Lâm Hạ sở dĩ có thể chịu đựng được Mông Chính cùng Cục Bột Trắng hai tên thích selfie cuồng ma này, chính là bởi vì bọn họ sẽ một vừa hai phải. Tỷ như tới thời điểm ăn cơm, bọn họ liền sẽ tự mình dừng lại, không cần Lâm Hạ kêu bọn họ.

Bởi vì Lâm Hạ gọi bốn phần cơm đùi gà lại là khách quen, chủ quán liền tặng cho anh thêm canh gà nhà mình làm, mỗi một phần cơm đùi gà đều có một chén nhỏ canh gà.

Cục Bột Trắng cùng Mông Chính thần thanh khí sảng đi tới, trên mặt mang theo tươi cười. Đặc biệt là Mông Chính, hắn không chỉ được thần tượng ký tên, còn cùng thần tượng chụp ảnh chung, đặc biệt may mắn.

"Tới, chụp một tấm cho Ân Lãng nhìn xem." Lâm Hạ thiếu chút nữa quên mất sự tồn tại của Đường Ân Lãng, cũng không biết hắn đã ăn cơm trưa hay chưa.

Lâm Hạ chụp một bức ảnh chụp gửi cho Đường Ân Lãng, Đường Ân Lãng rất nhanh đã gọi video tới nói chuyện phiếm.

"Như thế nào ăn gà nha, Thời Hoán tới thì tối nay còn phải ăn gà." Đường Ân Lãng cũng không biết Liễu Thời Hoán đã ở chỗ này, hắn sợ Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng ăn gà ăn đến ngán.

Lâm Hạ không có trả lời, chỉ cười trộm. Đường Ân Lãng không biết nguyên cớ, mày nhăn lại đang muốn hỏi sao lại thế này, kết quả liền nghe được thanh âm Liễu Thời Hoán.

"Anh họ, chào anh nha!" Hắn cố ý dùng thanh âm nũng nịu cùng Đường Ân Lãng nói, Đường Ân Lãng cả người run lên, da gà đều nổi lên.

Liễu Hồ Ly, không mên mang theo ghê tởm người như vậy!

Liễu Thời Hoán thấy Đường Ân Lãng bị ghê tởm tới rồi, trong lòng vui sướng không ít, dùng giọng điệu bình thường nói với hắn.
"Sáng nay em đến rồi, độc hưởng anh họ Lâm Hạ cùng An An." Liễu Thời Hoán nói những lời này như trát tâm, bởi vì công tác một cái buổi sáng chưa thấy được Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, hơn nữa Cục Bột Trắng không giống bình thường gửi tin nhắn tới nói chuyện với hắn như mọi hôm.

Nhưng Đường Ân Lãng là ai, đường đường tổng tài đại nhân đối mặt với khiêu khích của Liễu Thời Hoán, sao có thể chịu đựng được? Vì thế hắn hơi hơi mỉm cười, đối với Liễu Thời Hoán nói một câu: "Trong khoảng thời gian này đừng ăn gà đi, dịch cúm gà vừa qua."

Liễu Thời Hoán mặt tức khắc suy sụp xuống, sự tình liên quan đến con đường ăn uống của hắn, bị Đường Ân Lãng vừa nói như vậy, ánh mắt nhìn đùi gà trong bát đều thay đổi.

Lâm Hạ nơi nào chịu được thần tượng chịu ủy khuất, dứt khoát lưu loát mà đem video tắt đi, lưu lại Đường Ân Lãng đối với di động hỗn độn.

Hơn nữa, lại để Đường Ân Lãng nói tiếp, bọn họ còn muốn ăn hay không đây! Nhưng lại sợ Đường Ân Lãng sinh khí, Lâm Hạ gửi tin nói vừa rồi rớt tuyến, rõ ràng giấu đầu lòi đuôi.

Đường Ân Lãng khóe miệng run rẩy, gửi lại một cái biểu tình bất đắc dĩ. Nhưng trong lòng lại suy nghĩ trở về như thế nào "Trừng phạt" cánh tay hướng ra bên ngoài của Lâm Hạ, tỷ như đét mông.

"Ăn cơm đi, lại không ăn liền lạnh." Lâm Hạ nói xong, mấy người liền bắt đầu ăn. Liễu Thời Hoán cùng Cục Bột Trắng là vui vẻ nhất, một tên thích ăn gà một nhóc thích ăn thịt, hai cái đại đùi gà bọn họ ăn thật sự thỏa mãn.

Mông Chính miệng cùng tay động, đôi mắt lại si ngốc mà nhìn Liễu Thời Hoán, hắn không dám quang minh chính đại nhìn, chỉ có thể nhìn lén.

Liễu Thời Hoán không chỉ có lớn lên đẹp, ngay cả bộ dáng khi ăn cũng đẹp mắt như vậy.

Liễu Thời Hoán ăn cái gì động tác cũng thực cảnh đẹp ý vui, Lâm Hạ cũng không kém, vừa thấy liền biết là có học qua.

Mông Chính biết chính mình tư thái khẳng định rất khó xem, còn may có Cục Bột Trắng bồi hắn, Cục Bột Trắng ăn cơm cũng là kêu kêu quát quát......

Mông Chính sâu kín mà nhìn nhìn Cục Bột Trắng đang gặm đùi gà, Cục Bột Trắng ăn thật sự vui vẻ, quanh miệng đều là nước sốt, toàn bộ hình ảnh không nỡ nhìn thẳng. Nhưng kia thì thế nào, Cục Bột Trắng đáng yêu nha, thấy thế nào cũng đều đáng yêu, Liễu Thời Hoán cùng Lâm Hạ còn sẽ giúp nhóc lau miệng.

Nghĩ đến đây, Mông Chính liền cầm một tờ khăn giấy, một nửa điệp, ăn một ngụm lau một cái, cực kỳ giống các tiểu thư đài các.

Liễu Thời Hoán không cẩn thận thấy một màn như vậy, cảm thấy đôi mắt cay cay, nhanh chóng đem đầu chuyển qua chỗ khác, mắt không thấy tâm không phiền.

Ăn cơm xong, đem hộp cơm thu thập xong rồi ném đến thùng rác bên ngoài.

Trời xanh trong vắt, ánh mặt trời ấm dào dạt, Cục Bột Trắng mời Liễu Thời Hoán đến ban công lầu hai phơi nắng, Liễu Thời Hoán đồng ý lời mời của Cục Bột Trắng.

Lâm Hạ nhìn theo một người một hổ lên lầu hai, chờ khi gặp lại bọn họ, Cục Bột Trắng bị Liễu Thời Hoán ôm vào trong ngực, nghiễm nhiên một bộ dáng ngủ say sưa.

"An An ngủ rồi." Liễu Thời Hoán thật cẩn thận đi xuống tầng, nhẹ giọng nói, chỉ sợ động tác lớn đánh thức Cục Bột Trắng.

"Nơi này có phòng nghỉ, ở bên kia, cậu nếu mệt nói có thể cùng An An cùng nhau nghỉ ngơi." Lâm Hạ chỉ cho hắn vị trí phòng nghỉ. Liễu Thời Hoán sáng sớm chạy đến, lại lăn lộn một buổi sáng, hẳn là mệt mỏi đi?

Liễu Thời Hoán gật đầu, ôm Cục Bột Trắng đến phòng nghỉ. Đem Cục Bột Trắng an trí xong, hắn đem giày cởi, lên giường nằm ở bên cạnh Cục Bột Trắng, không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Cục Bột Trắng ngủ.

Ấu tể thật đáng yêu, bất luận là tỉnh hay là ngủ. Liền như vậy nho nhỏ một đoàn, yếu ớt đến làm người không dám dùng sức.

Nhưng mặc dù như vậy, hắn vẫn là thực thích. Muốn ôm nhóc sờ nhóc thơm thơm nhóc.

Nhưng đây không phải ấu tể của mình, dù đáng yêu cũng không phải ấu tể của mình.

Liễu Thời Hoán tự giễu cười, trong mắt hiện lên một tia đau thương. Nhắm mắt lại, lông mi hơi hơi run lên, có chất lỏng trong suốt từ trong mắt chảy ra.

Bầu trời màu sắc là màu xanh, đó là màu xanh u buồn. Bầu trời màu sắc là màu đen, đó là hắc ám khiến người hít thở không thông.

Nhắm mắt lại, một mảnh hắc ám, cửa sổ bị bức màn che khuất, ánh sáng bị chặn ở bên ngoài, thế giới  của hắn chỉ còn lại một mảnh đen nhánh.

Nhưng hôm nay tựa hồ có chút không giống nhau, ở trong một mảnh đen nhánh, có một mạt thân ảnh màu trắng, chợt lóe mà qua, nhanh đến mức làm người tưởng xuất hiện ảo giác......

Buổi chiều, Lâm Hạ vì nghênh đón Liễu Thời Hoán nên đóng cửa hàng. Đường Ân Lãng cũng tan tầm sớm, đi đến sủng vật cửa hàng đón người.

Hai huynh đệ tương ngộ, "Giả mù sa mưa" mà hàn huyên một phen, rõ ràng là huynh hữu đệ cung, lại làm người xem đến xấu hổ.

Chủ yếu là Đường Ân Lãng cùng Liễu Thời Hoán còn nhớ rõ giữa trưa "không thoải mái" giao phong, Đường Ân Lãng không vui khi Liễu Thời Hoán phân đi lực chú ý của bạn lữ cùng ấu tể, Liễu Thời Hoán lại là bởi vì Đường Ân Lãng biết hắn yêu nhất thịt gà nhưng không cho ăn.

Lâm Hạ ôm Cục Bột Trắng đứng ở một bên xem Đường Ân Lãng khó được bày ra bộ dáng ấu trĩ, muốn cười rồi lại không dám cười. Thấy hai người nói được không sai biệt lắm, mới ra hoà giải.

Lâm Hạ vốn tưởng rằng hai đại nhân này nên ngừng lại, nhưng tới chợ bán thức ăn, Liễu Thời Hoán phản kích. Hắn mua gà, còn cố ý lượn lờ đến trước mắt Đường Ân Lãng.

"......" Đường Ân Lãng cảm thấy tay ngứa, rất muốn đem cái tên hồ ly có thể tức chết người này đem đi cạo trọc lông! Nhưng nghĩ lại thì đánh người ảnh hưởng đến hình tượng của hắn, lại còn có thể bị Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng phản đối, một chút đều không có lời.

Trận này đấu tranh lấy Liễu Thời Hoán thắng lợi kết thúc, hắn xách theo một túi gà cười tủm tỉm mà đi ở phía trước, như vậy đặc biệt khoe khoang. Đường Ân Lãng đen mặt đi ở phía sau.

Hai cái người trưởng thành như vậy đấu khí nói như thế nào đều là sự tình rất ấu trĩ, nhưng Lâm Hạ lại có chút hâm mộ. Bởi vì Đường Ân Lãng cùng Liễu Thời Hoán là quan hệ anh em họ thực tốt, từ nhỏ cùng nhau lớn lên. Bởi vì quan hệ tốt, mới có thể làm ra loại sự tình ấu trĩ này, đây chính là phương thức chung sống của bọn họ.

Đã từng, anh ở Trình gia cũng có rất nhiều huynh đệ tỷ muội, nhưng đối "Tốt" với anh chỉ có Trình Dã. Vì muốn được Trình Dã tán thành, anh thực ngoan ngoãn nghe lời, rất ít hướng Trình Dã đưa ra yêu cầu, ngay cả cùng Trình Dã lớn tiếng nói chuyện cũng không dám, đối mặt Trình Dã luôn là thật cẩn thận.

Nhưng kể cả như vậy, cuối cùng còn không phải bị lừa. Giữa bọn họ căn bản không tồn tại thân tình đi, anh đối Trình Dã mà nói bất quá là tồn tại đáng khinh thường mà thôi......

Lâm Hạ đang thất thần, từ giao lộ chạy ra đứa bé thiếu chút nữa đụng vào anh, Đường Ân Lãng tay mắt lanh lẹ đem anh kéo đến bên người mình.

Đứa bé hướng Lâm Hạ xin lỗi, anh trai đi theo phía sau cũng thay em trai nhà mình hướng Lâm Hạ bồi tội.

"Không việc gì." Lâm Hạ cười cười, vẫy vẫy tay để hai đứa bé rời đi.

Anh trai vừa đi vừa giáo huấn em trai, bảo em mình đi đường chú ý chút. Hai anh em không coi ai ra gì, người anh còn tét mông em, người em ủy ủy khuất khuất mà nhận sai.

Lâm Hạ nhìn thân ảnh nho nhỏ của hai anh em, lại nhịn không được hoảng hốt. Đây mới là bộ dáng của anh em ruột thịt đi, thật đáng tiếc, anh không được trải qua.

"Suy nghĩ cái gì vậy?" Đường Ân Lãng thấy Lâm Hạ đang ngẩn người, quan tâm hỏi.

"Không có gì." Lâm Hạ hoàn hồn, làm như không có việc gì, trong lòng lại là ấm áp. Tuy rằng trước kia không có nhận được thân tình mình khát vọng, nhưng hiện tại có rất nhiều người ( hổ ) yêu anh, như vậy hẳn là thấy đủ rồi. "Đều mua xong rồi đi, chúng ta trở về làm bữa tiệc lớn."

"Mua xong rồi." Đường Ân Lãng thấy anh biểu tình thả lỏng, trong lòng cũng liền an tâm rồi. Hắn phối hợp Lâm Hạ nói sang chuyện khác, Lâm Hạ không nghĩ nói hắn sẽ không miễn cưỡng hỏi.
"Chúng ta trở về đi."

Ngồi trên xe Đường Ân Lãng trở lại biệt thự, ba người lớn cùng nhau sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn. Liễu Thời Hoán ở phòng bếp, Cục Bột Trắng không muốn xem phim hoạt hình, đi theo vào phòng bếp. Nhóc ghé vào trên ghế, nhìn mấy người lớn bận rộn. Nhóc giúp không được gì, liền ở dưới đề nghị của Liễu Thời Hoán hát một bài.

Cục Bột Trắng không chỉ hát bài đừng nhìn ta chỉ là một con cừu, nhóc còn biết hát bài khác, đều là thời điểm xem phim hoạt hình học được.

"Ngao ô!" Hầu ca hầu ca, ngươi thật khó lường......
Cục Bột Trắng hát đến vui vẻ, liền biến thành kêu đến cuồng loạn, nơi nào còn giống ca hát. Tay đang bưng nồi của Lâm Hạ không tự chủ được run lên một chút, thiếu chút nữa giữ không vững.

Đem nồi canh đặt lên bếp nấu, đồ ăn khác đã chuẩn bị, chỉ chờ canh nấu gần được lại làm đồ ăn khác. Trong lúc chờ đợi, bọn họ có thể nghỉ ngơi một đoạn thời gian.

Lâm Hạ rửa sạch tay, đem Cục Bột Trắng ôm đi ra bên ngoài để nhóc xem TV. Có TV rồi Cục Bột Trắng liền không hát nữa, tập trung tinh thần xem phim hoạt hình, Lâm Hạ còn phải hầu hạ Cục Bột Trắng uống nước.

"Trên lầu còn có hai gian phòng, cậu muốn đi lên nhìn xem khônh?" Cục Bột Trắng uống xong nước, Lâm Hạ muốn thừa dịp trong khoảng thời gian này giúp Liễu Thời Hoán sửa sang lại phòng cho tốt.

"Em muốn ở biệt thự bên kia của anh họ, em có thói quen ở một mình rồi." Liễu Thời Hoán lắc đầu, không nghĩ phiền toái Lâm Hạ.

"Thời Hoán ở bên nhà anh, hắn thích ở chỗ thanh tịnh." Đường Ân Lãng giải thích cho Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" An An muốn cùng Thời Hoán ca ca cùng nhau ngủ! Cục Bột Trắng quay đầu nhìn Liễu Thời Hoán, có chút không vui.

"Liền ở cách vách mà thôi, An An muốn cùng ngủ cũng có thể nha." Liễu Thời Hoán cười tủm tỉm nói. Tuy rằng hắn thích ở một mình, không thích nơi mình ở có người khác, nhưng hắn có thể tiếp thu ấu tể manh manh đát cùng nhau ngủ.

"Có Thời Hoán ca ca liền không cần ba ba?" Lâm Hạ chọc chọc Cục Bột Trắng, này thật là tiểu lão hổ không lương tâm, sao lại có thể không mang theo anh.

"Ngao ô!" An An cũng muốn ba ba, chúng ta cùng nhau cùng Thời Hoán ca ca ngủ! Cục Bột Trắng ngây thơ đồng ngôn vô kỵ, chọc cười Lâm Hạ cùng Liễu Thời Hoán, chỉ có Đường Ân Lãng vẻ mặt hắc tuyến.

Đường Ân Lãng nghiêm trọng hoài nghi, nếu hắn không có tới trước, Cục Bột Trắng có phải hay không thường xuyên xúi giục Lâm Hạ tìm người khác......

"Không được, anh họ Lâm Hạ phải cùng biểu ca cùng nhau ngủ, nếu là cùng chú ngủ, một giấc ngủ dậy con liền không nhìn thấy chú nữa!"
—-
8/7/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play