Sáng nay lúc đang ăn bữa sáng, Đường Ân Lãng đi ra ngoài tiếp điện thoại, khi trở về sắc mặt trầm đến có thể nhỏ ra nước.

"Thời Hoán hôm nay tới đây." Đường Ân Lãng mở miệng, thanh âm đạm mạc đến một chút phập phồng đều không có.

Hắn không hy vọng Liễu Thời Hoán tới, Liễu Thời Hoán mà tới thì lực chú ý của Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng khẳng định đều phân cho Liễu Thời Hoán. Đến lúc đó, hắn là cọng hành nào? Hắn đã nhìn ra, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng thuộc tính fan cuồng.

"Ngao ô!" Con vui quá, Thời Hoán ca ca sắp tới!

"Thật sao anh?!" Lâm Hạ trực tiếp xem nhẹ sắc mặt không vui của Đường Ân Lãng, kinh ngạc hưng phấn hỏi.

"Ừ." Đường Ân Lãng nhàn nhạt trả lời, nhìn vào biểu hiện hai người Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng, trong lòng càng thêm phiền muộn. Người còn chưa có tới đều đã như vậy, nếu người thật sự tới, còn có vị trí cho hắn sao?

"Đại khái vài giờ nữa đến, chúng ta khi nào đi đón người?" Lâm Hạ kích động hỏi, tay chân không biết đặt đâu.

"...... Không cần đón, hắn nói tự hắn tới." Đường Ân Lãng dưới đáy lòng âm thầm thở dài, tâm mệt.

"Thật sự không cần đón sao?" Lâm Hạ không tin lại hỏi một lần, được Đường Ân Lãng xác nhận sau lại hỏi: "Thời Hoán thích ăn cái gì, để em hảo hảo chuẩn bị!"

"......" Đường Ân Lãng một chút đều không nghĩ nói chuyện, nhưng đối mặt với ánh mắt sáng lấp lánh của Lâm Hạ, hắn làm không được. "Hắn thích ăn gà."

Hừ, Liễu Hồ Ly yêu nhất ăn gà.
"Trong nhà còn có hai con gà, đều làm thịt nhé?" Lâm Hạ đôi mắt híp lại, đem chủ ý đánh vào số gà lần trước đi chợ mua trở về còn thừa.

"...... Em thích là được." Đường Ân Lãng cười khổ, vài miếng đem cháo uống xong.

Thôi kệ, hắn vẫn là đi làm đi thôi, không thể lại nghe nữa, đau tim lắm.

"Ngao ô!" An An cũng thích ăn gà, cùng Thời Hoán ca ca giống nhau, thật trùng hợp! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, bởi vì nhóc cùng Liễu Thời Hoán có một điểm giống nhau mà cao hứng.

"Là chú." Đường Ân Lãng tâm mệt sửa đúng xưng hô của Cục Bột Trắng với Liễu Thời Hoán.

Không đúng, gọi ca ca cũng tốt, như vậy liền Liễu Thời Hoán liền so với hắn nhỏ hơn!

"Ngao ô!" Oppa ý là ca ca! Cục Bột Trắng sâu kín liếc mắt một cái nhìn Đường Ân Lãng, phổ cập cho Đường Ân Lãng vì cái gì kêu Thời Hoán ca ca.

"...... Ừm, cha ăn xong rồi, đi làm trước đây." Đường Ân Lãng quyết định rời xa fan cuồng của Liễu Thời Hoán, một lòng toái đến 70 tám loạn.

Bất quá hắn chỉ là nói giỡn, hắn còn phải rửa chén, sau đó đưa Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đi đến sủng vật cửa hàng.

Liễu Thời Hoán còn chưa có tới, bọn họ vẫn phải đi làm. Đường Ân Lãng cho rằng ăn xong bữa sáng, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng liền đi sủng vật cửa hàng, nhưng mà......

"Ngao ô!" Ba ba, mang An An lên phòng mặc tiểu tây trang!

"Được, ba cũng muốn đổi kiện quần áo!" Lâm Hạ một phen ôm lấy Cục Bột Trắng, cọ cọ nhóc cùng lên lầu.

"......" Đường Ân Lãng đã quên đây là lần thứ mấy hết chỗ nói rồi, nhìn chén đũa ly nước trên bàn, lại nhìn vào bóng dáng chạy như bay lên tầng, hắn cảm thấy mạc danh ưu thương, cảm giác như là bị vứt bỏ rồi.

Yên lặng rửa sạch chén đũa, Đường Ân Lãng từ phòng bếp ra ngồi ở trên sô pha vừa xem tin tức vừa chờ hai người. Hơn mười phút sau, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng xuống dưới. Cục Bột Trắng mặc vào áo lông cùng quần màu lam, thoạt nhìn đặc biệt có tinh thần. Lâm Hạ cũng đổi thành áo khoác màu lam, xứng với vẻ ngoài thanh tú của anh, thật có loại cảm giác trở lại thời học sinh. Anh khi cười lên, ôn hòa lại ngượng ngùng, tựa như nam sinh lớp bên cạnh. Nam sinh lớp bên mỗi ngày sẽ đi ngang qua cửa sổ, sẽ làm ngươi tim đập thình thịch, nhưng cậu ấy lại vĩnh viễn không thuộc về ngươi. Các ngươi cách nhau một bức tường, ngươi lại không cách nào tiến vào thế giới của cậu ấy.

Lại nhìn chính mình một cái, nhìn đến một thân đen từ trên xuống dưới, khí chất hệt như một lão nhân tuổi về hưu. Nếu không có giá trị nhan sắc chống đỡ, còn không biết sẽ khó coi đến mức nào. Cứ như vậy đứng ở bên cạnh Lâm Hạ, người khác có thể hay không cho rằng Lâm Hạ là em trai hắn?

Tìm cái thời gian đổi hình tượng thôi, Đường Ân Lãng âm thầm hạ quyết tâm.

"Thế nào, bọn em mặc như thế này có đẹp không?" Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng chọn hơn mười phút, mới chọn được một bộ đang mặc trên người này. Bọn họ không thể ăn mặc quá nghiêm túc, cũng không thể quá tùy ý, một bộ này vừa vặn tốt.

"Đẹp......" Đẹp đến làm người không rời được mắt, đáng tiếc, không phải vì ta mà mặc...... Đường Ân Lãng tâm nghẹn lại, như là bị cái gì ngăn chặn, rất khó chịu.

"Vậy là tốt rồi!" Lâm Hạ thập phần vừa lòng câu trả lời của Đường Ân Lãng, trong mắt ý cười tràn đầy. "Đi thôi!"

Đường Ân Lãng lại hoá thân thành tài xế, chịu thương chịu khó lái xe đưa Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đi sủng vật cửa hàng. Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng xuống xe, hắn muốn nói gì đó, một bộ muốn nói lại thôi.

"Sao vậy anh?" Lâm Hạ muốn biết hắn muốn nói gì.

"Không có việc gì, anh đi làm đây." Đường Ân Lãng cuối cùng vẫn là lắc lắc đầu, nói.

"Gặp lại sau, trên đường cẩn thận!" "Ngao ô!"

"Ừ." Đường Ân Lãng gật gật đầu, đóng cửa xe, nghênh ngang mà đi.

Đường Ân Lãng lái xe đi rồi, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng cùng nhau vào cửa hàng. Mông Chính đã tới rồi, hắn đang cho nhóm cho mèo trong tiệm ăn uống.

"Buổi sáng tốt lành!" Mông Chính hướng bọn họ chào hỏi.

"Sáng tốt lành!" "Ngao ô!" Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đáp lại hắn.

"Hì hì, Lâm ca, tối hôm qua anh có xem The Rap of China không? Đặc biệt ấn tượng!" Mông Chính cảm khái vô cùng.

"Có xem, thực xuất sắc." Lâm Hạ cười nói.

"Anh ấn tượng sâu nhất chính là vị tuyển thủ nào?" Mông Chính chờ mong mà nhìn Lâm Hạ, hy vọng là anh nói ra vị kia.

"Vương Gia Minh." Lâm Hạ cười cười, Vương Gia Minh đều lên hot search, sao có thể không khắc sâu ấn tượng được. Nếu anh không quen biết Vương Gia Minh, xem chương trình cũng sẽ đối Vương Gia Minh sinh ra ấn tượng.

Một đầu tóc đỏ rực, trang phục với makeup phá cách, thực lực lại không tồi, như thế nào sẽ không cho người chú ý chứ?

"Không sai, em muốn nói chính là hắn! Hắn quả thực khốc bạo, không ai xem trọng hắn, kết quả hắn liền nghịch tập!" Mông Chính kích động mà nói, rất nhiều người thích trông mặt mà bắt hình dong, nhưng không thể trông mặt mà bắt hình dong, vả mặt chính là rất sảng khoái!

"Em muốn đổi thần tượng à?" Lâm Hạ thấy hắn kích động như mình chính là đương sự, cho rằng hắn lại có thần tượng mới.

"Sao có thể! Em thần tượng chỉ có một mình Liễu Thời Hoán!" Mông Chính tựa như bị người dẫm tới cái đuôi nhảy dựng lên, vội vàng giải thích, "Em đối với Vương Gia Minh kia gọi là thưởng thức, hơn nữa Vương Gia Minh cũng là người Giang Thành, đặc biệt nở mày nở mặt."

Không thể đem hắn hiểu nhầm, hắn thần tượng chỉ có thể là Liễu Thời Hoán. Hắn đối với Liễu Thời Hoán là tình yêu cỡ nào thuần khiết, dung không nổi một hạt cát. Cho nên Lâm Hạ vừa nói, hắn liền kích động mà nhảy dựng lên cho thấy lập trường của mình.

"Em biết chủ nhân của Mạt Lị là ai không?" Lâm Hạ hơi hơi mỉm cười, hỏi. Mông Chính ở lúc Vương Gia Minh đi thi đấu rồi mới trở về, cũng không biết Vương Gia Minh cùng mấy người Lâm Hạ quen nhau.

"Không phải La lão sư sao?" Mông Chính biết chủ nhân Mạt Lị là ai, nhưng này cùng Vương Gia Minh có quan hệ gì.

"Em trai La lão sư chính là Vương Gia Minh, hơn nữa Vương Gia Minh còn là anh họ Tử Ngọc." Lâm Hạ nhàn nhạt mà nói ra tin tức này.

Mông Chính nhất thời không phản ứng lại được, còn đang làm rõ mối quan hệ trong đó. Chờ hắn làm rõ ràng, sủng vật cửa hàng liền vang lên tiếng hét kinh thiên động địa.

"Cái gì?!"

"Vương Gia Minh đi tham gia The Rap of China cũng là anh đề cử......" Lâm Hạ trấn định bất kinh, giống như chuyện này cùng hô hấp bình thường như nhau.

"...... Trời ạ!" Mông Chính sợ ngây người, có người nổi danh, còn là người chung quanh hắn!

"Lâm ca, em em......thật kích động, em...... Có thể tìm hắn xin ký tên không......" Mông Chính kích động đến nói năng lộn xộn.

"Còn không biết hắn khi nào trở về đâu." Lâm Hạ thành công thấy được bộ dáng kinh ngạc đến ngây người của Mông Chính, nhịn không được cười cười. Nếu Vương Gia Minh nổi danh, vậy sủng vật cửa hàng nhà anh chính là chỗ người nổi tiếng ghé qua!

Mông Chính hoãn một hồi, cuối cùng hoãn lại đây. Đột nhiên, mắt mạo tinh quang, hắc hắc cười ghé sát vào Lâm Hạ.

"Lâm ca nè, anh nói xem nếu Vương Gia Minh nổi danh có phải hay không liền nhận thức người trong giới giải trí?"

"Rất có khả năng, như thế nào lại hỏi vậy?" Lâm Hạ đoán trong lòng hắn lại đang đánh bàn tính chuyện gì rồi.

"Hê hê, anh nói hắn có thể hay không gặp được Liễu Thời Hoán......" Mông Chính cười hề hề, xoa xoa tay, tỏ vẻ ngượng ngùng.

"Hoá ra em tưởng rằng......" Lâm Hạ bừng tỉnh đại ngộ, minh bạch tâm tư Mông Chính. Cậu ta nghĩ thông qua Vương Gia Minh tiếp xúc gần gũi Liễu Thời Hoán, nếu có thể nhận thức vậy càng tốt.

Tưởng tượng đến điều này, Lâm Hạ sâu kín mà nhìn thoáng qua Mông Chính, thiếu niên, mưu kế hay!

"Vậy em vì cái gì không tự mình tiến giới giải trí?" Lâm Hạ có chút không rõ, Mông Chính nếu như thích Liễu Thời Hoán thế, chính mình tiến giới giải trí thì tốt rồi. Kể cả không đóng phim không ca hát, cũng có thể thử làm trợ lý người đại diện linh tinh gì đó, tất có thể ở giới giải trí tìm được một phần công tác tương quan đi. Cứ như vậy, nói không chừng liền có cơ hội nhìn thấy thần tượng.

Ai ngờ Mông Chính nghe xong lập tức bưng kín ngực mình, thẹn thùng mà nói, "Luân gia lớn lên như vậy đẹp, vạn nhất bị tiềm quy tắc thì làm sao bây giờ?"

"......" Lâm Hạ bề ngoài không hề dao động, nhưng nội tâm thực sự muốn phun tào.

"Nói giỡn thôi, cái này em còn chưa có nghĩ tới. Giờ em còn chưa có tốt nghiệp, chờ tốt nghiệp em liền đi thử." Mông Chính giây sau biến đứng đắn, chân thành mà nói.

"Người trẻ tuổi có ý tưởng có tiền đồ!" Lâm Hạ vỗ vỗ bờ vai của hắn, có chút bội phục Mông Chính. Anh chỉ là thuận miệng hỏi một chút, không nghĩ tới Mông Chính thật sự có loại suy nghĩ này, Mông Chính đối Liễu Thời Hoán thật là chân ái.

Chờ Liễu Thời Hoán tới, nhất định phải cho hắn biết Mông Chính này là fan chân ái của hắn. Nếu để Mông Chính biết Liễu Thời Hoán sắp tới Giang Thành, Lâm Hạ lại không nói cho hắn, Mông Chính sẽ hận chết anh.

"Lâm ca, em đi làm việc đây!" Mông Chính được đến Lâm Hạ cổ vũ, cảm thấy toàn thân tràn ngập nhiệt tình.

"Ừ ừ." Lâm Hạ xua xua tay, chính anh cũng nên làm việc thôi.

Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng buông xuống, Cục Bột Trắng liền chạy đến trên sô pha, ngoan ngoãn mà ngồi, một chút ý muốn lăn lộn chơi trên đất đều không có.

"Như thế nào lại nằm trên sô pha?" Lâm Hạ khó hiểu hỏi Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" An An không muốn làm dơ quần áo! Cục Bột Trắng vặn vẹo thân mình, tìm được tư thế thoải mái nhất.

"Không cần thiết như vậy, đem quần áo cởi không phải là được sao?" Lâm Hạ bật cười, Cục Bột Trắng kỳ thật là muốn chơi, nhưng vì không làm dơ quần áo, cũng rất hao tổn tâm huyết.

"Ngao ô!" Ba ba nói đúng! Cục Bột Trắng lập tức đứng dậy, để Lâm Hạ giúp nhóc cởi quần áo.

Thoát xong quần áo, Cục Bột Trắng duỗi cái thắt lưng lười biếng một cái, sau đó vui vẻ nhảy xuống mặt đất chạy đi.

Chạy một vòng xong, Cục Bột Trắng nhờ Lâm Hạ đi ngăn tủ lấy tiểu ngựa gỗ của nhóc ra, nhóc muốn cưỡi ngựa gỗ.

Lâm Hạ đem ngựa gỗ lấy ra, phóng tới gần cầu thang lầu hai. Cục Bột Trắng liền trên đó cưỡi a cưỡi, làm không biết mệt.

"Ngao ô!" Ba ba, người xem An An cưỡi có phong cách không! Cục Bột Trắng cười đến vẻ mặt sáng lạn, lộ ra răng nanh nhòn nhọn.

"Thực phong cách!" Có người trả lời nhóc, nhưng không phải thanh âm của Lâm Hạ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play