là do Lễ Bộ tăng ca thêm giờ gấp gáp chế tạo nên, mặc vào vừa khít với dáng người của hắn, mà hắn là nam tử nên không cần mấy món trang sức như mũ phượng hay khăn quàng vai, bộ dáng cũng được may theo kiểu nam, không hề thêu phượng miêu hoa gì cả, vô cùng đơn giản thanh thanh sảng sảng, nhìn qua cũng thấy sạch sẽ lưu loát.
Đây là lần đầu tiên trong đời Du Thư mặc trên người màu sắc vui mừng đỏ thẫm như vậy, trước kia làm ảnh vệ phần lớn thời gian đều mặc quần áo đen thui, ngẫu nhiên chấp hành nhiệm vụ cũng chỉ mặc y phục vải bố tầm thường, kể cả ở kiếp trước hắn cũng không hề mặc màu sắc diễm lệ như vậy, cho nên khi nhìn thấy bộ dáng của bản thân trong gương, hắn vẫn có chút không quen.
Tuy là nam tử thì không cần trang điểm, nhưng Họa Xuân vẫn chải mi cho hắn một chút, lại bôi cho hắn một lớp son cực mỏng, nói là như thế mới có thêm vài phần khí sắc, “Công tử một đêm không ngủ, sắc mặt cũng có chút kém, để nô tỳ dặm cho ngài chút phấn mỏng đi.”
Dứt lời, nàng mở ra một cái hộp màu đỏ, dùng cái bàn chải nhỏ bên trong nhẹ nhàng quét qua trên mặt Du Thư, che đi một ít quầng thâm dưới mắt.
Không quá chốc lát, sắc mặt của Du Thư liền trở nên hồng nhuận hơn không ít, dưới thủ pháp kỳ diệu của Họa Xuân, nét mặt của hắn thoạt nhìn vừa tỏa sáng lại tao nhã tuấn lãng, không còn nhìn ra khí chất lạnh lẽo lúc ban đầu nữa.
Tiểu Nguyệt Nhi không nhịn được mà khen ngợi: “Hôm nay Du ca ca thật là đẹp mắt! Đợi lát nữa gặp Hoàng thượng, ngài nhất định cũng sẽ thích!”
Du Thư xấu hổ ho nhẹ một tiếng, chỉ nhìn thoáng qua gương mặt của mình ở trong gương rồi lập tức dời mắt đi.
Tiểu Nguyệt Nhi không hổ là muội tử do ta nhận về, ánh mắt thật là tốt.
Ta thật đúng là soái đến rối tinh rối mù.
Đợi đến khi hết thảy đều đã được chuẩn bị thỏa đáng, ngoài điện liền truyền đến tiếng động sột soạt sột soạt, đó là người của Lễ Bộ tới đón hắn, Họa Xuân vội nhét vào tay Du Thư một khối ngọc như ý, nhẹ giọng nói: “Công tử mau đi đi thôi.”
Du Thư khom người thật sâu với nàng, sau đó lại nhẹ nhàng xoa đầu Tiểu Nguyệt Nhi, xoay người kiên định bước ra ngoài.
Tiểu Nguyệt Nhi đứng ở phía sau nhìn bóng dáng hắn rời đi, bỗng nhiên hít hít mũi, không nhịn được mà khóc lên.
“Ngày đại hỉ, muội khóc cái gì?” Họa Xuân thấy Tiểu Nguyệt Nhi rơi nước mắt, vội lấy khăn tay lau nước mắt cho nàng, “Công tử và Hoàng thượng lúc này đã sắp sửa thành thân rồi, muội nên cao hứng mới phải.”
Tiểu Nguyệt Nhi gật đầu, nhưng nước mắt vẫn không ngừng rơi xuống tựa như chuỗi hạt đứt dây, “Muội biết, nhưng vừa nghĩ đến Du ca ca trước kia vẫn luôn khổ như vậy, sau này liền có thể trải qua ngày lành, muội, lòng muội vừa vui vẻ lại khổ sở.”
Họa Xuân hiểu suy nghĩ của nàng, cùng nàng đứng bên trong cánh cửa nhìn theo Du Thư đã đi xa.
Những ngày tháng cực khổ đó, chung quy vẫn qua rồi.
Du Thư dưới sự chỉ dẫn của lễ quan mà bước lên phượng liễn chỉ hoàng hậu mới có thể ngồi, một đường đi đến đại tế đàn, dọc theo đường đi tất cả những cung nhân đi ngang qua đều phải quỳ xuống, trong miệng hô to “Thiên tuế”, giọng nói cung kính của bọn họ khiến hắn vô cùng mờ mịt.
Thân là một người hiện đại, nhiều năm qua hắn đã sớm quen với việc quỳ người khác, nhưng đến lúc này hắn lại không thể nào quen được với việc người khác quỳ mình.
Thời điểm hắn nghĩ đến những chuyện này, sắc trời cũng đang dần sáng lên, những tia nắng ấm áp rọi vào trên người Du Thư, hắn chỉ cảm thấy cả người đều ấm lên, mọi phiền não và khẩn trương tựa hồ như đều tan biến đi dưới ánh mặt trời.
Khi đi ngang một chỗ rẽ, Du Thư bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy phía trên bức tường cao kia có một cành mai trắng dò ra, hoa trắng nho nhỏ và ngói đỏ tương giao nhìn thấp thoáng trông thật đẹp mắt, trong lúc nhất thời, hắn cứ mãi nhìn cảnh tượng kia không sao dời mắt được.
Xe liễn càng đi càng xa, hắn theo bản năng mà muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại nghe lễ quan bên cạnh thấp giọng nhắc nhở.
“Điện hạ, ngàn vạn chớ có quay đầu lại.”
“Chỉ nhìn về phía trước thôi.”
Một tiếng này đã nhắc nhở Du Thư, hắn nhớ tới thân phận hiện tại của mình.
Đúng rồi, ngày hôm qua lễ quan đã dặn dò mấy trăm lần, vào ngày đại hôn dù có bất kể chuyện gì xảy ra cũng không thể quay đầu lại, ngụ ý ngẩng đầu nhìn về phía trước, ngày lành liền ở trước mắt rồi.
Du Thư yên lặng nhắc nhở bản thân ở trong lòng.
Tiến về phía trước, đừng quay đầu lại.
Đi được khoảng nửa canh giờ, phượng liễn rốt cuộc cũng ngừng lại, có cung nữ tiến lên định nâng hắn, nhưng Du Thư cũng không phải là nữ tử, không có khăn voan cũng không có mũ phượng trói buộc, cho nên phân đoạn này cũng liền bị lượt bỏ, hắn tự mình đi đến dưới bậc thang, ngẩng đầu nhìn lên.
Tiêu Vị Tân cũng đang mặc một thân hồng y, y đứng ở phía trên chín bậc thang cúi đầu nhìn hắn, giữa hai người chỉ cách chín bậc thang, khoảng cách rất gần.
Y vươn một bàn tay, ôn nhu nói với Du Thư đang đứng dưới bậc thang ngẩng đầu nhìn mình: “Tiểu Thư, lại đây.”
Du Thư lấy lại tinh thần, hít vào một hơi thật sâu, sau đó nhấc chân bước lên bậc thang.
Một bước một bậc, vừa vặn chín bước.
Hắn duỗi tay cầm lấy tay Tiêu Vị Tân, rốt cuộc cũng đi đến bên cạnh y, hai người đứng ở trên đài bỗng nhiên nhìn nhau cười, phảng phất như ngàn vạn nhấp nhô sóng gió trải qua trước kia đều tiêu tán trong nụ cười đó.
Chúng triều thần xem lễ ở dưới đài tuy đều mang những tâm tư khác nhau, nhưng tân đế đại hôn, bọn họ dù thế nào cũng không thể làm Hoàng thượng không vui trong ngày đại hỉ, bởi vậy nên bất luận thế nào đi nữa thì trên mặt mỗi người đều là vẻ vui sướng hân hoan, ngay cả mấy người bảo thủ nhất lúc ban đầu cũng không thể không thừa nhận.
Ánh mắt của tân đế rất tốt, Hoàng hậu tương lai quả thực nhân trung long phượng, cho dù là một nam tử nhưng khi đứng bên cạnh Hoàng thượng cũng không chút nào kém sắc, dung nhan tuy không tính là tuyệt sắc, nhưng chỉ như vậy liền phảng phất như có thể làm cho sắc trời chợt trở nên ảm đạm.
Tiêu Vị Tân nắm tay Du Thư, quang minh chính đại cùng nhau dâng hương, cáo kỵ tông thân thiên địa tứ phương.
Du Thư tựa hồ như không còn nghe thấy lễ quan xung quanh nói gì nữa, hắn chỉ dựa vào trực giác mà hành động theo Tiêu Vị Tân, cũng không làm sai bất kỳ bước nào.
Nam nhân bên cạnh hắn đã mang đến cho hắn địa vị tôn quý và vinh quang vô thượng, bất kể những người phía dưới có nghĩ như thế nào thì tên của hai người vĩnh viễn đều sẽ được ghi lại trong sách sử đời sau.
Đại điển phong hậu kéo dài khoảng chừng một canh giờ mới xem như kết thúc, sau đó chính là thời gian để đế hậu cùng bước lên tường thành chung vui với dân chúng.
Du Thư đứng trên tường cao nhìn xuống, phía dưới rộn ràng nhốn nháo tất cả đều là các bá tánh trong kinh thành đến xem lễ, đa số mọi người đều vô cùng tò mò không biết vị nam Hoàng hậu này rốt cuộc trông như thế nào, cũng có người chỉ đơn thuần muốn cảm thụ một chút không khí vui mừng ngày đế hậu đại hôn, mọi người đều trông thật vui vẻ.
Du Thư một thân hồng y trường thân ngọc lập, chỉ đứng một chỗ trên tường thành liền có thể hấp dẫn ánh mắt của vô số người, thậm chí còn đáng chú ý hơn người từng là đệ nhất mỹ nam của kinh thành Tiêu Vị Tân, các bá tánh bên dưới sôi nổi cảm khái.
Chẳng trách Hoàng thượng không tiếc hết thảy cũng muốn có được người này, nhân gia lớn lên quả thực anh tuấn tựa như thần tiên.
Phía dưới quá đông người, nhưng Du Thư vẫn có thể thấy được rất nhiều bóng dáng quen thuộc.
Mấy huynh đệ ở Ảnh Vệ doanh kia đều đã thay vào thường phục, ngồi xổm trên nóc nhà ở xa xa mà nhìn về phía bên này, mặc dù khoảng cách có chút xa nhưng hắn vẫn có thể nhìn thấy bọn họ.
Nhóm nam tử kia tụm lại một chỗ liều mạng vẫy tay về phía hắn, sợ hắn không nhìn thấy, ai cũng đều vui vẻ như thể chính bản thân mình sắp sửa trở thành hoàng hậu vậy.
Đôi mắt Du Thư không biết cố gắng mà lại trở nên ẩm ướt, hắn thậm chí còn thấy được Ảnh Thủ đại nhân đứng khoanh tay gật đầu với mình.
Mặc dù căn bản là không thể thấy rõ có phải bọn họ đang cười hay không, nhưng hắn lại dám chắc như thế.
Hắn kết hôn với người mình thích, còn có thể được huynh đệ và trưởng bối chúc phúc, đời này đã vô cùng giá trị rồi.
Ba mẹ ở một thế giới khác nếu như cũng có thể nhìn thấy, hẳn là cũng sẽ rất cao hứng.
Có lẽ cảm xúc của hắn đã cảm nhiễm đến Tiêu Vị Tân, y quay đầu ý cười doanh doanh mà nói với hắn: “Tiểu Thư ngươi xem, đây chính là giang sơn mà trẫm giành lấy cho ngươi.”
Du Thư vốn dĩ đã sắp khóc, bỗng nhiên nghe y nói ra lời âu yếm tràn ngập thổ vị này, không nhịn được mà bật cười.
“Cũng đúng, đây đúng thật là giang sơn của nhà ngươi.”
Hai người bọn họ đứng sóng vai trên tường thành cùng bá tánh chung vui ngày đại lễ, hai bàn tay giấu trong ống tay áo to rộng, mười ngón đan chặt vào nhau.
Du Thư nghe bọn họ hô to, “Hoàng thượng vạn tuế, điện hạ thiên tuế”, chỉ cảm thấy hết thảy niềm hạnh phúc này tựa như ảo giác.
Chỉ có hơi ấm truyền đến từ lòng bàn tay của người bên cạnh nói với hắn rằng, tất cả những điều này là thật.
Ngày đế hậu đại hôn ấy, đã được sử quan ký lục vào trong danh sách.
‘Đế hậu quen biết từ thuở hàn vi, ngày đại hôn ráng màu đầy trời tử khí đông lai, đây là điềm báo thiên địa đại cát, khắp chốn mừng vui, vạn dân cộng hoan.’
Bận rộn cả ngày, buổi tối Tiêu Vị Tân còn phải mở yến tiệc chiêu đãi quần thần, tửu lượng của Du Thư không cao, uống vào không ít liền được đỡ về phòng trước, đợi các cung nhân đều lui ra ngoài, hắn nằm trên giường trong chốc lát rồi lại bò dậy.
Từ sau khi giãy bày mọi chuyện với Tiêu Vị Tân, hắn liền không còn viết nhật ký nữa, nhưng hôm nay thật sự đặc thù, rất đáng để ghi nhớ.
Du Thư mở sổ nhật ký ra, nương theo ánh nến mà cầm bút nghiêm túc viết xuống từng nét chữ.
‘Hôm nay, ta kết hôn.’
‘Không ai có thể tưởng được ta thế nhưng lại thật sự lên làm hoàng hậu.’
‘Ban đầu ta cũng chỉ một lòng muốn làm sự nghiệp, hiện tại xem ra có chút không giống như trong tưởng tượng, nhưng miễn cưỡng coi như thăng chức thành công đi.’
‘Có thể kết hôn cùng người mình thật tình thích chính là một chuyện vô cùng mỹ mãn, đại khái mọi người không phải ai cũng có thể có vận khí tốt như ta.’
‘Đây có lẽ là lần viết nhật ký cuối cùng của ta rồi, trước kia là vì không muốn bản thân bị chôn vùi trong dòng sông dài của lịch sự bị người ta lãng quên, nhưng hiện tại đã không còn giống như vậy nữa.’
‘Bên cạnh ta đã có người, y vẫn sẽ luôn cùng ta sánh bước bên nhau, ta không còn phải sợ hãi sẽ bị quên đi, ta có thể đứng dưới ánh mặt trời mà tồn tại.’
‘Viết đến đây thôi vậy, lấy nhật ký làm khúc dạo đầu, rồi lại lấy nhật ký làm dấu chấm hết, thật là viên mãn.’
‘Ta vẫn sẽ luôn tiến về phía trước, không bao giờ quay đầu lại nữa.’
Du Thư viết xong những lời này, lén lút bỏ nhật ký vào hộp nhỏ khóa kỹ lại.
Thời điểm hắn vừa xoay người lại cửa phòng cũng đúng lúc bị người đẩy ra, Tiêu Vị Tân một thân hồng y bước đến.
Du Thư mỉm cười, đứng dậy đi tới đón y.
Động phòng hoa chúc, năm tháng tĩnh lặng.
—— Hoàn chính văn ——
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT