Đường Ân Lãng đối với chuyện Cục Bột Trắng té ngã không lo lắng, dị tộc bọn họ da dày thịt béo, té ngã không phải vấn đề gì lớn. Không phải tục ngữ có câu, té ngã nhiều mới có thể lớn lên sao?
Nhưng Lâm Hạ không cho là như vậy, ở trong lòng anh Cục Bột Trắng vĩnh viễn là cục cưng nho nhỏ, nhu nhược, cần phải tỉ mỉ che chở. Cục Bột Trắng mới một tuổi rưỡi, đặt trong nhân loại cũng chỉ là một đứa bé mới vừa có thể nói chuyện, mới vừa học được đi đường không lâu.
Tuy rằng hai người cái nhìn không giống nhau, nhưng cũng không có bởi vì quan điểm bất đồng mà tranh luận. Đường Ân Lãng sủng Lâm Hạ, mặc theo Lâm Hạ định đoạt. Huống chi, cũng không có người cha nào hy vọng con cái của mình luôn té ngã, bọn họ cũng sẽ đau lòng nhóc con......
Lâm Hạ thấy thời gian không sai biệt lắm, liền đi đến bên người Cục Bột Trắng đang úp mặt góc tường, khẽ hắng giọng một tiếng.
"Ngao ô......" Ba ba, An An biết sai rồi...... Cục Bột Trắng xoay người, kéo lấy ống quần Lâm Hạ.
"Sai chỗ nào?" Lâm Hạ hạ thấp thân mình, cùng Cục Bột Trắng đối diện. Cục Bột Trắng mắt to ngập nước, giống như chỉ cần chọc một cái liền sẽ rớt nước mắt ngay.
"Ngao ô......" An An không nên chơi ván trượt...... Cục Bột Trắng nhớ ăn không nhớ đau, quên luôn việc mình té ngã đau, nhóc còn chưa có nhận thức được sai lầm chân chính của mình là gì, nhóc cho rằng Lâm Hạ là bởi vì nhóc tự mình chơi ván trượt mà sinh khí.
"An An ngồi yên!" Lâm Hạ biểu tình trở nên nghiêm túc hẳn lên, anh đem Cục Bột Trắng chuyển chỗ, làm nhóc ngồi yên mặt đối mặt với mình.
Lâm Hạ rất ít khi gội Cục Bột Trắng là An An, toàn là gọi bảo bảo ngọt đến phát ngấy. Nếu Lâm Hạ gọi nhóc là An An, đã nói lên Lâm Hạ nghiêm túc.
"Ngao ô......" Vâng...... Cục Bột Trắng cũng biết điểm này, vì thế kẹp chặt cái đuôi ngoan ngoãn ngồi yên.
"An An, nhìn thẳng vào mắt ba. Nói cho ba ba, vì cái gì ba ba muốn phạt con?" Đôi tay Lâm Hạ đặt ở trên vai Cục Bột Trắng, trên mặt không có một tia ý cười.
"Ngao ô......" Ba ba, là bởi vì An An không có trải qua người đồng ý đã chơi ván trượt sao...... Cục Bột Trắng cố nén nước mắt cùng Lâm Hạ đối diện, tiểu mày nhăn dính chặt lại với nhau.
"Không phải, con nghĩ lại đi." Lâm Hạ lắc đầu, sắc mặt nghiêm túc như cũ. Nhưng ở trong lòng anh đã sớm sinh ra ý niệm buông tha Cục Bột Trắng. Bất quá, cái ý niệm này rất nhanh bị Lâm Hạ áp xuống.
Anh không thể mềm lòng, mềm lòng còn giáo dục cái gì!
Chẳng sợ Cục Bột Trắng đôi mắt to ngập nước cùng mày nhăn lại làm người đau lòng......
Cục Bột Trắng hít hít mũi, nghiêm túc nhớ lại xem Lâm Hạ vì cái gì sinh khí. Nhóc chỉ là chơi ván trượt, không có làm chuyện gì khác nha...... Đúng rồi, còn có té ngã một cái.
"Ngao ô?......" Là bởi vì An An té ngã sao?......
"Đúng vậy." Lâm Hạ gật đầu, sắc mặt hòa hoãn một chút, thoạt nhìn không có quá nghiêm túc nữa.
"Ngao ô?" Ba ba lo lắng An An phải không? Cục Bột Trắng đột nhiên lý giải, ba ba khẳng định là bởi vì lo lắng cho nhóc mới tức giận.
"Này chỉ là một phương diện, nhưng không phải nguyên nhân chính yếu." Lâm Hạ dừng một chút, nói tiếp. "Ba ba sinh khí là bởi vì con không yêu quý chính mình, không có bận tâm an toàn của mình."
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng trong mắt lấp lánh ánh sao, tâm linh nho nhỏ bị đánh sâu vào.
Nguyên lai ba ba trừng phạt nhóc không phải bởi vì nhóc ham chơi, mà là bởi vì nhóc không có chú ý an toàn.
"Con muốn chơi ván trượt ba ba sẽ không phản đối, nhưng nhất định phải chú ý an toàn, được không?" Lâm Hạ thấy Cục Bột Trắng cúi đầu liền hỏi, cảm thấy mục đích của mình đạt được rồi.
"Còn nhớ rõ cha con chơi cầu thang trượt ngã hư đầu không?"
Lịch sử đen tối của đại bạch hổ bị nhắc lại, ở chỗ Lâm Hạ liền biến thành ví dụ sống giáo dục cho Cục Bột Trắng. ( Đại bạch hổ: khóc ngất ở WC......)
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng nhớ tới đại bạch hổ chơi cầu thang trượt bi té ngã vẻ mặt liền thống khổ, Cục Bột Trắng nhịn không được tự trách, nhóc còn nhớ rõ khi đó nhóc rất khó chịu. Nếu nhóc bị thương, ba ba cùng cha khẳng định rất khổ sở......
"Ngao ô......" Ba ba, An An biết sai rồi, An An về sau sẽ không như vậy...... Cục Bột Trắng rốt cuộc nhận thức rõ ràng sai lầm của mình, tích cực hướng Lâm Hạ nhận sai.
"Ngoan, đã biết là được rồi." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng bế lên, dùng gương mặt đụng vào gương mặt nhóc.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng duỗi chân ôm lấy Lâm Hạ, chủ động cọ cọ anh, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
Ý cười ở trong mắt mạn khai, Lâm Hạ khóe miệng giơ lên, tâm tình đột nhiên thả lỏng.
Cục Bột Trắng bị giáo dục một phen, phi thường chú trọng an toàn của mình, đi đường đều là từng bước nhỏ chậm chạp, cũng không chạy nhảy nữa.
Lâm Hạ nhìn bộ dáng "trông gà hoá cuốc" của Cục Bột Trắng thật sự là dở khóc dở cười, đành phải cùng Cục Bột Trắng nói không cần khoa trương như vậy, ngày thường thế nào thì cứ như thế, chỉ cần không làm việc nguy hiểm là được. Có lời này của Lâm Hạ, Cục Bột Trắng mới khôi phục bình thường.
"An An có khỏe không?" Đường Ân Lãng gửi tin nhắn quan tâm hỏi thăm tình hình Cục Bột Trắng.
"Khá tốt, vừa mới bị em dạy dỗ một trận." Lâm Hạ trả lời.
"Ồ? Em dạy dỗ con thế nào?" Đường Ân Lãng khá tò mò Lâm Hạ giáo dục Cục Bột Trắng như thế nào, Cục Bột Trắng có thể lý giải sao?
"Em nói với con muốn nó chú ý an toàn, bằng không liền sẽ giống như anh khi chơi cầu thang trượt ngã xuống bị thương." Lâm Hạ một bên cười trộm một bên trả lời.
"...... Ừ." Thật lâu sau, Đường Ân Lãng mới nhắn lại, bởi vì hắn không biết nên nói cái gì......
Du Hải cảm thấy hôm nay thực huyền huyễn, Boss vạn năm băng sơn không chỉ có sẽ sử dụng tin nhắn kí tự, hơn nữa hôm nay vẻ mặt của hắn còn tan vỡ! Đường Ân Lãng chuyên chúc biểu tình chính là không có biểu tình, nhưng vừa mới rồi trên mặt hắn xuất hiện biểu tình hoá đá, còn có khuất nhục?!
Du Hải rất muốn thăm dò xem trên điện thoại ông chủ có cái gì, có thể làm cho ông chủ xuất hiện loại vẻ mặt này. Nhưng đáng tiếc, hắn không dám......
"Ông chủ, hôm nay kết thúc công việc ở đây sao?" Du Hải khụ một tiếng, hỏi.
"Ừ." Đường Ân Lãng thu hồi biểu tình, lạnh lùng nói ra, toàn thân tản ra hơi thở khủng bố.
" Vậy...... Tôi đi trước nhé?!" Du Hải nói xong, nhanh chân chuồn mất, lưu lại Đường Ân Lãng một người một mình ngẩng đầu nhìn trời.
Lịch sử đen tối gì đó, có thể cắt bỏ không!!!
Nhưng mà, làm một nam nhân thành thục, Đường Ân Lãng trong lòng dù buồn bực, vẫn là phải về nhà tìm bạn đời với con mình. Hai người họ ở sủng vật cửa hàng, hắn liền lái xe đi sủng vật cửa hàng, lúc đi ngang qua tiệm bánh kem, thuận tiện mua ít bánh kem cho bọn họ làm trà chiều.
Đi vào sủng vật cửa hàng, Đường Ân Lãng được Cục Bột Trắng nhiệt tình hoan nghênh.
"Ngao ô!" Cha ơi! Cục Bột Trắng hướng hắn chạy vội, nhảy vào trong lòng ngực hắn, cái đuôi đi theo diêu lên.
"An An." Nhìn thấy ấu tể Đường Ân Lãng đáy lòng mềm thành một mảnh, nhịn không được nâng lên bàn tay dày rộng vuốt ve đầu nhóc.
Lâm Hạ theo sát sau đó, cười mỉm mà nhìn hai cha con. "Hôm nay như thế nào lại rảnh qua đây?"
"Hôm nay là xem công trình, đã xem xong rồi." Đường Ân Lãng một tay ôm Cục Bột Trắng, tay bên kia đem bánh kem cùng trà sữa đưa cho Lâm Hạ.
"Thơm quá!" Lâm Hạ tiếp nhận, mở ra phát hiện là bánh của tiệm Bánh kem nhà bà ngoại. Cửa hàng này ở chỗ bọn họ là một nhà danh tiếng không tồi, bánh kem nhà họ hương vị rất ngon, nhưng trà sữa hương vị giống nhau, so với tiệm trà sữa thiếu chút ý vị.
"Ngao ô!" Có bánh kem! Cục Bột Trắng nhìn chằm chằm bánh kem, nước miếng thiếu chút nữa chảy ra.
"Nhóc mèo ham ăn." Lâm Hạ than nhẹ một tiếng, không khỏi lo lắng Cục Bột Trắng. Cục Bột Trắng quá yêu ăn uống, thật lo lắng ai có ăn nhóc liền chạy theo người đó......
"Ngao ô!" An An không phải mèo tham ăn, An An là hổ...... ham ăn! Cục Bột Trắng vốn dĩ muốn nói mình là tiểu lão hổ mà không phải mèo tham ăn, bất quá chính nhóc đều không tin.
"Đúng đúng, An An là tiểu hổ ham ăn." Lâm Hạ cười đến không khép miệng được, ngay cả Đường Ân Lãng cũng cười.
Ăn qua bữa trà chiều, lại qua hai giờ, Lâm Hạ hôm nay tan tầm đầu tiên, hôm nay là ngày cố định sủng vật cửa hàng liên hoan. Vừa lúc Mông Chính bọn họ đều đã trở lại, làm bữa tiệc lớn khao bọn họ.
Lâm Hạ cùng Trần Minh Tông nói Trần Trung đêm nay đi tìm Hamster nhỏ, Trần Minh Tông liền đem bữa tối đặt ở nhà Lâm Hạ. Lâm Hạ mạc danh cảm thấy cảm động, bởi vì Hamster nhỏ đã thật lâu không có ở nhà ăn cơm chiều, đều là cùng Trần Minh Tông hôm nay cơm tây, ngày mai đồ ăn Trung Quốc...... Trần Trung cùng Hamster nhỏ đều ở đây, Trần Diệu Quang cũng lại đây tìm bọn họ. Đêm nay nhà Lâm Hạ, khẳng định thực náo nhiệt.
Một đống người mênh mông cuồn cuộn mà hướng nhà Lâm Hạ đi, Đường Ân Lãng lái xe đưa Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng đi chợ mua đồ ăn. Về đến nhà, mọi người liền vội vàng chuẩn bị.
Trần Minh Tông và Hamster nhỏ cùng Trần Diệu Quang còn chưa tới, Trần Trung lại nóng vội cũng chỉ có thể kiềm chế tâm tình nôn nóng bất an, giúp Lâm Hạ chuẩn bị bữa tối. Trần Trung cùng Lục Mưu đều có tay nghề nấu ăn rất giỏi, hai người bọn họ giúp Lâm Hạ làm cơm tối, Đường Ân Lãng cùng Vương Tử Ngọc bọn họ liền bồi Cục Bột Trắng chơi.
Bất quá......
"Ngao ô!" Mông Chính ca ca, chúng ta chụp ảnh đi! Đường Ân Lãng nhìn Cục Bột Trắng hứng thú bừng bừng tìm Mông Chính chụp ảnh, tay vươn ra ngạnh sinh sinh mà thay đổi phương hướng, xấu hổ mà gãi tóc.
Hổ sinh thật là tịch mịch, phòng bếp không cần hắn, con cũng không cần hắn bồi. Ha ha, hắn nên làm cái gì đây......
"Ngao ô!" Cha ơi, chúng ta đến chụp đi! Cục Bột Trắng bình bịch mà chạy tới, trên cổ treo di động.
"Được." Nhìn thấy Cục Bột Trắng đầy mặt chờ mong, Đường Ân Lãng khóe miệng gợi lên độ cung nhàn nhạt, tâm tình thập phần sung sướng.
Đường Ân Lãng bế Cục Bột Trắng lên, đem điện thoại từ trên cổ nhóc gỡ xuống tới, mở ra camera. "Như thế nào sẽ nghĩ đến cùng chụp ảnh với cha vậy?"
"Ngao ô!" Bởi vì An An không có ảnh nào chụp cùng cha cả! Vừa nhìn vào màn ảnh, Cục Bột Trắng vẫy vẫy cái đuôi, chọn dáng pose.
Đường Ân Lãng nhịn không được tấm tắc khen ngợi, Cục Bột Trắng có cảm màn ảnh rất mạnh a!
"Ngao ô!" Cha ơi, chúng ta dùng sticker đáng yêu đi! Ở dưới sự xúi giục của Cục Bột Trắng, Đường Ân Lãng chụp rất nhiều ảnh chụp đáng yêu. Lâm Hạ sau khi nhìn đến, thiếu chút nữa cười điên. Bất quá đó là sau này lại nói, lúc này Đường đại tổng tài còn ở dưới sự chỉ dẫn của con trai nhà mình, bày ra tư thế bán manh.
"Ngao ô!" Cha ơi, phải chu miệng!
"Ngao ô!" Cha ơi, phải bắn tim!
......
Phòng bếp, Trần Trung có chút thất thần, thường thường hướng ngoài cửa nhìn lại.
"Bọn họ còn không thể về nhanh như vậy, phỏng chừng phải chờ tới khi chúng ta nấu xong xuôi." Lâm Hạ biết Trần Trung trong lòng khẩn trương, tuy rằng anh cùng Trần Trung nói qua Hamster nhỏ khi nào trở về.
"Tôi cũng biết, nhưng tôi chính là nhịn không được." Trần Trung bất đắc dĩ mà cười cười. Mặc dù hắn biết thời gian chính xác, đôi mắt vẫn là nhịn không được hướng ngoài cửa ngóng trông.
Lục Mưu nhẹ nhàng vỗ lên bờ vai của hắn, không tiếng động an ủi hắn. Trần Trung không nói gì, trở tay xoa tay Lục Mưu, hai người tay trong tay, xây dựng ra hình ảnh ấm áp.
"......" Lâm Hạ xoay người, mắt không thấy tâm an ổn. Cảm giác bị nhồi cẩu lương, thật đúng là không dễ chịu, xem ra anh về sau phải...... rải thật nhiều cẩu lương!
......
Trần Minh Tông là một người có chứng cấp cưỡng bách chứng nặng, nói khi nào đến đây chính là khi đó đến, đặc biệt đúng giờ. Hắn là lái xe tới, Trần Diệu Quang cũng là hắn đón qua.
Nghĩ đến cảnh tượng ba anh em gặp mặt, Lâm Hạ chuẩn bị một ít khăn giấy, bởi vì đến lúc đó hẳn là có rất nhiều người cảm động đến rơi lệ.
Hamster nhỏ từ trong miệng Trần Minh Tông biết chính mình có một người anh trai, liền rất chờ mong nhìn thấy anh ấy. Hắn có ấn tượng loáng thoáng, anh trai là người rất tốt, đối với hắn phi thường tốt.
Từ lần trước cùng Trần Diệu Quang gặp mặt, ký ức trong đầu Hamster nhỏ sẽ thường thường xuất hiện, đối với sự tình nào đó xuất hiện ấn tượng......
Trần Trung đứng ngồi không yên, Hamster nhỏ cùng Trần Diệu Quang đồng dạng như thế. Cửa xe vừa mở ra, hai người liền gấp không chờ nổi mà xuống xe.
"......" Tài xế mở cửa xe, Trần Minh Tông, đứng ngây ra trong gió, chỉ cảm thấy trong lòng một mảnh thê lương. Hamster nhỏ bộ dáng kích động như vậy, thật sự rất ít thấy.
"Anh cả!" Trần Diệu Quang vừa vào cửa đã nhận ra Trần Trung, kích động mà gọi hắn.
"Anh cả......" Hamster nhỏ theo ánh mắt Trần Diệu Quang nhìn lại, liền nhìn thấy Trần Trung kích động không thôi.
"A Nghĩa, Diệu Quang!" Trần Trung không nhịn kìm được nước mắt, ào ào rơi xuống. Hắn chạy nhanh tới ôm lấy Hamster nhỏ cùng Trần Diệu Quang.
Vòng đi vòng lại, huynh đệ ba người lại lần nữa tương ngộ. Nhìn ba anh em ôm thành một đoàn, mọi người ở đây đều bị vì điều này động dung.
So với bọn hắn càng kích động hơn chính là Vương Tử Ngọc cùng Cục Bột Trắng, hai người bọn họ nước mắt trực chờ, Lâm Hạ chuẩn bị khăn giấy chính là cho bọn họ.
"Ngao ô!" "Thật cảm động!"
—-
11/06/2020