"A! Chuột biến thành người sống!!!" Cùng lúc con chuột nhỏ biến thành người, Vương Tử Ngọc chứng kiến tất cả phát ra tiếng kinh hô kinh thiên động địa.
"Ngao ô!" Ba ba, con chuột biến thành người! Cục Bột Trắng nhìn thấy con chuột biến thành người, nhanh chóng nhắc nhở Lâm Hạ.
"Anh ơi, đừng đánh em, huhu......" Đứa nhóc rõ ràng đang sợ hãi, khóc lóc cầu xin Lâm Hạ đừng làm thương tổn nó.
"Không có việc gì, đừng khóc." Nguyên lai là một tiểu dị tộc. Anh rõ ràng trong tiệm có chó có mèo, hơn nữa công tác phòng chuột làm vô cùng tốt, nơi nào lại chui ra con chuột được chứ. Không nghĩ tới, nguyên lai là tiểu dị tộc.
Đối mặt với đứa nhóc, vẫn đang uỷ khuất khóc lóc này, Lâm Hạ cũng không cứng rắn nổi. Anh đem cậu nhóc buông xuống, ôm vào trong ngực giúp nó lau nước mắt.
"Thực xin lỗi...... Em quá đói bụng, muốn tiến vào tìm chút đồ ăn......" Tiểu shota một bên lau nước mắt một bên hướng Lâm Hạ giải thích. Cùng lúc đó, Cục Bột Trắng biết con chuột nhỏ là dị tộc, cũng không còn sợ hãi nữa. Nhìn cậu bé cả người trơn bóng, nhóc nhảy xuống sô pha lặng lẽ rời đi.
"Ngao ô......" lấy cho anh trai cái thảm nhỏ, bằng không sẽ lạnh...... Rất nhanh Cục Bột Trắng từ phòng nghỉ ngậm ra một cái thảm.
"Bảo bảo giỏi quá." Lâm Hạ cầm lấy thảm đem tiểu shota bọc lại. Cậu bé rất lễ phép, hướng Cục Bột Trắng cùng Lâm Hạ nói lời cảm ơn.
"Em trước tiên ở nơi này ngồi một chút, anh đi lấy đồ ăn cho em." Lâm Hạ đem cậu bé đặt trên ghế, sau đó đi lấy đồ ăn cho nhóc ấy. Sáng nay bánh bao còn thừa, vì thế Lâm Hạ cầm bánh bao cùng nước trái cây lại đây.
"Cảm ơn đại ca ca." Tiểu shota đói lả, cảm ơn Lâm Hạ xong lập tức ăn ngấu nghiến, xem ra là thật sự đói quá mức.
"Tử Ngọc, em cùng anh tới một chút." Thừa dịp tiểu shota ăn uống bên kia, Lâm Hạ kéo Vương Tử Ngọc chịu đả kích rất lớn vào phòng nghỉ.
"Lâm Lâm...... Lâm ca, đây là có chuyện gì?!" Vương Tử Ngọc trong đầu còn đang phát lại hình ảnh vừa rồi gặp phải, nói chuyện đều không thuận lợi.
Đột biến thành người, hơn nữa từ một con chuột biến thành! Vương Tử Ngọc sống hai mươi mấy năm, không có trải qua sự tình huyền huyễn như vậy bao giờ, trong lúc nhất thời cảm thấy chính mình tam quan đã được sóng thần cọ rửa.
"Sự tình giống như chính mắt em nhìn thấy đó, con chuột nhỏ biến thành người." Lâm Hạ nghiêm túc mà nói.
"Nguyên lai em không phải đang nằm mơ!" Vương Tử Ngọc nhịn không được nhéo nhéo mặt mình, rất đau, xem ra là sự thật.
"Kỳ thật ở trên thế giới, còn có một loại người kêu là dị tộc......" Lâm Hạ nghiêm trang mà cấp Vương Tử Ngọc làm phổ cập khoa học. Nếu Vương Tử Ngọc thấy được, sự tình của dị tộc sợ là giấu không nổi nữa.
Vương Tử Ngọc nghe được sửng sốt một lát, nhưng năng lực tiếp thu của hắn rất mạnh. Chờ Lâm Hạ nói xong, hắn liền hiểu ra, tuy rằng còn không thể nhanh chóng tiêu hoá hết sự thực.
"Chờ một chút Lâm ca!" Vương Tử Ngọc đột nhiên nhớ tới Cục Bột Trắng. Cho tới nay hắn liền cảm thấy Lâm Hạ đối đãi Cục Bột Trắng không giống như là đối đãi sủng vật, chẳng lẽ Cục Bột Trắng cũng là dị tộc?
"An An là dị tộc sao?" Vương Tử Ngọc khẩn trương mà nhìn Lâm Hạ, không dám có một khắc lơi lỏng.
"Đúng vậy." Lâm Hạ ở dưới cái nhìn chăm chú của Vương Tử Ngọc gật đầu, thừa nhận thân phận của Cục Bột Trắng. "Bảo bảo là con trai thân sinh của anh."
Dù sao Vương Tử Ngọc đều biết chuyện dị tộc, thân phận Cục Bột Trắng cũng lừa không được bao lâu, chi bằng sẵn tiện cơ hội lần này nói ra luôn.
"Vậy còn Đại Bạch thì sao?" Vương Tử Ngọc kinh ngạc đến đôi mắt trừng to tròn xoe, Cục Bột Trắng không chỉ là dị tộc, còn là con trai ruột của Lâm Hạ. Vậy thì Đại Bạch, có phải hay không cũng là một người con trai khác của Lâm Hạ?
"Đại Bạch cũng là dị tộc." Lâm Hạ cũng không muốn cho Vương Tử Ngọc biết Cục Bột Trắng là do anh sinh, loại sự tình này thật đúng là ngượng ngùng nói ra.
"Wow...... Thế anh cũng là dị tộc hả?" Vương Tử Ngọc tức khắc nhảy ra một ý tưởng, sẽ không phải toàn bộ sủng vật cửa hàng chỉ có mình hắn là thuần nhân loại chứ?
"Anh không phải." Lâm Hạ lắc đầu, "Trừ bỏ Đại Bạch cùng bảo bảo, người và sủng vật trong tiệm chúng ta đều bình thường."
"Em đây liền an tâm rồi." Vương Tử Ngọc vỗ vỗ bộ ngực, thở dài nhẹ nhõm một hơi. "Cảm ơn Lâm ca nói cho em biết chuyện này, em sẽ giữ bí mật."
Tuy rằng bị dọa tới rồi, nhưng Vương Tử Ngọc khôn khéo biết chính mình nên làm như thế nào.
"Tử Ngọc, cảm ơn em." Thấy Vương Tử Ngọc có thể thản nhiên tiếp thu cũng tự giác giữ bí mật, Lâm Hạ liền biết chính mình không có nhìn lầm người.
Hai người nói xong liền quay trở lại sô pha bên kia. Tiểu shota ăn xong bánh bao rồi, đang uống nước trái cây.
"Bánh bao ăn rất ngon ạ ~ ợ!" Tiểu shota thấy Lâm Hạ ra ngoài, lập tức buông ly nước trái cây, ngọt ngào mà hướng anh nói, kết quả đánh cái ợ no. Tiểu shota cảm thấy thật ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ đỏ lên.
"Ăn no là tốt rồi." Lâm Hạ nhoẻn miệng cười.
"Ăn no ạ , ợ!" Tiểu shota vừa mở miệng lại là một cái ợ no.
"Vậy kế tiếp anh hỏi em một ít vấn đề, em phải hảo hảo trả lời, có thể chứ?" Lâm Hạ ngồi vào bên cạnh cậu bé, đem nó bế lên, quấn chặt thảm trên người nó lại.
"Vâng ạ ~" tiểu shota ngồi thẳng thân mình, chờ đợi Lâm Hạ hỏi chuyện.
"Em tên là gì? Năm nay mấy tuổi?" Đầu tiên chính là vấn đề cần thiết nhất.
"Em tên Hách Thư, năm nay sáu tuổi ạ." Tiểu shota thanh âm vừa ngọt vừa mềm, làm người nhịn không được nghĩ đến que kẹo bông gòn ngọt tư tư mềm như bông.
"Nhà của em ở đâu? Em đi cùng với ai?" Lâm Hạ lại hỏi.
"Dạ......" Tiểu shota nghe thấy câu hỏi này, cúi đầu chọc ngón tay, giống như không muốn trả lời vấn đề này. Qua một hồi lâu, biết Lâm Hạ bọn họ đều đang đợi mình trả lời, tiểu shota mới một chút một chút chần chừ nói. "Em...... Em tự mình chạy ra...... Đại ca ca anh đừng nói cho ba ba em biết......"
"Chính mình chạy ra? Có thể nói cho anh vì sao không?" Lâm Hạ truy vấn, anh giống như muốn tìm hiểu rõ sự tình nguyên nhân.
"Em không thích ba ba...... Ông ấy cũng không thích em, ba nói em là chuột...... Còn nói em dốt nát, nói em vô dụng......" Tiểu shota vừa nhớ tới ba ba mình luôn nói mình, trong lòng liền khổ sở.
"Em còn nhỏ mà, sự tình nhóc con có thể làm rất ít, chờ lớn lên thì tốt rồi." Lâm Hạ nhìn thấy cậu bé khổ sở liền an ủi nó.
"Chính là...... Ba ba luôn là nói em vô dụng, nói em chỉ biết ăn cùng chơi, cái gì cũng không biết. Anh Tiểu Bằng nhà bên cạnh nói tiếng Anh rất lưu loát, mà em cái gì cũng đều không biết......" Có người chịu lắng nghe, cậu bé liên miệng mà nói. Càng nói càng cảm thấy ủy khuất, nước mắt cũng đi theo xoạch xoạch rớt xuống.
"Ngao ô!" Ca ca đừng khóc, khăn giấy cho anh này! Cục Bột Trắng luôn cẩn thận đúng lúc mà đưa khăn giấy.
"Cảm ơn...... Em rất muốn lớn lên xinh đẹp như bạn này, em không muốn làm con chuột đen......" Cậu bé nhìn thấy Cục Bột Trắng ngoại hình xinh đẹp, sự tự ti giấu ở trong lòng chậm rãi hiện ra ngoài. Cậu nhóc không thích nguyên hình của chính mình, ba ba cũng không thích nguyên hình của nó.
Cái này, Lâm Hạ không biết nên an ủi như thế nào. Xuất thân là không thể lựa chọn, mặc kệ là người thường hay là dị tộc, đều không thể lựa chọn xuất thân hoặc hình thái của chính mình.
Lâm Hạ từng nghĩ tới, nếu Cục Bột Trắng không phải tiểu lão hổ mà là giống loài khác, tỷ như rắn thì liệu anh có thể tiếp thu con không. Câu trả lời là có, nhưng khả năng ngay từ đầu trong lòng sẽ cách ứng hoặc không thoải mái.
Đối với việc cậu bé khổ sở, Lâm Hạ có thể lý giải. Chuột luôn luôn không được người thích, hơn nữa ba ba nó cũng ghét bỏ chính con mình. Từ những lời của cậu bé vừa kể, ba ba nó không chỉ có ghét bỏ nguyên hình của nó, còn ghét bỏ nó trên nhiều khía cạnh, chê này không tốt cái kia không xong.
"Không có việc gì, anh cũng bị mẹ ghét bỏ từ nhỏ đến lớn đây, hiện tại không phải vẫn rất tốt sao?"
Vương Tử Ngọc dọn cái ghế rồi ngồi xuống phía trước mặt cậu bé, vươn tay sờ cái đầu tóc xù xù của nó.
Vương Tử Ngọc nói như vậy, không chỉ vì đang an ủi tiểu shota, này xác thật cũng là sự thật. Hắn khi còn nhỏ thực bướng bỉnh, học tập thành tích cũng không tính ưu tú, mẹ hắn nhắc mãi chuyện này.
"Ca ca, anh cũng là chuột sao? Ca ca sẽ nói tiếng Anh sao?" Nghe vậy, tiểu shota tức khắc hai mắt sáng lên, vẻ mặt chờ mong mà nhìn Vương Tử Ngọc.
"Xin lỗi, anh không phải chuột. Tiếng Anh sao, anh cũng có biết nha." Vương Tử Ngọc nói xong, liền thấy tiểu shota cô đơn mà cúi đầu.
"Em biết mà, em cái gì cũng không biết ......"
Cậu bé toàn thân tràn ngập tự ti, thở dài thườn thượt, một cậu bé vốn nên vô ưu vô lự lại gánh trên lưng nhiều thứ quá sớm, trở nên mẫn cảm vô cùng.
"Ba ba em có khích lệ em không?" Lâm Hạ đột nhiên muốn hỏi như vậy. Cha mẹ dù gì cũng đau lòng con của mình, ái chi thâm, trách chi thiết. Có lẽ ba ba cậu bé là vì muốn nó tốt, chẳng qua là dùng sai phương pháp rồi.
"Hình như có......" Tiểu shota nghiêng đầu tự hỏi một hồi, mới nhớ tới số lượng lần khen không nhiều lắm. "Thời điểm ăn tết em ở trước mặt các cô dì đọc một bài thơ, các cô dì đều khen em thông minh, ba ba cũng cao hứng!"
Ít ỏi mấy cậu này, Lâm Hạ có thể tưởng tượng đến cảnh tượng ngay lúc đó. Mỗi khi ăn tết, mọi người luôn thích để trẻ con biểu diễn ở trước mặt người lớn. Mặc kệ con trẻ biểu diễn như thế nào, ba cô sáu bà đều sẽ khích lệ, đến nỗi có phải thiể tình hay không cũng không ai biết.
"Xem ra trẻ con Hoa Quốc đều một dạng!" Vương Tử Ngọc tràn đầy đồng cảm. Khi còn nhỏ mỗi lần ăn tết thân thích đến nhà, hắn luôn bị mẹ kéo ra ngoài biểu diễn. Vì con mẹ nó mặt mũi, hắn còn không thể làm sai. Dùng con mẹ nó lời nói chính là: "Ngươi ở nhà thế nào mặc kệ, ở bên ngoài giả bộ tốt cho ta, đừng ném mặt mũi đi......" Kết quả là, Vương Tử Ngọc ở nhà động như chó điên, nhưng chỉ cần ở bên ngoài, hắn liền ngoan ngoãn giống như thỏ con.
"Ca ca, ba ba anh cũng như vậy sao?" Tiểu shota nghe được Vương Tử Ngọc phun tào, nhịn không được hỏi.
"Ha ha? ba anh không như vậy, ba anh phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, không có thời gian quản mấy việc này. Bất quá mẹ anh chính là như vậy, không chỉ có mẹ anh, rất nhiều bà mẹ đều như vậy......" Vương Tử Ngọc nhún vai, vẻ mặt không sao cả. Dù sao hắn đều đã quen, khi còn nhỏ là như thế nào, trưởng thành vẫn là như vậy.
Cục Bột To nằm rạp trên mặt đất nhắm mắt dưỡng thần nghe được kiếm tiền nuôi gia đình, lỗ tai giật giật. Đôi mắt hắn mở ra một khe hở, chột dạ mà liếc mắt nhìn Lâm Hạ một cái. Ngao! Hắn cũng muốn kiếm tiền nuôi gia đình, nhưng hắn chính là một con hổ, chỉ có thể để Lâm Hạ nuôi hắn.
"Đại Bạch?" Cục Bột To nằm nghỉ đối diện Lâm Hạ, Cục Bột To nhất cử nhất động, Lâm Hạ đều có thể nhìn thấy.
"Ngao!" Bị gọi tên Cục Bột To lập tức đứng dậy, nhảy đến bên người Lâm Hạ lấy lòng anh.
"Đừng nghịch." Lâm Hạ theo lưng một đường sờ đi xuống, đem Cục Bột To đều sờ hết. Cục Bột To mềm mại mà ghé vào bên cạnh Lâm Hạ, vẫn không nhúc nhích, có vẻ đặc biệt ngoan ngoãn.
Cục Bột To sờ rất thích, Lâm Hạ nhịn không được lại sờ soạng thêm vài cái. Ngay từ đầu Cục Bột To tùy ý anh sờ, sờ soạng vài cái nữa, Cục Bột To phản công liếm tay Lâm Hạ tay một cái......
—-
25/5/2020