Cục Bột Trắng chạy đi tìm Mông Chính, di động Lâm Hạ lập tức vang lên thông báo tin nhắn không ngừng. Mở ra liền thấy, nguyên lai là Mông Chính gửi đến ảnh chụp Cục Bột Trắng.
Lâm Hạ bất đắc dĩ cười cười, đem ảnh chụp từng tấm từng tấm một lưu lại, Cục Bột Trắng không có việc gì thường sẽ lật xem "Thịnh thế mỹ nhan" của mình.
Lưu lại xong, Lâm Hạ cũng đem sổ sách cất đi, muốn đi xem Cục Bột Trắng.
Cửa kính "Kẽo kẹt" bị đẩy ra, trên sàn nhà xẹt qua một đường cong mỹ lệ.
"Hoan nghênh ghé thăm!" Lâm Hạ đứng dậy, hoan nghênh khách hàng vào cửa.
"Chào cậu." Tiến vào chính là một người nam nhân trẻ tuổi, tuổi nhìn cùng Lâm Hạ không sai biệt lắm, khả năng so Lâm Hạ lớn một chút. Hắn hình thể thực gầy, vóc dáng cũng không phải rất cao, lưng có chút cong theo thói quen.
Diện nào nam nhân được xem là thanh tú, nhưng khi hắn cười rộ lên thực chân thành, hành vi cử chỉ cũng rất mạnh mẽ, tạo thành một sự tương phản mãnh liệt với ngoại hình bên ngoài. Hắn cho người ta một loại cảm giác lão luyện, nhìn tuổi không lớn, nhưng hẳn là rất sớm liền bước vào xã hội.
"Chào ngài, tôi là Lâm Hạ, chủ cửa hàng là sủng vật, xin hỏi nên xưng hô với ngài như thế nào?" Lâm Hạ cười nói, khi anh cười rộ lên làm người như tắm mình trong gió xuân.
"Tôi họ Trần." Nam nhân trả lời.
"Xin chào Trần tiên sinh, xin hỏi ngài có yêu cầu gì ạ?" Lâm Hạ cười nói. Người tới đều là khách, Lâm Hạ sẽ dùng trăm phần trăm nhiệt tình đối đãi khách hàng.
"Tôi muốn nhận nuôi một con chó." Nam nhân xoa xoa mu bàn tay, ngượng ngùng mà cười.
Đối nam nhân mà nói, không tiêu tiền mà nhận nuôi chó, hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ có chút ngượng ngùng.
"Xin hỏi ngài muốn nhận nuôi giống chó gì?" Lâm Hạ thanh âm nhu hòa, trong trẻo thanh triệt giống như băng tuyết mới vừa tan chảy trên núi, có thể làm người rất nhanh thả lỏng lại.
Nam nhân hơi hơi nhíu chặt mày nhưng thanh âm Lâm Hạ nhu hòa khiến hắn thả lỏng, càng thêm tự nhiên cùng Lâm Hạ giao lưu.
"Tôi không coi trọng chủng loại chó thế nào, chó cỏ hay gì đều được." Nam nhân sắc mặt thoải mái mà nói. Hắn là thật sự không thèm để ý chủng loại chó, ngược lại bởi vì hắn xuất thân từ nông thôn, đối với chó cỏ càng thêm cảm thấy thân thiết.
"Thực trùng hợp, trong tiệm chúng tôi chó cỏ ta khá nhiều."
Lâm Hạ cười cười, đối với vị khách nhân này hảo cảm tăng gấp bội.
Mỗi lần có người tới nhận nuôi, Lâm Hạ đều muốn hỏi bọn hắn muốn nhận nuôi chủng loại sủng vật nào. Có người muốn nhận nuôi Husky, Golden, mèo Ba Tư hay nhưng giống loại quý báu, nhưng trong tiệm Lâm Hạ không có, cho nên hắn muốn hỏi rõ ràng.
Hiện tại người thành phố, càng ngày càng thích nuôi những giống chó nổi tiếng như Golden hay Husky, đối với chó cỏ Trung Hoa hiếm khi có người hỏi thăm.
Kỳ thật, những giống chó cỏ Trung Hoa cũng không kém gì so với các chủng loại chó khác, chúng nó tính cách dịu ngoan, dễ dàng chăm sóc, độ trung thành cao, có thể giữ nhà hộ viện, cũng có thể săn thú. Từ cổ chí kim, chó cỏ Trung Hoa vẫn luôn là một "người bạn" trung thành trợ giúp nhiều cho chủ nhân. Nếu là ở nông thôn trước kia, có nhà ai mà không nuôi một con chó cỏ giữ nhà, đều sẽ ngủ đến không an ổn.
Lâm Hạ mang Trần tiên sinh đi xem chó, hiện tại không phải thời gian "thông khí", nhóm chó ngoan ngoãn hoạt động trong khu vực của chúng, thỉnh thoảng đánh giá khách nhân vào tiệm.
Trần tiên sinh nhìn thấy Uy Phong, Uy Phong đang ngây ngốc thè lưỡi thở. Hắn ghét bỏ mà nhìn thoáng qua, thật sự nghĩ không ra kẻ có tiền vì cái gì thích nuôi mấy giống chó này, còn không thông minh bằng chó cỏ.
Trần tiên sinh rất nhanh nhìn trúng một con cún thuộc dòng chó cỏ tên A Hoàng. Chó cỏ này tục xưng "chó Đại Hoàng", màu lông chủ yếu là màu vàng. A Hoàng lúc trước là chó hoang, được Lâm Hạ nhặt về.
"A Hoàng, ngươi nguyện ý cùng vị tiên sinh này về nhà không?" Lâm Hạ sờ sờ đầu A Hoàng, hỏi.
"Gâu!" A Hoàng nhìn thấy có người muốn nhận nuôi nó nên rất vui vẻ, tuy rằng nó ở sủng vật cửa hàng đợi cũng rất tốt, nhưng nó cũng muốn có chủ nhân. Lâm Hạ là thuộc về tất cả nhóm chó mèo trong tiệm, không phải của riêng gì nó, nó muốn có chủ nhân của chính mình.
"A Hoàng xem ra rất vui vẻ." Lâm Hạ thấy A Hoàng kêu thật sự vui sướng, liền biết nó muốn được nhận nuôi. Lại lần nữa xác nhận, Lâm Hạ dẫn Trần tiên sinh đến sô pha ngồi, cùng hắn nói qua công việc để được nhận nuôi.
Quy củ vẫn là như cũ, xem giấy chứng nhận, đăng ký, hiểu biết chút tình huống người muốn nhận nuôi. Lâm Hạ để Trần tiên sinh lấy ra chứng minh thư, nhưng nam nhân không có mang theo chứng minh.
"Vậy thì đăng kí trước đi, chờ ngài lấy chứng minh lại đây lại nói." Lâm Hạ lấy ra bản đăng ký, trước ghi lại những thông tin cơ bản của Trần tiên sinh.
"Được." Trần tiên sinh phối hợp gật đầu.
"Xin hỏi ngài tên họ là gì?" Lâm Hạ đối chiếu bản đăng ký hỏi câu đầu tiên.
"Tôi tên Trần Trung."
Nam nhân trả lời làm Lâm Hạ tay hơi ngừng chút, đôi mắt hiện lên một tia phức tạp, nhưng thực mau biến mất không thấy.
"Ngài năm nay bao nhiêu tuổi?" Lâm Hạ cúi đầu viết chữ, làm như không có việc gì tiếp tục hỏi. Nhưng ở nơi Trần Trung nhìn không tới, khóe miệng anh gợi lên nụ cười chua xót.
Trần Trung Trần Nghĩa, trung nghĩa lưỡng toàn, Trần Trung rất có khả năng chính là anh cả của Hamster nhỏ. Khó trách nhìn hắn quen mắt, anh em ba người diện mạo đều là cùng loại hình.
......
"Xin hỏi ngài vì cái gì muốn nhận nuôi chó vậy?" Lâm Hạ đem bản đăng kí điền xong, bắt đầu hỏi những vấn đề khác.
"Tôi thích chó, khi còn nhỏ trong nhà nuôi chó. Chờ khi mình có nhà riêng cũng muốn nuôi một con chó, tôi cứ cảm thấy có chó thì mới hoàn chỉnh." Trần Trung không biết nghĩ tới cái gì, ánh mắt không khỏi nhu hòa hơn, khóe miệng ngậm cười.
Trong đầu hắn lúc này xuất hiện một bức tranh tuyệt vời, A Hoàng đã đến làm cho sinh hoạt bọn họ tràn đầy sức sống. Hắn không nói cho Lâm Hạ biết, gia đình hắn không hoàn chỉnh, hai cái nam nhân không thể có con của chính mình, hắn muốn nuôi một con chó coi nó như bảo bối của bọn họ.
"À vâng." Lâm Hạ gật gật đầu, từ trong ánh mắt Trần Trung anh đã nhìn ra được cảm xúc cua hắn lúc này, cảm giác rất tốt đẹp.
"Mạo muội hỏi một chút, ngài hiện tại ở cùng?" Lâm Hạ hỏi cái này, là muốn hiểu biết tình hình cuộc sống của người nhận nuôi, cùng ai sống cũng là vấn đề phải chú ý.
"Tôi hiện tại đang sống cùng người yêu, hắn cùng tôi giống nhau đều thíc chó, bất quá hôm nay hắn tăng ca, chỉ có thể để tôi một mình tới." Trần Trung nhớ tới người yêu, khóe miệng nhịn không được giơ lên.
Trần Trung cùng người yêu đã thống nhất sẽ đến tiệm cùng nhau nhận nuôi một con chó, nhưng anh người yêu đột nhiên nhận được thông báo tăng ca, Trần Trung đành phải tự mình tới.
"Được rồi."
......
Kế tiếp, Lâm Hạ lại hỏi một ít vấn đề, hiểu biết khá ổn rồi mới kết thúc nói chuyện. Trong quá trình này, Trần Trung không có biểu hiện ra bất luận cái gì không kiên nhẫn, mà là chuyên chú nghe Lâm Hạ nói chuyện.
Trước lúc trở về, Trần Trung bồi A Hoàng chơi một hồi mới đi. Xem bộ đang hắn lưu luyến, Lâm Hạ liền biết hắn thực thích A Hoàng. Phỏng chừng không bao lâu, A Hoàng sẽ cùng hắn về nhà.
Trần Trung đi rồi, Lâm Hạ gọi điện thoại cho Trần Minh Tông, nói cho hắn chuyện anh cả Hamster nhỏ Trần Trung xuất hiện, để hắn chú ý một chút, tạm thời đừng mang Hamster nhỏ tới sủng vật cửa hàng. Tuy nói Hamster nhỏ có một đoạn thời gian không có tới sủng vật cửa hàng, hắn hiện tại có công việc đàng hoàng rồi. Hắn là trợ lý sinh hoạt của Trần Minh Tông, Trần Minh Tông cũng phát tiền lương cho hắn.
Trần Minh Tông sắc mặt ngưng trọng tắt điện thoại, ngẩng đầu nhìn đến Hamster nhỏ đang nghiêm túc ghé vào trên bàn viết chữ, trong lòng một trận rối rắm......
Gọi điện cho Trần Minh Tông xong, Lâm Hạ liền gọi điện thoại cho Trần Diệu Quang, nói cho cậu chuyện này.
Lâm Diệu Quang khai giảng phải đi học, Lâm Hạ chờ đến khi tan học mới gọi điện thoại cho cậu.
"A lô, Lâm ca?" Trần Diệu Quang rất nhanh nhận điện thoại, bên phía cậu nhóc có chút ồn, phỏng chừng là đang ở nhà ăn.
"Diệu Quang, em có ảnh chụp của anh cả em không?" Lâm Hạ muốn xác nhận một chút Trần Trung anh gặp được có phải hay không là anh cả của bọn họ.
"Có, bất quá đã là nhiều năm trước, anh nếu muốn em gửi qua cho anh." Trần Diệu Quang cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng Lâm Hạ chưa nói nó liền không hỏi.
"Được." Lâm Hạ sau khi nhận được ảnh Trần Trung, lập tức xác định hôm nay Trần Trung anh gặp được chính là anh cả mấy người Hamster nhỏ. Lâm Hạ làm cho tâm tình mình bình phục lại, mới lại lần nữa gọi điện thoại cho Trần Diệu Quang, nói cho cậu nhóc chuyện này.
"Cái gì, anh cả đã trở lại?" Trần Diệu Quang thực kinh ngạc, nó cho rằng anh cả đời này đều sẽ không trở lại. Từ khi anh cả biết anh hai mất tích, liền không lại trở về nữa. Điện thoại cũng không gọi, chỉ là mỗi năm đều gửi tiền về.
Bọn họ liên hệ duy nhất một lần, chính là Trần Trung mỗi năm gửi tiền vào tài khoản ngân hàng. Một người ở xa ngàn dặm gửi vào, một người khác ở cách ngàn dặm lấy ra.
"Em có tính toán gì không?" Lâm Hạ hỏi Trần Diệu Quang. Trần Trung là anh cả của Hamster nhỏ, anh có nên nói cho hắn viết Hamster nhỏ đang ở đâu không.
"...... Em không biết......" Trần Diệu Quang trầm mặc thật lâu, cũng không biết nên làm như thế nào. Nó cùng anh cả không thân, Trần Trung rất sớm đã rời nhà đi làm công, hàng năm không ở nhà, bởi vậy bọn họ quan hệ cũng không thân mật. Còn nữa, bọn họ đã thật lâu không liên hệ, đúng và sai, đối phương nghĩ thế nào nó cũng không biết.
Trần Diệu Quang còn nhớ rõ, khi anh cả biết anh hai mất tích, nắm tay hung hăng đánh vào trên cửa, huyết nhục mơ hồ. Nhưng mày hắn đều không có nhăn một chút nào, có thể thấy được hắn lúc ấy có bao nhiêu tức giận cùng thất vọng. Anh cả cùng nó giống nhau, đối cái nhà này hết hy vọng.
Trần Diệu Quang khi đó nhìn thấy tay anh cả máu chảy đầm đìa suy nghĩ: Nếu không có nó, anh hai liền sẽ là con trai được sủng ái nhất trong nhà, sẽ không phát sinh nhiều chuyện như vậy......
"Em cảm thấy anh cả em đối với anh hai em thế nào?" Lâm Hạ hỏi.
Nếu Trần Trung đau lòng Hamster nhỏ, báo cho hắn cũng không sao. Nếu Trần Trung cùng Hamster nhỏ quan hệ chẳng ra gì, liền không có báo cho nữa.
Đương nhiên, quyền quyết định vẫn là ở trên tay Hamster nhỏ, tuy nói Hamster nhỏ tinh thần có vấn đề, nhưng hắn có thể quyết định việc của mình. Bất quá trước khi hắn đưa ra quyết định, Lâm Hạ bọn họ sẽ vì hắn điều tra rõ tình huống.
"Anh cả đối với anh hai rất tốt, anh ấy rất thương anh hai. Lúc anh ấy biết anh hai vào bệnh viện, liền lập tức mua vé trở về. Lúc trước nếu không phải ba mẹ ngăn cản, anh cả còn muốn đem anh hai đưa tới thành phố nơi ấy ấy làm việc để chữa bệnh......"
Trần Diệu Quang xuất thần mà nhìn, ánh mắt không có tiêu cự. Nó lâm vào hồi ức, mũi nhịn không được chua xót.
"Anh đã biết." Lâm Hạ từ trong miêu tả của Trần Diệu Quang giống như thấy được hình ảnh Trần Trung cùng Hamster nhỏ ở chung, Trần Trung là một người anh tốt.
Tắt điện thoại, Lâm Hạ lâm vào trầm tư. Tự hỏi thật lâu, anh lại gọi điện thoại cho Trần Minh Tông, nói ra cái nhìn của mình.
"...... Vì bảo đảm mọi chuyện, tôi sẽ bảo Cảnh Nhiên giúp tôi điều tra, chờ tra được lại nói." Trần Minh Tông càng vì "cẩn thận", trực tiếp "áp bức" em rể mình, để em rể giúp hắn tra tư liệu Trần Trung.
"Được." Lâm Hạ ở một đầu khác đầu nhịn không được giơ ngón tay cái với Trần Minh Tông , gừng quả nhiên vẫn là càng già càng cay.
Chuyện của Trần Trung tạm thời buông xuống, Lâm Hạ lại gọi cơm hộp ăn trưa, Cục Bột Trắng ngửi được mùi đồ ăn liền tung tăng nhảy nhót lại đây.
"Như thế nào lại học thỏ nhảy?" Lâm Hạ nhìn động tác Cục Bột Trắng giống con thỏ, bật cười.
"Ngao ô!" An An hiện tại là thỏ con đáng yêu! Cục Bột Trắng động động lỗ tai, tưởng tượng mình là con thỏ đan vẫy tai.
Cục Bột Trắng dùng sticker con thỏ để chụp ảnh, cảm thấy con thỏ An An quá đáng yêu, liền nhất thời hứng khởi muốn giả làm con thỏ. Nhưng thực đáng tiếc, trong tiệm không có tai thỏ, Cục Bột Trắng đành phải bắt chước động tác con thỏ.
"Ôi, con thỏ thật đáng yêu, chờ lát nữa thoe An An phải hảo hảo ăn cà rốt nha." Lâm Hạ sờ sờ đầu thỏ An An, khoé miệng gợi lên một nụ cười giảo hoạt.
"Ngao ô!" Không không không! An An là lão hổ, An An không ăn cà rốt! Cục Bột Trắng nghe được có cà rốt nhóc chán ghét, lập tức từ con thỏ nhỏ biến trở về tiểu lão hổ. Bốn chân bắt lấy ống quần Lâm Hạ, hy vọng anh có thể thay đổi chủ ý.
"Con nha!" Lâm Hạ bế Cục Bột Trắng lên, điểm điểm mũi nhóc, vẻ mặt bất lực.
Bất quá...... Biến trở về tiểu lão hổ cũng vô dụng, cà rốt vẫn là phải ăn!