"Bảo bảo không phải đang ngủ!" Lâm Hạ có chút sốt ruột, lập tức chạy xuống cùng Đường Ân Lãng và Liễu Thời Hoán nói.

"Đừng lo lắng, An An khẳng định ở trong phòng, cửa lớn đang đóng nhóc con ra không được." Đường Ân Lãng bình tĩnh phân tích, lúc bọn họ trở về cửa lớn vẫn đóng lại, Cục Bột Trắng mở không được cửa cũng không có khả năng tự mình chạy ra được, cho nên Cục Bột Trắng còn ở trong phòng.

"Chúng ta đi tìm lại đi!" Đường Ân Lãng phân tích cũng có tác dụng, Lâm Hạ đã ổn định tâm trạng. Chỉ cần Cục Bột Trắng còn ở trong phòng, bọn họ có thể tìm được.

Ba người lớn tản ra tìm Cục Bột Trắng, bọn họ một bên tìm một bên kêu, nhưng đều không có nghe được tiếng Cục Bột Trắng đáp lại.

"Đi đâu rồi!" Tìm rất nhiều chỗ cũng chưa tìm được, Lâm Hạ nhịn không được lòng lại nóng như lửa đốt.

"Đừng nóng vội, yên tĩnh suy nghĩ một chút xem An An khả năng sẽ đi chỗ nào." Đường Ân Lãng nhẹ giọng an ủi Lâm Hạ.

"Đúng đúng đúng, em phải bình tĩnh......" Lâm Hạ hít sâu, làm cho chính mình bình tĩnh lại. "Khi nấu canh thì bảo bảo muốn làm cái gì đây......"

Lâm Hạ chậm rãi sắp xếp lại suy nghĩ, căn cứ vào hiểu biết của anh đối với Cục Bột Trắng tới suy đoán xem Cục Bột Trắng sẽ làm gì.

"An An nói nhóc ấy nóng!" Liễu Thời Hoán đột nhiên nhớ tới Cục Bột Trắng ở phòng bếp kêu nóng, Cục Bột Trắng nhìn thấy hơi nước liền cảm thấy nóng nực.

"Tủ lạnh hình như mở!" Đường Ân Lãng nhớ tới khi hắn tìm Cục Bột Trắng liếc mắt nhìn tủ lạnh một cái, tủ lạnh hình như là mở ra, hắn lúc ấy vội vã tìm Cục Bột Trắng liền không quản chuyện đó.

"Đi xem xem!"

Ba người cùng nhau tới chỗ tủ lạnh, tủ lạnh đang mở ra. Đường Ân Lãng đem cửa tủ lạnh toàn bộ mở ra, một tiểu lão hổ màu trắng xuất hiện ở trước mắt bọn họ.

"......" Thật đúng là ở trong tủ lạnh! Lâm Hạ nhìn nhóc con cuộn tròn thành một đoàn, khóc không ra nước mắt.

"Đây chắc là ngủ rồi đi, trách không được nghe không được chúng ta tìm." Cục Bột Trắng híp mắt, thân thể lúc lên lúc xuống theo hô hấp, này còn không phải ngủ rồi thì còn có thể là cái gì?

"Thoạt nhìn thật ngoan, không đành lòng trách nhóc ấy......" Bé con ngoan ngoãn như vậy làm lòng Liễu Thời Hoán mềm thành một vũng nước, không đành lòng trách cứ.

Không sai, đều là do hắn sơ sót, là hắn không có chú ý Cục Bột Trắng, cùng Cục Bột Trắng một chút quan hệ đều không có!!!

"Anh cũng vậy......" Giá trị nôn nóng cùng tức giận trong lòng Lâm Hạ lập tức rơi xuống vị trí thấp nhất,  muốn tức giận cũng không nổi.

"Vẫn rất thông minh, không có đem cánh cửa tủ lạnh đóng lại." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mà nói. Lâm Hạ cùng Liễu Thời Hoán đều nói như vậy, hắn nào còn dám nói ra lời trách cứ. Hơn nữa Cục Bột Trắng cũng hiểu được đúng mực, không có đem cửa tủ lạnh đóng lại hại chính mình.

"Chúng ta đem An An ôm ra đi, bằng không phải giúp nhóc ấy giã đông đó!" Liễu Thời Hoán nói giỡn, hòa hoãn lại bầu không khí nghiêm túc.

"Được." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng ôm ra ngoài, Cục Bột Trắng ngủ đến trầm, Lâm Hạ ôm nhóc ra đều không có động tĩnh.

"Điều hòa cũng mở rồi, doa vẫn cảm thấy nóng nhỉ?" Lâm Hạ buồn bực. Trong phòng mở điều hòa, nhưng Cục Bột Trắng vẫn cảm thấy rất nóng.

"Tác động tâm lý." Đường Ân Lãng cũng là lão hổ, Cục Bột Trắng khả năng cùng hắn khi còn nhỏ giống nhau, luôn cảm thấy rất nóng, trên thực tế sau khi bật điều hòa cùng lúc trước cũng chẳng khác nhau lắm.

"Vậy phải làm sao bây giờ?"

"Chỉ cần làm ám chỉ tâm lý cho con là được." Nói cho Cục Bột Trắng trong phòng thực mát mẻ, không nên luôn nghĩ trong phòng nóng nực.

"Chúng ta cùng nhau?" Đường Ân Lãng thoạt nhìn rất có kinh nghiệm, Lâm Hạ cảm thấy để Đường Ân Lãng với anh cùng nhau tới càng yên tâm.

"Ừ được." Đường Ân Lãng ôn hòa cười, hắn khẳng định phải quan tâm con mình rồi.

......

Tới thời gian ăn cơm, Cục Bột Trắng bị Lâm Hạ đánh thức. Cục Bột Trắng hai mắt mê mang mà nhìn Lâm Hạ, lại nhìn quanh bốn phía, nghi hoặc hỏi: "Ngao ô?" Ba ba, An An không phải ở trong tủ lạnh sao?

"Bị chúng ta ôm ra ngoài."

"Ngao ô!" An An ở trong tủ lạnh thấy thật mát mẻ! Cục Bột Trắng tưởng tượng đến việc mình tìm được một chỗ dung thân thật mát mẻ liền cảm thấy phi thường tự hào.

"Được rồi, chúng ta đi ăn cơm đi." Lâm Hạ không đành lòng làm ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm của nhóc con, có cái gì chờ ăn cơm xong rồi nói sau.

"Ngao ô!" Ăn cơm thôi! Cục Bột Trắng ngủ một giấc, bụng đều đói cồn cào rồi.

Ăn xong cơm tối, Cục Bột Trắng bị Đường Ân Lãng dạy dỗ một phen. Cục Bột Trắng bị Đường Ân Lãng nghiêm túc lên dọa sợ rồi, một câu cũng không dám nói. Đường Ân Lãng dạy dỗ Cục Bột Trắng xong, Lâm Hạ ra cổ vũ an ủi Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng cảm động đến thiếu chút nữa khóc nấc lên.

Liễu Thời Hoán nhìn Lâm Hạ phu phu hai người một cái giả mặt đỏ một cái giả mặt trắng giáo dục Cục Bột Trắng, nhịn không được giật nhẹ khóe miệng, kịch bản này thật không còn gì để bàn!

Sau khi Tằng Đại cùng thú cưng của hắn rời khỏi tiểu khu, buổi sáng khi ra cửa, các  loại thú cưng của tiểu khu lại lần nữa được chủ nhân mang ra ngoài đi dạo. Buổi sáng tiểu khu vô cùng náo nhiệt, ngoài tập thể dục buổi sáng ở quảng trường còn có dắt chó mèo đi tản bộ.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng được Lâm Hạ ôm vào trong lòng, hưng phấn cùng Mạt Lị nói chuyện phiếm.

"Chíp chíp!"

Một hổ một chim nháo loạn, Lâm Hạ đã quen với điều nàyd, trừ phi La lão sư cùng Vương Gia Minh trở về đem Mạt Lị mang về.

Nói đến Vương Gia Minh, liền không thể không nghĩ đến The Rap of China. Chương trình nổi bạo, nổi đến mức cơ hồ phố lớn ngõ nhỏ đều mở nhạc rap. Đặc biệt là người trẻ tuổi, trong miệng luôn lẩm nhẩm vài câu. Cục Bột Trắng cũng mê hát, thường xuyên ở trong cửa hàng cùng mấy người Vương Tử Ngọc cùng nhau gào.

The Rap of China nổi bạo, tuyển thủ dự thi cũng nổi tiếng theo. Vương Tử Ngọc là một trong số đó, hắn còn lên hot search Weibo, người trên mạng gọi hắn là "vương tử phá cách". Bởi vì phong cách độc đáo cùng thực lực hơn người, Vương Gia Minh có rất nhiều fan, tiết mục còn chưa có chiếu xong, hắn liền biến thành tiểu thần tượng.

Ngày hôm qua một kỳ tiết mục mới chiếu, Lâm Hạ cảm thấy cửa hàng thú cưng Vật Ngữ khả năng cũng muốn phát hỏa theo. Vương Gia Minh khi tiếp nhận phỏng vấn nói, hắn tới tham gia tiết mục là do một vị chủ tiệm của hàng thú cưng đề cử, đó là một buổi chiều ánh nắng tươi sáng...... Đúng rồi, người chú ý Vương Gia Minh đều biết hắn là người Giang Thành, hắn ở tại Giang Thành.

Lâm Hạ tự luyến mà nghĩ, nếu mọi người đối với cửa hàng thú cưng sủng vật tò mò, có thể hay không đến ghé thăm cửa hàng, sau đó anh liền nổi tiếng theo?!

Sau khi anh nổi tiếng, Liễu Thời Hoán có thể hay không bị phát hiện, nếu như vậy phải làm sao bây giờ? Trong lúc nhất thời, Lâm Hạ bổ não tới tận Thái Bình Dương, biểu tình trên mặt đổi tới đổi lui.

"Ngao ô!" Ba ba, chúng ta đến cửa hàng thú cưng! Cục Bột Trắng kịp thời đánh thức Lâm Hạ, bằng không bọn họ liền sẽ đụng phải cửa kính.

"Được vào thôi!" Lâm Hạ lắc lắc đầu, thu hồi sự bổ não của mình, mở cửa đi vào.

"Ngao ô!" "Chíp chíp!" Tiến vào trong tiệm, Cục Bột Trắng cùng Mạt Lị một con chạy đi một con bay đi, tự mình đi chơi.

Lâm Hạ cũng phải đi công tác, chờ mấy người Vương Tử Ngọc tới mới có thể nhàn hạ một chút. Lâm Hạ muốn tuyển thêm một người làm nữa, Vương Tử Ngọc liền đề cử một vị học đệ qua đây.

Học đệ là đàn em khoá dưới của Vương Tử Ngọc, vị này học đệ tính cách rất tốt, làm việc cũng rất tinh tế, nhưng khuyết điểm là tính cách có chút hướng nội, thuộc về loại hình chậm nhiệt. Điểm này Lâm Hạ cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ cần làm việc nghiêm túc cẩn thận là được, hơn nữa người Vương Tử Ngọc đề cử sẽ không kém đi.

"Ngao ô ngao ô!" Lâm Hạ dọn sạch xong cát mèo rồi rửa tay, Cục Bột Trắng tung ta tung tăng chạy tới, trên lưng có một đôi cánh.

"Ngao ô!" Ba ba, An An có cánh! Cục Bột Trắng nhón chân, hướng Lâm Hạ triển lãm cánh của nhóc.

Cánh là Lâm Hạ mua về muốn cho Cục Bột Trắng đeo lên, nhưng mua sau khi trở về đã bị Lâm Hạ đặt sang một bên. Mạt Lị ở trong tiệm chơi phát hiện ra, đã kêu Cục Bột Trắng qua nhìn xem.

Cục Bột Trắng nhìn thấy cánh sau đó kích động không thôi, nhóc hâm mộ Mạt Lị có cánh có thể bay, hiện tại nhóc cũng có cánh rồi nhá!

Cục Bột Trắng đem cánh mang lên, gấp không chờ nổi mà chạy tới để cho Lâm Hạ xem, trong lòng sung sướng vô cùng.

"Oa! Thật là đẹp mắt!" Lâm Hạ không phải khoa trương, Cục Bột Trắng sau mang cánh lên, thật là có cảm giác giống như tiểu thiên sứ. Đôi cánh ánh kim hoà cùng lông mao trắng không tì vết, khi đứng lên mở to đôi mắt màu lam, quả thực muốn tâm người đối diện manh hoá.

"Làm ba chụp mấy tấm ảnh đi." Lâm Hạ lấy di động ra, Cục Bột Trắng xinh đẹp tự nhiên sẽ không cự tuyệt. Lâm Hạ lại giúp Cục Bột Trắng thay đổi màu sắc cánh, Cục Bột Trắng đều thử đeo một lần.

"Bảo bảo thật là đẹp mắt, bảo bảo chính là tiểu thiên sứ của ba ba." Lâm Hạ nhịn không được ở trên mặt Cục Bột Trắng hôn một cái, Cục Bột Trắng thẹn thùng che mặt một chút, sau đó bình tĩnh đem móng vuốt dời đi, gửi ảnh chụp cho Liễu Thời Hoán cùng Đường Ân Lãng xem.

Ngao ô! Bị hôn nhiều An An đều quen, ba ba cũng quá không rụt rè......

Cục Bột Trắng "Mỹ miều" rất nhanh nhận được sự khen ngợi của mọi người, Cục Bột Trắng vui rạo rực lưng cõng cánh ở trong tiệm dạo bước khắp nơi, còn chạy tới chỗ Tiểu Hắc "Khoe ra".

"Ngao ô......" Thời Hoán ca ca nói An An mang cánh đáng yêu cực kỳ......

Nhưng nhìn thấy Tiểu Hắc một đôi mắt đơn thuần ngập nước mà nhìn nhóc, Cục Bột Trắng nhụt chí ngồi xuống sàn nhà. Tiểu Hắc không có cùng nhóc tranh sủng, đều là nhóc tự mình suy nghĩ. Thời Hoán ca ca gần đây đều cùng Mông Chính ca ca đi ra ngoài chơi, Mông Chính ca ca mới là người cùng An An tranh sủng. Đúng vậy, người An An tranh phải là Mông Chính ca ca......

"Bảo bảo?" Lâm Hạ muốn đi qua phòng nghỉ lấy đồ, liền nhìn thấy Cục Bột Trắng ngồi ở trước lồng của Tiểu Hắc ủ rũ cụp đuôi.

"Ngao ô......" Ba ba, An An không vui...... Cục Bột Trắng ngẩng đầu nhìn ba ba thân ái của nhóc, hy vọng có thể từ chỗ Lâm Hạ nhận được trợ giúp.

"Vì cái gì không vui thế?" Lâm Hạ ngồi xổm xuống, ôn nhu hỏi.

"Ngao ô......" Mông Chính ca ca đem Thời Hoán ca ca đoạt đi rồi, Thời Hoán ca ca cùng Mông Chính ca ca chơi, không tới cửa hàng thú cưng bồi An An chơi...... Cục Bột Trắng giơ móng vuốt lên đếm đếm.

"......" Chắc không phải tiểu hổ con gần đây khác thường bởi vì chuyện này chứ. "Thời Hoán có việc của mình, không thể luôn tới cửa hàng bồi bảo bảo chơi được. Buổi tối trở về Thời Hoán không phải luôn bồi con chơi sao, ngày hôm qua hia người còn cùng nhau bơi lội mà."

"Ngao ô!" An An biết, nhưng mà An An vẫn cảm thấy không vui! Liễu Thời Hoán trước kia cơ hồ cả ngày đều làm ổ ở cửa hàng, Cục Bột Trắng cơ hồ thời thời khắc khắc đều có thể nhìn thấy Liễu Thời Hoán, hiện tại chỉ có buổi sáng cùng buổi tối có thể cùng Liễu Thời Hoán chơi. Tuy rằng có đôi khi Liễu Thời Hoán cũng sẽ ở cửa hàng, nhưng kia cũng là thời điểm Mông Chính ở cửa hàng thú cưng.

"Một người một con hổ có phải hay không có thể thích rất nhiều người? Có thể thích nhiều thứ khác?" Lúc này Lâm Hạ chỉ có thể tới hướng dẫn từng bước.

"Ngao ô!" Đúng vậy, An An thích ba ba thích cha thích Thời Hoán ca ca......

"Con xem, con thích nhiều người như vậy, có phải hay không đem sự yêu thích chia làm thật nhiều phần, phân cho chúng ta không?" Lâm Hạ tiếp tục nói.

"Ngao ô!" Dạ đúng, An An đem phần thích cho ba ba, cho cha, cho Thời Hoán ca ca......

"Như vậy An An có thể thích nhiều người như thế, khi đó có phải Thời Hoán cũng có thể thích rất nhiều người? Thời Hoán đem sự yêu thích của hắn chia làm rất nhiều phần, An An có một phần, Mông Chính có một phần, Tiểu Hắc có một phần?"

Cục Bột Trắng đổi vị trí tự hỏi một chút, cảm thấy Lâm Hạ nói rất có đạo lý, tức khắc thông suốt. "Ngao ô!" An An biết rồi!

"Vui vẻ hơn chưa?" Lâm Hạ nhịn không được điểm điểm cái mũi cỉa tiểu hổ con, tiểu hổ con của hắn chính là rất thông minh, nói một chút liền thông rồi.

"Ngao ô!" An An rất vui vẻ, ba ba thích An An, cha thích An An, Thời Hoán ca ca cũng thích An An, Mông Chính ca ca, Minh Kiệt thúc thúc...... Mọi người đều thích An An!

——
2/11/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play