"Ngao ô......" Ngủ một giấc ngủ trưa đầy mĩ mãn rốt cuộc Cục Bột Trắng cũng tỉnh lại, xoay thân liền thấy được ba ba Lâm Hạ thân ái của nhóc. Đôi mắt Lâm Hạ nhắm chặt ngủ đến nặng nề, Cục Bột Trắng tỉnh anh cũng không phản ứng, thoạt nhìn có chút mệt.
"Ngao ô......" Ba ba thật là đẹp mắt...... Cục Bột Trắng nghiêng thân mình thưởng thức dung nhan Lâm Hạ khi ngủ, lông mi Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng giống nhau, đều là vừa dài vừa cong, đôi mắt thoạt nhìn to tròn lại có thần. Cái mũi Lâm Hạ thon cao, cái miệng nho nhỏ hồng hồng, diễm lệ như là khỉ ăn ớt cay. Lâm Hạ cổ trắng nõn tinh tế, trên đó còn có dấu vết hồng hồng. Ồ? Ba ba lại bị muỗi cắn!
Cục Bột Trắng bò dậy, trộm hôn Lâm Hạ, sau đó bay nhanh xuống giường chạy đi, chạy ra khỏi phòng nghỉ sau đó dựa vào tường che mặt. "Ngao ô!" An An trộm thơm ba ba!
"An An trộm thơm ai?" Đường Ân Lãng chuyển qua ghế dựa, sâu kín hỏi.
"Ngao ô!" An An bị phát hiện! Đôi mắt bị móng vuốt che lại khẽ dịch ra trừng lớn, ngơ ngác mà nhìn Đường Ân Lãng.
"Lại đây, cha mang con đi ăn." Đường Ân Lãng ăn no Lâm Hạ mỹ vị, tâm tình rất tốt, khóe miệng vẫn luôn cong lên.
"Ngao ô!" Cha thật tốt! Vừa nghe đến được đi ăn, Cục Bột Trắng lập tức hướng phía Đường Ân Lãng chạy tới. Một cái nhảy lên, Cục Bột Trắng liền rơi vào trong lòng Đường Ân Lãng.
"Đi thôi." Đường Ân Lãng lấy thẻ cơm, ôm Cục Bột Trắng đi nhà ăn. Nhà ăn khi không phải giờ cơm chỉ có quầy bán quà vặt mở ra, quầy bán quà vặt không phải miễn phí, Đường tổng tài cũng phải trả tiền.
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng được Đường Ân Lãng ôm vào trong ngực, dọc theo đường đi hấp dẫn bao ánh mắt người qua đường. Nhóc tự giác ưỡn cao ngực, làm chính mình thoạt nhìn càng thêm uy phong.
"Ôi chao, mèo của tổng tài có khác, ngay cả tiếng kêu đều không giống mèo thường......" Mỗ nhân viên đi ngang qua tấm tắc bảo lạ.
"Chúng ta có nên nuôi một con không?" Hướng Nhân Cẩn thấy Trương Dương hiếm khi có hứng thú, liền hỏi. Bọn họ mới từ bệnh viện trở về, giữa trưa xin nghỉ đi khám bác sĩ. Bọn họ cho rằng nếu uống nước ấm không giải quyết được thì liền đi khám bác sĩ. Bác sĩ nói là rối loạn tiêu hoá, hai người bọn họ lại chạy đi mua sơn tra.
Trên đường trở về, hai người phân tích nguyên nhân vì đâu Trương Dương bị rối loạn tiêu hóa, trong đó khả năng cao là do tinh thần chịu sức ép quá lớn. Hướng Nhân Cẩn nhìn thấy Trương Dương có hứng thú với mèo liền nghĩ muốn nuôi một con để điều tiết tinh thần.
"Khi nào có thể đem cái chậu cây xương rồng trên ban công kia nuôi sống rồi nói sau." Trương dương đem ánh mắt thu trở về, sượng sùng đẩy đẩy mắt kính.
"...... Cũng đúng." Bọn họ hai tên đàn ông nuôi chính mình còn lười, nói gì đến việc nuôi thú cưng.
"Đi thôi, trình tự chúng ta còn chưa có viết xong." Thang máy tới, Trương Dương lôi kéo Hướng Nhân Cẩn đi vào......
"Ngao ô!" Cha ơi, An An muốn ăn kem! Cục Bột Trắng ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm tủ đông chứa kem, nhịn không được liếm liếm khóe miệng.
"Giữa trưa ăn rồi, đổi cái khác đi." Đường Ân Lãng tâm tình dù tốt, cũng không dám phá hư quy củ Lâm Hạ đặt ra.
"Ngao ô......" Cha ơi...... Cục Bột Trắng bắt đầu lấy chiêu làm nũng đại pháp mà nhóc lần nào cũng thành công ra áp dụng.
Nhưng nhóc xem nhẹ Đường Ân Lãng rồi, Đường Ân Lãng không dễ mềm lòng giống như Lâm Hạ, đối với việc Cục Bột Trắng làm nũng cũng không dao động: "Không được, phải chờ tới cơm chiều mới có thể lại ăn một cái."
"Ngao ô!" Cục Bột Trắng nhụt chí rũ cái đuôi xuống, đành phải đem ánh mắt chuyển dời đến chỗ khác khác. Đường viên, bim bim, bánh mì nhỏ...... Cục Bột Trắng lại một lần nữa liếm liếm khóe miệng, nâng lên móng vuốt chỉ huy Đường Ân Lãng ......
Trên giường lớn trong phòng nghỉ ở văn phòng, Lâm Hạ chớp chớp mắt, lông mi tinh mịn run rẩy, một cái ngáp khiến nước mắt trong suốt không khống chế được chảy ra.
"Mấy giờ rồi?" Lâm Hạ gian nan muốn nhúc nhích thân mình đau nhức, xương cốt anh giống như bị nghiền nát bởi vì sự tình kịch liệt hôm nay. Lần này so với bất kì lần nào trong quá khứ cũng đều kích thích hơn, có lẽ là do đang ở văn phòng, Lâm Hạ luôn lo lắng sẽ có người đẩy cửa mà vào, tuy rằng anh biết cửa đã bị khóa trái, nhưng anh vẫn có ảo giác tùy thời sẽ bị phát hiện. Anh còn lo lắng bọn họ sẽ đánh thức Cục Bột Trắng, bọn họ cùng Cục Bột Trắng chỉ cách một cánh cửa, nếu Cục Bột Trắng tỉnh......
Ở dưới sự kích thích như vậy, Lâm Hạ đạt được càng nhiều khoái c mãnh liệt, động tác của Đường Ân Lãng cũng càng thêm ra sức, làm Lâm Hạ trầm luân trong bể dục vô pháp tự kềm chế......
Lâm Hạ sờ soạng nửa ngày cũng chẳng sờ được di động, anh đành phải cắn răng ngồi dậy. Nhìn chung quanh một vòng mới phát hiện di động của anh không đặt ở nơi này, Cục Bột Trắng cũng không ở trên giường, hẳn là tỉnh rồi.
Lâm Hạ đỡ eo đi phòng tắm súc miệng rửa mặt, sửa sang lại sau đó mới đi ra ngoài tìm người. Đường Ân Lãng đang nghiêm túc làm việc, Cục Bột Trắng ở trên sô pha ngồi giữa ở một đống đồ ăn vặt, đầu đều nhét vào trong túi bim bim luôn, phát ra thanh âm răng rắc răng rắc.
"Bảo bảo?" Lâm Hạ chậm rãi đi đến bên người Cục Bột Trắng, nhẹ giọng nói.
"Ngao ô?" Ba ba người có muốn ăn đồ ăn vặt không? Cục Bột Trắng ngẩng đầu lên, trong miệng ngậm một miếng bim bim, Cục Bột Trắng ngoan ngoãn còn đem bim bin đẩy cho Lâm Hạ.
"Ba không ăn, con ăn đi." Lâm Hạ nhìn thấy gói bim bim đều sắp bị Cục Bột Trắng ăn hết rồi, muốn tịch thu cũng không còn kịp nữa, đành phải bất đắc dĩ lắc đầu.
"Ngao ô......" Bim bim...... Ngon ngon...... Cục Bột Trắng trong miệng vang lên tiếng răng rắc răng rắc, cái đuôi vui sướng phe phẩy, miễn bàn có bao nhiêu thoả mãn.
"Ăn những cái gì rồi?" Lâm Hạ đem mấy cái túi rỗng gom lại xem, đường viên QQ ăn xong rồi, bánh tuyết Vượng Vượng ăn xong rồi, bánh kem nhỏ ăn xong rồi...... Tốt lắm, cơm chiều khỏi cần ăn.
"Từ từ ăn đi." Lâm Hạ ôn nhu sờ sờ đầu Cục Bột Trắng, ngữ khí của anh cũng thực nhu hòa, nhưng Cục Bột Trắng cứ cảm thấy sau lưng có chút lạnh lạnh, khiếp đến hoảng.
"Có muốn uống chút nước không?" Đường Ân Lãng xoay ghế lại, cùng Lâm Hạ mặt đối mặt.
"Muốn uống nước ấm." Lâm Hạ nói xong liền cười, anh đột nhiên nhớ tới hành động của hai người bọn Trương Dương, xem ra nam sinh đối nước ấm có cảm tình đặc biệt nha!
"Đợi lát nữa." Đường Ân Lãng cầm lấy ly nước trên bàn, tự mình đi rót nước ấm. Rất nhanh đã trở lại, Lâm Hạ thổi thổi rồi uống từng ngụm.
"Ngao ô?" Ba ba có muốn uống sữa của An An không ạ? Cục Bột Trắng từ trong đống đồ ăn vặt đẩy ra một lọ sữa Chân Quả Lạp.
"Không cần, con uống đi." Giờ này khắc này, Lâm Hạ chỉ nghĩ muốn đồ ấm áp thôi.
"Ngao ô!" Vậy thì nhờ ba ba giúp An An cắm ống hút! Cục Bột Trắng nhếch miệng cười, đem chai sữa đẩy đến trong tầm tay Lâm Hạ.
"Tiểu hổ tâm cơ này!" Lâm Hạ cười cười, giúp Cục Bột Trắng cắm ống hút.
"Ngao ô!" Cảm ơn ba ba! Cục Bột Trắng uống sữa, tâm tình sung sướng dùng đầu cọ cọ Lâm Hạ.
......
Đường Ân Lãng 5 giờ tan tầm, Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng cơ hồ ở công ty chơi cả một ngày. Tuy rằng nói là được ăn ngon uống tốt hầu hạ rất khá, nhưng Lâm Hạ vẫn thật hối hận vô cùng. Này không phải cái anh muốn, ngay từ đầu anh tính toán là qua cơm trưa liền đi, kết quả lại nhiều thêm một buổi chiều, cửa hàng thú cưng bên kia anh cũng phải trông coi mà.
"Ngao ô!" Về nhà là về nhà! Cục Bột Trắng ôm chặt đồ ăn vặt dư lại của nhớc, ý tứ là nhóc muốn mang đồ ăn vặt cùng nhau rời đi.
"Trước về qua cửa hàng nhìn xem, sau lại đi siêu thị mua đồ ăn." Lâm Hạ dăm ba câu nói ra tính toán kế tiếp.
"Ngao ô!" Lại có thể đi cửa hàng chơi Cục Bột Trắng hưng phấn kêu lên. Nếu Mông Chính ca ca bọn họ còn chưa tan tầm, vậy thì An An còn có thể cùng bọn họ nói sự tình hôm nay.
"Chờ chúng ta trở về bọn họ đã tan tầm." Lâm Hạ sâu kín mà nói, anh biết Cục Bột Trắng nghĩ cái gì.
"Ngao ô!" Thế thì An An ngày mai lại nói! Tâm tình tốt nên Cục Bột Trắng vẫn có thể chờ một buổi tối nữa mai lại chia sẻ.
Thời gian tan tầm nên con đường có chút tắc nghẽn, hơn nửa giờ mới đến được cửa hàng. Cửa hàng thú cưng đã đóng rồi, Lâm Hạ đi vào kiểm tra một lần sau đó ra về, một nhà ba người đi về phía siêu thị mua đồ ăn.
Cục Bột Trắng bụng giống như có thể chứa cả một đầu voi, ăn nhiều đồ ăn vặt như vậy mà giờ nhóc còn có thể đối với thịt cảm thấy hứng thú, tối nay chắc có thể ăn một bữa rất nhiều.
Về đến nhà nấu ăn, Đường Ân Lãng cùng Liễu Thời Hoán làm trợ thủ. Mấy người chung sức hợp tác, bốn món mặn hai món xào và một canh đã làm xong, Cục Bột Trắng ăn đến miệng bóng nhẫy.
Cơm nước xong xuôi, Trần Minh Tông cũng đưa Hamster nhỏ trở lại, khi hai người tiến vào còn cầm mấy cái hộp.
"Quà...... Phát tiền lương......" Hamster nhỏ ngốc ngốc mà cười, cùng Trần Minh Tông tặng lễ vật cho bọn anh. Hamster nhỏ có tiền lương, đây là phần tiền lương ý nghĩa nhất trong đời cậu. Hamster nhỏ muốn dùng nó mua quà tặng mấy người Lâm Hạ, mỗi người cậu nhận thức đều có một phần.
"Cảm ơn em, Hamster nhỏ!" Lâm Hạ có loại cảm giác con trai nhỏ đã trưởng thành rồi, lòng tràn đầy vui sướng cùng vui mừng, người thiện lương sẽ được hồi báo.
"Đừng khách sáo......" Hamster nhỏ mặt hơi hơi phiếm hồng, cúi đầu trốn đến phía sau Trần Minh Tông.
Trần Minh Tông không có bất luận một tia không vui nào, bởi vì phần quà đầu tiên là Hamster nhỏ đưa cho hắn, hưởng thụ được đãi ngộ đặc thù rồi hắn mới sẽ không giống Lâm Hạ vui mừng lộ rõ trên nét mặt đâu.
"Khụ!" Trần Minh Tông cũng không có giống bình thường đem người đưa về liền đi, mà là chờ tặng quà xong sau mới thanh thanh giọng nói: "Cuối tuần này tôi phải ra nước ngoài giao lưu học thuật, Hamster nhỏ liền nhờ mọi người chăm sóc."
Trần Minh Tông phải ra nước ngoài tham gia hội nghị, không tiện mang theo Hamster nhỏ bên người, chỉ có thể để Lâm Hạ dẫn cậu nhóc cùng tới cửa hàng thú cưng. Haizz! Một cái cuối tuần này nhất định phải chịu đựng nỗi khổ tương tư.
"Được ạ." Lâm Hạ gật gật đầu. Hamster nhỏ trở về cửa hàng thú cưng, tuy rằng chỉ có một cuối tuần, nhưng hẳn là sẽ náo nhiệt hơn rất nhiều.
"Ừm...... Thế tôi đi đây." Sự tình cũng bàn giao xong rồi, Trần Minh Tông không có lý do gì tiếp tục bám ở chỗ này nữa.
"Cho anh......" Hamster nhỏ cúi đầu, tay nhỏ bắt lấy tay Trần Minh Tông.
"Ừ!" Biểu tình nghiêm túc của Trần Minh Tông bị hòa tan, khóe miệng cong nụ cười nhàn nhạt, lỗ tai bởi vì hành động của Hamster nhỏ không tự chủ được biến hồng.
Hai người tay trong tay đi ra ngoài, bị thồn một bát cẩu lương Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng nhìn nhau cười, Cục Bột Trắng đặt mông ngồi trong lòng Liễu Thời Hoán trong cầu an ủi.
"Ngao ô!" Thời Hoán ca ca, An An là cẩu độc thân, không đúng, An An là hổ độc thân!
"Ta cũng độc thân." Liễu Thời Hoán cảm thụ cái mông tròn tròn đầy thịt của Cục Bôt Trắng trong lòng, ức chế suy nghĩ muốn động thủ sờ.
"Thời Hoán ca ca, chúng ta ở bên nhau đi!" Cục Bột Trắng đáng thương hề hề nhìn Liễu Thời Hoán, bọn họ hai tên hổ cùng hồ ly độc thân hẳn là phải ở bên nhau mới đúng.
"Khụ khuh!" Liễu Thời Hoán khóc không ra nước mắt, "An An còn nhỏ, còn chưa đến lúc suy xét mấy chuyện này."
"Không được, hai người là họ hàng." Đường Ân Lãng quay đầu lại nhàn nhạt mà nói.
"Ngao ô......" Cục Bột Trắng hít hít mũi, tâm tình đều trở lên không tốt.
"Ngày mai đi chợ, mọi người có muốn đi không?" Cách lần đi chợ trước đã được một đoạn thời gian, hàng khô đã ăn gần hết, Lâm Hạ muốn đi khuân thêm ít đồ.
"Ngao ô!" An An muốn đi! Cục Bột Trắng nhớ tới con lừa con ven đường, là người thứ nhất giơ móng vuốt lên.
"Đi chợ? Nghe có vẻ rất thú vị, em cũng đi." Liễu Thời Hoán một bộ rất có hứng thú.
"Anh cũng đi." Đường Ân Lãng đạm nhiên nói.
"Đi......" Hamster nhỏ tò mò đi theo tỏ thái độ.
"Vậy được, ngày mai chúng ta cùng đi." Vừa lúc một chiếc xe có thể chở được hết, nhiều người như vậy cùng đi khẳng định thực náo nhiệt.
——
24/2/2021