Thời điểm Ngọc Sanh bước ra từ trong phòng, trong tay cầm theo một thanh trường kiếm nhuộm đỏ máu tươi, hắn từng bước một đi xuống bậc thang, những giọt máu tươi chảy dọc theo thân kiếm vẽ ra một đường dài trên mặt đất nơi mà hắn đi qua, mãi cho đến khi hắn đi đến cạnh bộ bàn ghế đá mà mình đã từng ngồi trước đó.
Hắn đứng trong viện trong chốc lát, bỗng nhiên ném đi trường kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh mặt trời rọi vào trên người hắn, thật ấm áp.
Tin tức rất nhanh chóng đã truyền về kinh thành, Du Thư tất nhiên cũng biết đến chuyện này.
“Hắn…… thế nhưng lại thật sự làm như vậy.” Du Thư thật sự khó mà tưởng tượng được, dù sao loại sự tình như giết hài tử thân sinh của mình này nói ra quả thực nghe rợn cả người, Triệu Thận cũng quá tàn nhẫn.
Tiêu Vị Tân lại không hề cảm thấy ngoài ý muốn, nhẹ nhàng vỗ vỗ tay hắn trấn an: “Nếu như ngươi biết những chuyện mà hắn đã trải qua, nhất định sẽ có thể minh bạch, một người khi đã rơi vào nỗi căm hận cực độ thì chuyện gì cũng có thể làm ra được.”
Du Thư quay đầu, yên lặng nghe y kể.
Ban đầu Triệu gia cũng là dòng dõi thư hương, cắm rễ ở kinh thành đã rất nhiều năm, người đọc sách ba đời đều xuất thân là Thám Hoa lang. Năm xảy ra chuyện, Triệu Thận mới 17 tuổi, đang định tham gia khoa cử vào năm sau, hy vọng bản thân cũng có thể quang diệu môn mi giống như huynh trưởng của mình là Triệu Kỳ.
Triệu gia vẫn luôn cho ra đời nhiều thanh niên tài tuấn, đặc biệt là Thám Hoa năm đó Triệu Kỳ, người này thật sự khiến người ta quá mức kinh diễm, thậm chí sau này còn có rất nhiều truyền thuyết lưu truyền khắp đầu đường cuối ngõ về một “Ngọc diện Thám Hoa lang” lừng lẫy, Tiêu Vị Tân vẫn còn nhớ mang máng phong thái của hắn lúc ở trước điện tam thí(?),thiên nhân chi tư quả thật không giống người phàm, ngay cả y cũng phải cam bái hạ phong.
Triệu Kỳ không chỉ tuấn tiếu phong lưu mà tài hoa cũng vô cùng xuất sắc, nếu không phải vì bộ dạng quá xuất sắc của mình, hắn đã có thể dễ dàng giành lấy đầu bảng Trạng Nguyên.
Đang vào độ tuổi nhược quán, lại là một Thám Hoa lang ưu tú, lẽ ra hắn đã có thể từng bước thăng chức ở trên triều, nhưng trên đời vẫn luôn có đủ loại cực khổ gian nan. Thi đình năm đó là lần khoa cử đầu tiên sau khi Tiêu Vị Thâm đăng cơ, Hạ thái hậu cũng buông rèm nhiếp chính, liếc mắt một cái liền bị tư thái quân tử nhẹ nhàng mỹ ngọc ôn nhuận kia mê hoặc, với tình tính phóng đãng của mình, bà ta tất nhiên sẽ nổi lên một vài ý tưởng, sau khi trở về liền bắt đầu hỏi thăm, sau đó tìm cách buộc Triệu Kỳ tiến cung hầu hạ.
Một chính nhân quân tử bước ra từ dòng dõi thư hương như Triệu gia sao có thể nghe lời mà vào hậu cung hầu hạ Thái hậu? Bởi vậy nên hắn đã quả quyết cự tuyệt, tuyệt đối không chịu phục tùng. Việc này vốn dĩ đều do Hạ thái hậu một bên tình nguyện, nhưng đúng lúc ấy Triệu gia lại là cái đinh trong mắt Hạ Mậu An, bởi vì Triệu gia ở trong triều vẫn luôn giữ tác phong cương trực thanh liêm, liên tiếp đôi co với Hạ Mậu An ở trên triều, mỗi lần đều khiến Hạ Mậu An gặp bất lợi, do đó lão đã sớm có mưu đồ muốn diệt trừ Triệu gia.
Vừa vặn Thái hậu cũng muốn có được Triệu Kỳ, hai huynh muội sài lang hổ báo này âm thầm tính toán, tìm một tội danh gán lên đầu Triệu gia, một đêm liền làm điên đảo toàn bộ Triệu gia, mặc dù bị nhốt vào ngục nhưng Triệu Kỳ vẫn không chịu khuất phục, Thái hậu liền lấy thê tử của hắn là Lưu thị để uy hiếp, Lưu thị cũng là một người cương liệt, lập tức dẫn theo ấu tử mới ba tuổi tự sát, Triệu Kỳ đau đớn mất đi thê tử lẫn con nhỏ, ở trong ngục đập đầu vào vách tường mà chết.
Sau đó Triệu gia liền hoàn toàn sụp đổ.
Thời điểm Tiêu Vị Tân nhận được tin tức thì mọi chuyện đều đã muộn, chỉ kịp bảo vệ cho Triệu Thận vừa trở về kinh thành sau chuyến đi học xa nhà, nhưng lại không thể bảo vệ cho bất kỳ người nào khác của Triệu gia. Người chết dưới tay của huynh muội Hạ Mậu An ngoại trừ cả nhà ba người Triệu Kỳ thì còn có cả Vân Nương, thê tử thanh mai trúc mã vừa qua cửa chưa đến một năm của Triệu Thận.
“Đáng thương cho Vân Nương kia, khi chết trong bụng vẫn còn cái thai ba tháng.” Tiêu Vị Tân thở dài một tiếng, “Thời điểm ta mang Triệu Thận ra ngoài, hắn như biến thành một kẻ điên khùng si si ngốc ngốc, cả người giống như du hồn.”
“Dù sao chỉ mới 17 tuổi, gặp phải đại nạn cửa nát nhà tan, lại chứng kiến người thương chết thảm, hắn có thể chịu đựng được đã là không dễ dàng.”
Du Thư nghe y nói, càng thêm ghê tởm huynh muội Hạ Mậu An: “Bọn chúng phạm phải tội nghiệt, xuống âm tào địa phủ mười tám tầng địa ngục cũng không thể rửa sạch, chỉ là Triệu gia quá đáng thương, một gia tộc đang yên đang lành liền dẫn tới tai họa ngập đầu như vậy.”
Ai có thể ngờ được, tất cả những chuyện này đều chỉ do một nữ nhân hoang dâm vô độ gây nên.
“Cho nên, Triệu Thận đã chuẩn bị hết thảy mọi thứ.” Tiêu Vị Tân thấp giọng nói, “Hắn vẫn luôn không động thủ giết chết Hạ thái hậu, chính vì muốn để bà ta sinh hạ hài tử kia, sau đó tự mình giết chết ở ngay trước mặt bà ta, để bà ta cũng nếm trải nỗi thống khổ mất đi cốt nhục chí thân.”
Du Thư không nhịn được mà rùng mình, rồi lại không thể không đồng tình với Triệu Thận, có thể bị bức đến bước đường này, có khả năng trong nội tâm của hắn vốn cũng không phải là một người bình thường.
“Mấy ngày nữa, hắn sẽ liền hồi kinh tới gặp ta, đến lúc đó các ngươi cũng có thể gặp mặt một lần.” Tiêu Vị Tân nói, “Nếu như hắn vẫn nguyện ý nhập sĩ, ta tất nhiên cũng sẽ an bài ổn thỏa cho hắn.”
Du Thư lại cảm thấy, chỉ sợ vị Triệu công tử kia đã sớm không có tâm tư muốn làm quan, có thể làm ra chuyện thảm thiết như vậy, hắn nhất định là đã chuẩn bị ngọc nát đá tan.
Nhưng vẫn không nhịn được mà thổn thức trong lòng.
Bởi vì câu nói muốn lập một nam Hoàng hậu của Tiêu Vị Tân ở trên triều ngày hôm qua mà toàn bộ triều đình đều tạc nồi, có vài lão thần suốt đêm viết tấu chương trình lên cho Hoàng thượng, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân không thèm liếc nhìn một cái liền ném qua một bên, ngại dong dài.
Vì thế, hôm nay khi mới vừa hạ triều trở về, Tiêu Vị Tân đang cùng Du Thư nói về chuyện của Triệu Thận, liền nghe bẩm báo có mấy lão thần cầu kiến.
Không cần nghĩ cũng biết là vì chuyện gì, Tiêu Vị Tân nhíu mày nói: “Không gặp.”
“Vì sao lại không gặp?” Du Thư không tán đồng, “Ngươi cũng không thể học theo cẩu hoàng đế kia mà không để ý đến việc triều chính được, nếu nhân gia đã tới cầu kiến thì tất nhiên là phải có chuyện gì quan trọng, sao ngươi có thể có thái độ này?”
Tiêu Vị Tân giơ tay nhéo nhéo một bên má của hắn, buồn cười nói: “Ngươi thật sự muốn gặp sao?”
“Không phải là ta muốn gặp.” Du Thư buồn bực kéo tay y xuống, “Ngươi phải làm một quân vương tốt.”
Tiêu Vị Tân nhướng mày, cười như không cười mà nói: “Thôi vậy.”
Không quá chốc lát, mấy vị lão thần kia liền được dẫn vào trong, Du Thư vốn định tránh đi một chút, nhưng lại bị Tiêu Vị Tân cố chấp kéo tay buộc hắn ngồi xuống, y chậm rãi uống trà, nhìn mấy lão nhân đang quỳ trên mặt đất, mãi một lúc lâu vẫn không nói gì.
Các lão thần vừa tiến đến liền quỳ xuống nền gạch, hiện giờ tuy đã vào đầu xuân nhưng trên mặt đất vẫn còn rất lạnh lẽo, mấy lão nhân đã lớn tuổi như vậy mà vẫn phải thẳng tắp quỳ xuống, Du Thư lo lắng bọn họ chịu không nổi, liền sai tiểu thái giám đứng ở một bên đi lấy đệm mềm tới phân cho các vị đại nhân.
Hắn ngồi yên lặng nghe bọn họ nói một hồi mới hiểu được chuyện này là như thế nào, Du Thư khiếp sợ trừng lớn hai mắt, ngốc lăng mà nhìn chằm chằm vào Tiêu Vị Tân. Hắn thật sự không tin gia hỏa này cư nhiên lại muốn cho mình làm hoàng hậu, lại còn công khai tuyên bố ở trên triều mà không thèm thương lượng gì với mình!
Tiêu Vị Tân nhận thấy ánh mắt của Du Thư, ngẩng đầu nở nụ cười ôn nhu với hắn, “Tiểu Thư làm sao vậy?”
Làm sao vậy……
Du Thư đau đầu không thôi, chẳng trách mấy vị lão thần kia trong lúc quỳ gối than thở khóc lóc còn hung tợn mà trừng mắt nhìn mình, giống như đang nhìn một kẻ lam nhan họa thủy vậy, hắn còn đang buồn bực mình khi nào thì trêu chọc phải nhóm người này, hóa ra ngọn nguồn là đây.
Như vậy cũng làm bậy quá mức rồi, sao có thể lập một nam nhân làm hoàng hậu kia chứ?
Du Thư vừa trách cứ, nhưng cũng vừa âm thầm cao hứng.
Chờ mấy vị lão thần kia khóc xong, Tiêu Vị Tân mới bình tĩnh đặt chén trà xuống: “Nói xong chưa?”
“Xin bệ hạ ngài phải nghĩ kỹ lại!” Một lão nhân lớn tuổi nhất trong số đó trên đầu râu tóc hoa râm, thê thê thảm thảm mà quỳ khóc, nhìn dáng vẻ hệt như là tôn tử nhà mình muốn cưới về một nam nhân vậy.
Tiêu Vị Tân phiền mấy lão nhân này, y còn chưa nói gì mà nhóm người này đã khóc như cả nhà sắp chết, cổ hủ đến mức khiến người ta phiền chán.
“Trước đó trẫm đã nói qua, tâm ý đã quyết, các ngươi nghe không hiểu sao?” Y đập xuống bàn một cái thật mạnh, “Sáng sớm đã đến nơi này của trẫm khóc tang, đen đủi.”
Mấy vị lão thần đều là những người bảo thủ của phái thanh lưu, bọn họ nhìn ra tân đế là một người có khát vọng, còn tưởng rằng Đại Hạ rốt cuộc cũng nghênh đón một vị minh quân, hạ quyết tâm tính toán chân thành phụ tá đến chết, nhưng ai ngờ vị minh quân này vừa lên liền đòi sắc phong một nam nhân lên làm hoàng hậu, chuyện hoang đường này qua một trăm năm nữa nói ra cũng còn có thể làm cho người ta sợ hãi.
Nam Hoàng hậu…… Chẳng lẽ Hoàng thượng điên rồi sao.
Du Thư nhìn mấy vị lão thần không ngừng khóc lóc khuyên can, trong lòng cũng có chút loạn, vài lần há miệng định rời đi, nhưng lại nghĩ tới nếu như mình đi rồi Tiêu Vị Tân sẽ phải một mình đối mặt với bọn người kia, nên đành phải chịu đựng mà tiếp tục ngồi, cũng không nhúng tay nói một lời.
Bất kể hắn có nói gì vào lúc này thì mấy vị lão thần kia sợ là sẽ lập tức hướng mũi dùi về phía hắn, hắn tội gì phải đi làm chuyện ngớ ngẩn chứ.
Tiêu Vị Tân cũng không định phản ứng mấy lão nhân này, nhưng nghe bọn họ nói quá nhiều cũng thật sự phiền lòng, “Nếu các ngươi muốn khóc thì cứ việc tiếp tục ở đây khóc đi, tốt nhất quỳ sao cho mòn sàn gạch này, xem trẫm có thể thay đổi chú ý hay không.”
Nói xong, y đứng dậy kéo tay Du Thư rời đi.
Đi được một lát, Tiêu Vị Tân quay đầu lại nói với một đám cung nhân đang đi theo phía sau: “Tất cả lui xuống đi.”
Các cung nhân không dám không tuân theo, tất cả đều cúi đầu mà cẩn thận rời đi, trong Ngự Hoa Viên cũng chỉ còn lại hai người là y và Du Thư.
Đợi mọi người đều đi rồi, Du Thư mới ho nhẹ một tiếng, xấu hổ nói: “Ngươi…… muốn cho ta làm, làm hoàng hậu?”
“Ừ.” Tiêu Vị Tân gật đầu, “Ngươi không muốn sao?”
Du Thư có chút phiền não, “Đây không phải là chuyện có muốn hay không, xưa nay nào có chuyện nam nhân lên làm hoàng hậu chứ?”
“Xưa nay không có, liền đại biểu rằng về sau đều không có sao?” Tiêu Vị Tân khinh thường, “Ta đây liền mở ra tiền lệ này!”
Du Thư trầm mặc trong chốc lát, “Cũng sẽ không có ai đồng ý đi? Mấy vị lão thần kia tuy già rồi, nhưng sau lưng bọn họ nhất định còn có nhiều người phản đối hơn nữa, ngươi vừa mới đăng cơ, chẳng lẽ lại muốn làm chuyện mà cả thiên hạ đều không tán đồng sao?”
“Ngươi chỉ cần nói mình có nguyện ý hay không thôi.” Tiêu Vị Tân nhíu mày, thô bạo đẩy Du Thư lên bức tường dưới hành lang, hai cánh tay giam cầm hắn ở trong lòng ngực của mình, hung tợn mà trừng hắn: “Những chuyện còn lại, ngươi đều không cần quản.”
Không phải là Du Thư không muốn, nhưng…… “Chuyện nam Hoàng hậu này, nói ra sao nghe được chứ?”
Hắn vốn cho rằng, có lẽ mình sẽ cứ không danh không phận như vậy mà dây dưa cùng y cả đời, ai có thể ngờ được gia hỏa này lại to gan lớn mật như thế, còn muốn cho hắn làm hoàng hậu, nghe quả thật quá mức mơ hồ, đến cả tiểu thuyết cũng không dám viết như vậy.
Tiêu Vị Tân hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên nói: “Ngươi nên biết, trước kia ta muốn ngươi ở bên cạnh là vì ta cần một trợ thủ đắc lực.”
“Nhưng hôm nay thiên hạ đã định, người ta cần chính là một vị Hoàng hậu có thể cùng ta sóng vai ngắm nhìn non sông.”
“Một nước không thể một ngày vô hậu, ngươi hẳn cũng minh bạch, vị trí này không có khả năng vẫn luôn bỏ trống.”
“Không phải ngươi thì sẽ là người khác.”
Tiêu Vị Tân gắt gao mà nhìn chằm chằm vào hắn, chất vấn nói: “Nếu ngươi không làm, chẳng lẽ muốn trơ mắt nhìn nữ nhân khác ngồi lên vị trí kia sao?”
Kỳ thật Tiêu Vị Tân chỉ là đang lừa hắn mà thôi, cho dù vị trí hoàng hậu này không phải là của Tiểu Thư thì cũng không có khả năng sẽ để nữ nhân khác ngồi lên, chỉ là y nhìn ra sự lo lắng của Tiểu Thư, không nhịn được mà muốn bức ép hắn một phen.
“Ngươi dám.” Du Thư quả nhiên bị kích thích, mắt lạnh nhìn y: “Ngươi có thể thử xem.”
Xem lão tử có thể nhổ trọc đầu ngươi hay không.
“Ngươi không cần phải nhọc lòng bất kỳ chuyện gì, ta đều đã bố trí thỏa đáng rồi.”
“Muốn nháo thì cứ mặc cho bọn họ nháo, muốn chết muốn sống đều tùy tiện.”
Du Thư nghe y trấn an mình, âm thâm thở dài thật sâu ở trong lòng.
Gia hỏa này nhìn dáng vẻ là thật sự phải làm cho được mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT