"Đừng để ý đến bọn họ, chúng ta nói tiếp." Hoa khôi lớp che miệng cười nói.
"Đúng rồi, hoa khôi lớp hiện tại cậu vẫn làm nhân viên công vụ sao?" Có người hỏi. Hoa khôi lớp sau khi tốt nghiệp cũng không có lựa chọn làm công tác có liên quan đến ngành học, mà là đi thi nhân viên công vụ.
"Vẫn làm ở đó, bất quá gần đây tớ đang xem xét đổi công tác, làm lâu rồi tóm lại sẽ chán." Hoa khôi lớp vĩnh viễn đều là một bộ dáng nhẹ nhàng bâng quơ, kế hoạch nhân sinh của nàng luôn là nhẹ nhàng mà quyết định.
"Tính toán đổi sang công việc gì, tớ có thể đề cử." Học ủy nói, trừ bỏ lớp trưởng ra, sự nghiệp của hắn cũng không tồi.
"Bí mật." Hoa khôi lớp cười nói.
"Lão Trần cậu thì sao?" Học ủy gật đầu, thuận đường chuyển hướng sang phía Hà Trần đang ăn.
Hà Trần tốt nghiệp xong nguyên bản đi đến tỉnh nào cũng sẽ có công việc không tệ, ở lại Giang Thành cũng không đi tìm việc mà là phụ việc gia đình giao cơm hộp, khiến cho bọn họ mở rộng tầm mắt.
"Lão Trần cũng là làm hậu cần a, bất quá hắn làm chính là ăn uống!" Lớp trưởng trêu chọc nói.
"Tôi thì công việc coi như giao cơm hộp đi, dù sao ba mẹ tôi đều không chê, như vậy cũng khá tốt." Hà Trần dừng một chút, nói.
"Cậu nha!" Học ủy tuy rằng là nam, nhưng hắn ở một đám người bọn họ là ổn trọng nhất. Bọn Hà Trần trong lòng coi hắn như mẹ vậy, thường xuyên thay bọn họ nhọc lòng lo lắng.
"Ông đừng xem thường việc giao cơm hộp, nếu làm tốt kiếm được cũng không ít." Hà Trần sợ hắn niệm kinh, vội vàng nói.
"Cậu thích là được." Học ủy thay Hà Trần cảm thấy tiếc hận. Hà Trần trước kia trong khoa thành tích số một số hai, nếu là cậu ta theo nghề làm hậu cần, khẳng định có một phen sự nghiệp không tồi. Không chỉ có hắn, ngay cả phụ đạo viên nhắc tới Hà Trần cũng là ngữ khí tiếc nuối.
"Đã biết thưa học ủy mụ mụ!" Hà Trần miệng tiện nhanh nhảu gọi ra nick name học ủy không muốn nghe được nhất, nhận ngay một phát "Đòn hiểm".
Mọi người ăn no uống say xong tiếp tục kéo qua chiến trường KTV chiến đấu tiếp, bọn họ chọn KTV ngay bên cạnh nhà hàng, là cùng một ông chủ mở.
Gọi mấy két bia, mọi người vừa uống vừa hát, đổ xúc xắc, không khid náo nhiệt phi thường.
"Hôm nay chỉ còn lại mỗi thân xác này
Nghênh đón năm tháng huy hoàng
Ôm chặt lấy tự do trong mưa gió
Một đời vùng vẫy trong âu lo
Tin rằng có thể thay đổi tương lai
Liệu rằng ai có thể làm được......"
《 Năm tháng huy hoàng 》 là bài hát của lớp bọn họ, mở họp lớp hát, tụ hội hát, thời điểm khác cũng hát luôn...... Hiện giờ bài hát này ở tại nơi đây một lần nữa vang lên, ngày tháng thanh xuân năm tháng tái hiện trước mắt, đó là quãng thời gian cả đời bọn họ khó có thể quên, đoạn thời gian đó quá tốt đẹp, tốt đẹp đến trong mộng còn mơ hồ có thể thấy được.
Hà Trần không có cầm mic, nhưng hắn cũng ở một bên hát theo, chờ hát đến câu cuối cùng, hắn trong mắt sớm đã nổi lên lệ quang.
"Lão Trần có phải hay không muốn khóc?" Lớp trưởng bĩu môi, chịu đựng không khóc nhưng mặt khó coi nhăn lại trông rất hài.
"Ông nên giảm béo......" Hà Trần đôi mắt bị cay tới rồi, hắn một câu đánh vỡ bầu không khí xúc động, làm mọi người dở khóc dở cười.
"Rồi, chúng ta hát thêm bài khác đi!" Học ủy vừa nói vừa chọn một bài hát, mọi người nghe được khúc nhạc dạo có xúc động muốn đánh người.
"Chúng ta là những đoá hoa của tháng Năm, đem sức trẻ và hoài bão dựng xây lên thời đại......" Đây là đoàn ca a, mỗi lần đoàn thanh niên có hoạt động, mười lần như một điểm xong danh sau liền phải đứng lên hát đoàn ca. Hơn nữa thời điểm lên đại học hoạt động đoàn cũng rất nhiều, bởi vậy nhiều năm trôi qua bọn họ vẫn nhớ rõ phải hát như thế nào.
Không khí thực tốt hậu quả là không cẩn thận uống nhiều quá, Hà Trần cũng uống không ít, nằm ở trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần. Cuối cùng mọi người đến gào cũng không nổi, liền nằm hoặc ngồi nói chuyện phiếm.
Tám nhảm từ quá khứ đến hiện tại rồi sang tương lai, còn có ai thích ai, ai ai ai muốn kết hôn......
"Còn nhớ rõ A Hào lớp kinh tế không? Hắn muốn kết hôn, chú rể là Tống Mân......" Người nói chuyện uống nhiều, vừa uống nhiều đại não sẽ không tự hỏi quá nhiều, rất nhiều lời không nên nói đều nói ra.
Lời này vừa nói ra, nguyên bản bọn họ đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh toàn bộ, không có người nào dám phát ra một chút thanh âm.
Hà Trần cảm thấy trên người mình có rất nhiều ánh mắt tập trung lại, mọi người để ý hắn, sợ hắn nghe được tên người kia sẽ có ý nghĩ không tốt.
"Ưm......" Hà Trần trở mình, một bộ ngủ rồi. Hắn biết mọi người đều xấu hổ, đơn giản làm bộ ngủ rồi.
Thấy thế, những người khác đều yên tâm. Lớp trưởng chạy nhanh đi đến chỗ tên uống nhiều lắm miệng kia uống lấp kín miệng hắn, sợ hắn tiếp tục nói.
Tống Mân là bạn trai cũ của Hà Trần. Tốt nghiệp đại học xong hai người chia tay, Tống Mân ra nước ngoài du học, Hà Trần trở về Giang Thành. Hai người nước sông không phạm nước giếng, từ đây không bao giờ gặp lại. Chuyện của Hà Trần cùng Tống Mân mọi người trong lớp đều hiểu, thời điểm nói chuyện phiếm bọn họ đều tận lực tránh ở trước mặt Hà Trần nhắc tới Tống Mân.
Tống Mân là sinh viên lớp kinh tế, cùng bọn họ lớp hậu cần đều thuộc khoa quản lý. Ngay từ đầu hai lớp là đối thủ cạnh tranh, trận bóng rổ "Tân sinh ly" là bọn họ lần đầu tiên thi đấu.
Hà Trần làm tiên phong lớp hậu cần, ở trong lúc thi đấu cùng Tống Mân lớp kinh tế giằng co, hai người đều nổi bật ai cũng không thua ai. Trận đấu kết thúc, thế nhưng bọn họ lại là lớp mới đánh bại lớp kinh tế xưa nay xưng vương ở khoa quản lý. Điều này làm cho rất nhiều người cảm thấy không thể tưởng tượng, lớp hậu cần ở khoa quản lý cũng nhân trận thi đấu này nổi danh.
Lớp kinh tế không chỉ có thua thi đấu còn mất mặt, cái này làm cho bọn họ cùng lớp hậu cần nơi chốn tranh cãi, phụ đạo viên cũng vui vẻ xem hiện trường huynh đệ tương tàn, hai lớp dưới sự cạnh tranh trưởng thành thật sự mau.
Biến chông gai thành tơ lụa vào thời điểm tổ chức một sự kiện quy mô lớn, yêu cầu hai lớp cùng nhau gánh vác, lớp kinh tế đứng đầu cùng lớp hậu cần bị điểm danh cùng nhau gánh vác. Trong quá trình chuẩn bị hoạt động, đồng học hai lớp rốt cuộc buông "ân oán" cùng nhau làm việc.
Nửa tháng sau, bọn họ phát hiện bạn học hai lớp kinh tế ( hậu cần ) quan hệ tốt hơn, dần dần, hai lớp hóa thù thành bạn, lui tới cũng nhiều.
Tống Mân nhận chức lớp trưởng lớp kinh tế, Hà Trần là uỷ viên thể dục lớp hậu cần, hai người không có gì trực tiếp giao lưu, ngay từ đầu cũng không quen biết. Thẳng đến không biết như thế nào, hai nam sinh hẹn cùng nhau chơi bóng, Hà Trần mới cùng Tống Mân quen thuộc hơn.
Tống Mân cùng Hà Trần kỹ năng chơi bóng đều không tồi, hai người thường xuyên luận bàn, rất có loại cảm giác "Chỉ hận gặp nhau quá muộn". Cùng nhau chơi bóng sau không bao lâu, hai người anh em tốt đến kề vai sát cánh, thường thường cùng nhau ăn cơm.
Nhưng lúc ấy bọn họ cảm tình thực đơn thuần, chỉ là quan hệ bạn tốt, ai cũng không có ý nghĩ đặc biệt gì. Hai người quan hệ thay đổi là ở khi Hà Trần làm thêm ở quán cà phê, nhìn thấy Tống Mân cùng một vị nữ nhân rất cường thế ngồi cùng nhau uống cà phê.
Có thể nhìn ra được nữ nhân đã có tuổi rồi, nhưng bảo dưỡng rất khá, nhìn không ra tuổi chân thật. Theo Hà Trần quan sát, Tống Mân cùng nữ nhân kia nói chuyện với nhau lúc sau cũng không vui vẻ gì. Nữ nhân đi rồi hắn một mình ở nơi đó ngồi rất lâu, thẳng đến khi quán cà phê đóng cửa.
"Này, ngồi ở đây làm gì!" Hà Trần hảo tâm mà nhắc hắn đi, nhìn thật đáng thương.
"Cậu cũng ở đây." Tống Mân cũng không biết Hà Trần ở chỗ này làm việc, hắn cho rằng Hà Trần cũng là tới uống cà phê.
"Tôi ở chỗ này làm việc." Hà Trần nói.
"Cậu đều thấy được?" Tống Mân hơi hơi kinh ngạc.
"Đúng vậy, cậu ở chỗ này ngồi cả ngày." Hà Trần thoải mái mà nói, phảng phất chuyện gì cũng không phát sinh.
"Cậu nhìn thấy chính là mẹ tôi."
Tống Mân trầm mặc một hồi, nhìn thấy Hà Trần vẻ mặt nhẹ nhàng còn hừ hừ hát thầm, trong lòng có loại mạc danh muốn nói hết cảm xúc, hắn cũng tùy tâm làm.
—-
13/5/2020