"Ngao ô ~" Cục Bột Trắng nghiêm túc ăn cơm rồi uống nước canh, sau đó ngửa đầu nhìn Lâm Hạ.

Lâm Hạ hiểu ý, cầm tờ giấy ăn giúp bé lau miệng. Lau xong, Cục Bột Trắng lại biến trở về tiểu lão hổ sạch sẽ.

"Ngao ô?" Ba ba, chờ chút chúng ta đi nơi nào? Cục Bột Trắng ăn uống no đủ, ngồi ở một bên tiêu thực.

"Ừm...... Anh đi đâu?" Lâm Hạ hỏi Đường Ân Lãng, anh cùng Cục Bột Trắng muốn đi sủng vật cửa hàng, không biết Đường Ân Lãng là muốn ở bệnh viện hay là muốn đi đâu.

"Anh muốn về nhà bà ngoại một chuyến, nói cho bọn họ biết mình đã khôi phục." Đường Ân Lãng muốn đem việc hắn khôi phục trí nhớ nói cho ông bà ngoại biết, miễn cho bọn họ lo lắng.

"Thương thế của anh không có việc gì chứ? Bác sĩ cho phép anh xuất viện không?" Đường Ân Lãng trên đầu còn quấn băng vải, không biết thương thế trên đầu hắn thế nào?.

"Đã không có việc gì nữa, lại qua mấy ngày là có thể tháo đi." Bạch Hổ dị tộc bọn họ da dày thịt béo, năng lực khôi phục rất mạnh, bị thương da thịt có thể rất nhanh khép lại.

"Vậy được." Lâm Hạ yên tâm, sau đó đối Cục Bột Trắng nói, "Chờ lát nữa chúng ta đi sủng vật cửa hàng."

"Ngao ô?" Ba ba đến nhà bà ngoại xong sau đó tới sủng vật cửa hàng sao? Cục Bột Trắng chờ mong mà nhìn về phía Đường Ân Lãng.

"Đương nhiên rồi, chờ cha trở về nói chuyện xong liền sẽ đi sủng vật cửa hàng tìm hai người." Đường Ân Lãng cười nói.

"Bảo bảo về sau gọi anh là cha hoặc daddy có thể chứ? Bằng không con cứ kêu ba ba cũng không biết kêu chính là anh hay là em nữa." Lâm Hạ nghe được Cục Bột Trắng kêu ba ba, theo thói quen tính đáp lại.

"Ngao ô?" An An kêu cha có thể không? Cục Bột Trắng chờ đợi Đường Ân Lãng trả lời mình.

"An An muốn như thế nào gọi cũng đều có thể." Đường Ân Lãng  nhẹ nhàng mà cười, sờ sờ Cục Bột Trắng.

"Ngao ô!" Cha! Cục Bột Trắng ngọt ngào mà gọi Đường Ân Lãng là cha, thanh âm giống như ăn mật ngọt, nghe được khiến người chìm trong bể ngọt.

"An An, cha có thể hôn con một cái không?" Đường Ân Lãng muốn đem tiểu cục cưng này mãnh hôn một cái.

"Ngao ô!" Không chờ Đường Ân Lãng chuẩn bị sẵn sàng, Cục Bột Trắng đứng dậy trực tiếp hôn lên gương mặt Đường Ân Lãng, sau đó thẹn thùng mà chui vào trong ngực Lâm Hạ.

"Hôn cũng hôn rồi, còn thẹn thùng?" Lâm Hạ buồn cười mà dùng ngón tay trắng nõn thon dài chọc chọc mông nhỏ thịt thịt của Cục Bột Trắng, làm hại Cục Bột Trắng đành phải vẫy đuôi đuổi đi tay Lâm Hạ.

"Ngao ô!" Ba ba, mau dừng tay! Cha, mau cứu An An! Cục Bột Trắng hướng Đường Ân Lãng phát ra tín hiệu cầu cứu.

"...... Khụ!" Đường Ân Lãng nào dám bảo Lâm Hạ dừng tay, chỉ có thể uyển chuyển mà nhìn Lâm Hạ.

"Được, không chọc con, chúng ta nên đến sủng vật cửa hàng." Lâm Hạ nghẹn cười thu hồi tay, Cục Bột Trắng thấy không ai chọc mông nữa, chạy nhanh bò dậy nhảy xa khỏi ôm ấp của Lâm Hạ cũng rời xa Lâm Hạ.

"Ngao ô!" Ba ba, An An tự mình đi! Cục Bột Trắng run run thân mình, muốn đem da gà da vịt mới nổi lên xua đi.

"Được được." Lâm Hạ gật đầu, để Cục Bột Trắng tự mình đi đường cũng tốt.

Thu thập xong, người một nhà Lâm Hạ liền rời khỏi bệnh viện. Nói không cần Lâm Hạ ôm nhưng Cục Bột Trắng cuối cùng vẫn là để Lâm Hạ ôm, bởi vì lúc ngồi thang máy, Cục Bột Trắng có chút sợ, ngao ngao bảo Lâm Hạ ôm nhóc, đem lời nói mới rồi vứt tới sau đầu.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng nhắm chặt hai mắt, cảm giác lúc nặng lúc nhẹ làm nhóc nhịn không được kêu lên.

Ra khỏi thang máy, Cục Bột Trắng mới dám đem đôi mắt mở ra, hư thoát mà ghé vào trên tay Lâm Hạ, một bộ dáng hổ khẩu thoát hiểm.

Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng trước về nhà mang Mạt Lị đi sủng vật cửa hàng, Đường Ân Lãng đánh xe quay về nhà bà ngoại.

"Ngao ô!" Lên xe, Cục Bột Trắng lại biến thành tiểu lão hổ tung tăng nhảy nhót. Nhóc ngồi ở vị trí ghế phụ, mặt hướng cửa sổ hứng gió, cảm giác chính mình rất có phong thái.

"Đừng để cảm lạnh." Lâm Hạ dặn dò.

"Ngao ô!" An An đã biết! Cục Bột Trắng nghe vậy bò xuống dưới, giống cái đệm nằm liệt trên ghế dựa.

"Thật ngoan." Nếu không phải đang lái xe, Lâm Hạ thật muốn cho Cục Bột Trắng một cái hôn moah moah thật kêu, Cục Bột Trắng ngoan ngoãn nghe lời làm người nhịn không được yêu thích.

"Ngao ô?" Ba ba, cha vẫn sẽ cùng chúng ta ngủ cùng giường sao? Cục Bột Trắng hỏi. Trên TV chiếu ba mẹ đều là ngủ chung, nhưng ngay từ đầu Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng không có ngủ cùng nhau, thậm chí còn không ở cùng phòng, Đường Ân Lãng biến thành đại bạch hổ mới cùng nhau ngủ.

"......" Này thật là cái vấn đề đáng suy xét, cùng đại bạch hổ cùng ngủ Lâm Hạ cũng không cảm thấy có cái gì không thích hợp. Nhưng Đường Ân Lãng không chỉ có biến trở về hình người, còn khôi phục ký ức. Lâm Hạ đối mặt không phải một con đại bạch hổ xuẩn manh, mà là người mình yêu. Nếu ngủ cùng nhau, tiến triển có phải hay không quá nhanh?

Lâm Hạ thừa nhận, anh còn không có làm tốt chuẩn bị cùng ở chung, tuy rằng bọn họ hiện tại là trạng thái nửa ở chung rồi.

"Rồi nói sau đi." Lâm Hạ nói ra đáp án mà như không nói.

"Ngao ô......" An An rất muốn cùng ba ba và cha cùng nhau ngủ, cha còn có thể biến thành đại bạch hổ bồi An An chơi...... Cục Bột Trắng đếm móng vuốt nói.

"Ba ba cùng cha sẽ thương lượng." Lâm Hạ không đành lòng cự tuyệt Cục Bột Trắng, trong lòng càng là dâng lên cảm xúc áy náy. Anh chỉ lo chính mình không có chuẩn bị sẵn sàng, lại xem nhẹ cảm thụ của Cục Bột Trắng.

Cục Bột Trắng muốn một cái nhà hoàn chỉnh, muốn hai người ba ba bồi nhóc. Lâm Hạ không thể bởi vì chính mình mà làm ra vẻ, khiến Cục Bột Trắng lại chờ một đoạn thời gian mới có thể có cái gia đình hoàn chỉnh.

"Ngao ô!" Vâng ạ! Cục Bột Trắng vừa nghe thấy thế, trong thanh âm đều mang theo kích động.
Hai cha con thực mau về đến nhà, đem Mạt Lị mang lên xe, lái xe đi đến sủng vật cửa hàng.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng nhanh chân chạy vào tiệm, mạnh mẽ oai phong.

"Chậm một chút." Lâm Hạ sợ con té ngã, ở phía sau dặn dò nhóc.

"Ngao ô!" Tử Ngọc ca ca, Tiểu Béo ca ca buổi sáng tốt lành! Cục Bột Trắng tiến vào, liền thấy được Vương Tử Ngọc cùng Tiểu Béo.

"An An buổi sáng tốt lành!" Biết Cục Bột Trắng là dị tộc Vương Tử Ngọc vẫn là đối đãi với Cục Bột Trắng trước sau như một, không có bởi vì Cục Bột Trắng là dị tộc mà có điều biến hóa. Duy nhất biến hóa chính là, hắn biết Cục Bột Trắng có thể nghe hiểu hắn nói, thời điểm nói chuyện chú ý không ít, để tránh ô nhiễm tư tưởng của nhóc con thuần khiết.

"Ngao ô?" Tử Ngọc ca ca, các anh đang làm cái gì? Cục Bột Trắng tò mò vây xem.

Vương Tử Ngọc cùng Tiểu Béo chính ngồi xổm trên mặt đất nhìn Nhị Cẩu, Nhị Cẩu khí hư suyễn suyễn mà nằm bò trên mặt đất le lưỡi thở.

"Sớm vậy, các em đang làm gì đó?" Theo sát sau đó Lâm Hạ tiến vào cũng thấy được bức họa này.

"Lâm ca anh đã tới!" Vương Tử Ngọc nhìn thấy anh giống như gặp được cứu tinh, kích động mà đứng dậy giữ chặt anh "Tố khổ".

"Nhị Cẩu không phải muốn giảm béo sao? Em cùng Tiểu Béo liền muốn dựa theo kế hoạch giảm béo anh chế định cho nó giảm béo. Kết quả nó mới động vài cái, liền nằm yên trên mặt đất kêu như thế nào cũng không đứng dậy." Vương Tử Ngọc vẻ mặt oán niệm.

Ngày hôm qua Lâm Hạ viết xong kế hoạch đặc chế giúp Nhị Cẩu giảm béo, liền trao quyền cho Vương Tử Ngọc phụ trách chấp hành kế hoạch giúp Nhị Cẩu giảm béo. Vương Tử Ngọc ngay từ đầu tin tưởng mười phần, nhưng mà Nhị Cẩu người ta không phối hợp, ở bọn họ cưỡng chế hành động mới vận động vài phút, sau đó liền vẫn luôn nằm im bất động.

"Vậy à?" Lâm Hạ ngồi xổm xuống thân mình giúp Nhị Cẩu làm kiểm tra, muốn nhìn một chút nó có phải hay không sinh bệnh.

"Không có việc gì, chính là mệt mỏi." Bước đầu kiểm tra, Lâm Hạ dở khóc dở cười. Nhị Cẩu nơi nào là bị bệnh không động đậy, rõ ràng chính là mệt mỏi không nghĩ động.

"Lười muốn chết." Tiểu Béo ghét bỏ mà nhìn con chó béo nhà mình, không nghĩ tới Nhị Cẩu không có nghị lực như vậy.

"Gâu gâu......" Nhị Cẩu ngẩng đầu sủa một tiếng, tựa hồ ở phản bác tiểu chủ nhân nói.

"Ngươi như vậy không được." Lâm Hạ như suy tư mà nói, "Lại nghỉ ngơi ba phút, ngươi phải đứng lên chạy bộ, nếu không chạy hôm nay cơm trưa liền không có."

Đối với Lâm Hạ uy hiếp, Nhị Cẩu chỉ là tượng trưng tính kháng nghị một tiếng, liền tiếp tục nằm bò, không hề động.

"......" Lâm Hạ cảm thấy chính mình quyền uy đã chịu khiêu khích, nhưng nhất thời cũng không có biện pháp gì. Bất quá Lâm Hạ cũng không vội, đối với sủng vật không chịu nghe lệnh, phải có kiên nhẫn mới được. Trừ lần đó ra, Lâm Hạ còn muốn tạo quyền uy, giữa trưa muốn cho Nhị Cẩu nhịn đói một bữa, để nó biết bọn họ là nghiêm túc.

"Lâm ca, giữa trưa Nhị Cẩu thật sự không được cơm ăn sao?" Tiểu Béo có chút lo lắng Nhị Cẩu, Nhị Cẩu đói bụng nó sẽ đau lòng.

Nhị Cẩu từ khi tới nhà bọn họ đến giờ, trước nay không thiếu một bữa ăn nào. Xem cái hình thể Nhị Cẩu quá mức đẫy đà kia thì biết, ngày thường ăn đến có bao nhiêu ngon miệng.

Tùy đại tỷ bán các loại thuỷ sản, chồng chị bán thịt heo, trong nhà không thiếu nhất chính là thịt. Cả nhà trừ bỏ Tùy đại tỷ ăn không mập, những người khác cùng sủng vật trong nhà đều là đại béo.

"Nếu Nhị Cẩu không phối hợp vận động, liền không có cơm trưa ăn." Lâm Hạ gật đầu nói.

"Vậy được." Tiểu Béo ai thán một tiếng, đồng tình mà vỗ vỗ đầu chó của Nhị Cẩu. Sau đó trở lại trên sô pha "Cát Ưu nằm liệt", sung sướng mà ăn que cay.

"Lâm ca, Tử Ngọc ca, muốn hay không tới ăn một cây." Tiểu Béo mời hai người ăn que cay.

"Muốn!" Vương Tử Ngọc nhanh chóng chạy lại đây, đi theo ăn que cay.

"Đây là con mực sao? Anh cũng muốn một cây." Lâm Hạ nhìn đến là con mực mình thích, miệng liền thèm.

Con mực que này không phải dùng con mực thật làm ra, mà là bột mì làm thành hình dạng con mực. Nhưng hương vị rất thơm, cách một cái phòng đều có thể ngửi được mùi.

"Đây ạ!" Tiểu Béo nhiệt tình mà đưa qua cho Lâm Hạ.

"Ngao ô?!" Ba ba, người không phải không ăn que cay sao? Cục Bột Trắng vẻ mặt khiếp sợ mà nhìn Lâm Hạ ăn que cay, cảm giác chính mình tam quan đã chịu đả kích. Ba ba không phải không ăn que cay sao? Chính là vì cái gì ăn một cây lại một cây?!

"Ba ba ngẫu nhiên cũng ăn que cay, bất quá lúc ăn con không thấy được." Lâm Hạ không thường ăn, trừ phi là có sản phẩm mới hoặc là có khẩu vị anh thích. Lâm Hạ lúc ăn que cay, Cục Bột Trắng không thấy được, liền cho rằng anh không ăn que cay. Que cay ăn ngon như vậy, sao lại có thể không ăn chứ?

"Ngao ô?" Vậy thì An An có thể ăn không? Cục Bột Trắng nhìn thấy ba ba cũng ăn, nóng lòng muốn thử.

"Không được, con còn nhỏ." Lâm Hạ lấy lý do tốt nhất chính là con còn nhỏ, chỉ cần vừa nói như vậy, Cục Bột Trắng liền ngoan ngoãn nghe lời.

"Ngao ô......" Vâng ạ...... Cục Bột Trắng đành phải chờ lớn lên lại nói, chờ nhóc trưởng thành, là có thể làm rất nhiều việc.

"Trở về ba ba làm món gà chiên cùng đậu phụ trúc cho con nhé?" Lâm Hạ sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, dùng gà chiên cùng đậu phụ trúc dời đi khát vọng của nhóc đối với que cay.

"Ngao ô!" Dạ được! Nhắc tới gà chiên cùng đậu phụ trúc, Cục Bột Trắng nước miếng thiếu chút nữa chảy ra. Lâm Hạ làm gà chiên cùng đậu phụ trúc ăn rất ngon, đặc biệt là đậu phụ trúc, hoàn toàn có thể coi như đồ ăn vặt ăn.

"Lâm ca......" Trừ bỏ Cục Bột Trắng, Vương Tử Ngọc cùng Tiểu Béo hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Lâm Hạ.

"Sẽ có phần cho hai người, ngày mai làm xong sẽ mang lại đây cho mọi người." Lâm Hạ cười nói, anh giống như thấy được hai tiểu động vật thèm thuồng, không chút hình tượng nào.

"Oh yeah!" Vương Tử Ngọc cùng Tiểu Béo vui vẻ mà vỗ tay.

"Nào, làm việc đi." Lâm Hạ rời khỏi sô pha đi làm việc.

"Nhị Cẩu cứ nằm trên mặt đất?" Tiểu Béo gọi Lâm Hạ, không thể tin được Lâm Hạ khiến cho Nhị Cẩu nằm im trên mặt đất, không áp dụng bất cứ hiệu lệnh nào.

"Trước như vậy đi." Lâm Hạ liếc liếc mắt nhìn Nhị Cẩu một cái, tính toán trước để nó đợi. Nhị Cẩu tuy rằng thích ăn, nhưng nó mới vừa ăn no, dùng đồ ăn dụ dỗ nó vận động không thể thực hiện được, chỉ có chờ nó đói bụng mới được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play