Trong phòng riêng xa hoa ở KTV, bốn nam nhân trẻ tuổi mỗi người một tư thế bất đồng nằm liệt ở trên sô pha. May mắn sô pha đủ lớn, bọn họ không đến mức ngủ không thoải mái.

Lông mi nhẹ nhàng run lên, một đôi mắt câu nhân khẽ mở, trong mắt một mảnh mê mang, có ánh nước lấp lánh.
Liễu Thời Hoán dụi dụi mắt, cau mày nhìn hoàn cảnh chung quanh mới nhớ ra ngày hôm qua bốn người bọn họ ở KTV suốt đêm, chơi mệt liền trực tiếp nằm ở trên sô pha ngủ luôn.

Liễu Thời Hoán muốn nhìn xem mấy giờ rồi liền đứng lên tìm di động không biết ném đến nơi nào. Hắn vừa động, cái áo khoác đắp ở trên người hắn liền rơi xuống dưới. Liễu Thời Hoán nhìn kỹ, hoá ra là áo khoác của Mông Chính.

Mông Chính? Liễu Thời Hoán lập tức quay đầu tìm Mông Chính, cậu chàng đang nằm ở trên một cái sô pha khác, mặc một cái ngắn tay. Chỉ thấy đôi tay cậu ta giao nhau, như là đang chống lạnh.

Liễu Thời Hoán nhịn không được nhẹ nhàng cười, đứng dậy đem áo khoác đắp vào người Mông Chính rồi mới tìm di động.

Di động đang được đặt ở trên bàn nạp điện, không phải hắn cắm sạc, có thể là Mông Chính giúp hắn sạc.

Trong lòng Liễu Thời Hoán cảm thấy rất ấm áp, nhưng hắn cố xua đi sự khác thường dâng lên trong lònh. Hắn rút dây sạc, mở điện thoại ra xem thời gian.

10 giờ, bỏ lỡ bữa sáng ở nhà Cục Bột Trắng rồi. Bất quá như vậy cũng tốt, không cần ăn cháo anh họ nấu. Từ lúc hắn tới nơi này đã ăn rất nhiều bữa cháo rồi, hôm nay rốt cuộc có thể ăn chút đồ ăn khác.

Sau khi Liễu Thời Hoán tỉnh lại, mấy người khác cũng lục tục tỉnh dậy theo.

"Ở đây có phòng nghỉ, bên trong chuẩn bị sẵn đồ dùng rửa mặt vệ sinh rồi." Lý Hào nói vậy rồi dẫn mấy người đi vào phòng nghỉ. Rửa mặt xong, Mông Chính cùng Liễu Thời Hoán tạm biệt hai người bọn họ. Vương Tử Ngọc cùng Lý Hào đã lâu không gặp nhau, muốn có không gian riêng cùng nhau, mấy cái này bọn họ đều hiểu ( cười đáng khinh ).

Ra khỏi KTV, ánh mặt trời ấm áp sưởi ấm cả người, tâm tình cũng đi theo đó khá lên nhiều.

Mông Chính cùng Liễu Thời Hoán song song bước đi, hắn bởi ngủ không đủ giấc mà cảm thấy đầu óc vẫn còn mông lung. Trộm liếc nhìn Liễu Thời Hoán đang đi bên cạnh, Mông Chính không dám tin rằng cái người đeo khẩu trang cùng ăn mặc quần áo đều màu đen chính là thần tượng hắn sùng bái 5 năm.

Thần tượng là tồn tại cỡ nào xa xôi không thể với tới được. Trước kia hắn chỉ có thể đứng xa mà nhìn, cách màn hình thưởng thức người ta, hiện tại chỉ cần duỗi tay ra, là có thể đụng tới người thật rồi.

Một xúc cảm khó tả xẹt qua, cứ cảm thấy là đang nằm mơ. Chỉ sợ đây là một giấc mộng mà thôi. Mộng qua đi người này liền biến mất không thấy đâu, chỉ dư một mình hắn thương cảm......

"Ồ? Cái kia là cái gì?" Liễu Thời Hoán dừng lại, nhìn về phía hàng quán nào đó.

"Hả?" Không phải mộng, đây là giọng nói của Liễu Thời Hoán, Liễu Thời Hoán thật sự ở bên cạnh hắn. Giọng nói trầm lặng mang theo sự mát mẻ như cơn mưa cuối mùa hạ, ngay lập tức làm người thanh tỉnh. "Đó là bánh chiên,  anh muốn ăn sao?"

"Muốn ăn." Liễu Thời Hoán nhịn không được hơi híp mắt lại, từ sau khi hắn đến Giang Thành vẫn luôn muốn nếm thử những món mới. Bánh chiên này hắn chưa từng ăn qua nên muốn thử xem thế nào.

"Một cái bánh chiên rất lớn, nếu một người ăn sẽ rất ngán, thường thì sẽ chia làm hai nửa......"

Bánh chiên rất lớn, ăn nhiều sẽ ngán, cho nên bình thường người ta đều chia một cái bánh làm hai phần. Ở trường học bọn hắn khi mua bánh chiên phần lớn đều là hai người cùng nhau mua. Ở trong trường có hàng bán bánh chiên, thường xuyên có thể bắt gặp những cặp tình lữ hay bạn thân có đôi có cặp đi mua. Cẩu độc thân giống như Mông Chính khi muốn ăn cũng không có ai để cùng chia sẻ, chỉ có thể ăn luôn cả cái. Lúc đầu ăn còn ổn, nhưng ăn đến gần hết liền thiếu chút nữa nuốt không nổi nữa.

"Vừa lúc chúng ta mỗi người một nửa." Liễu Thời Hoán nhìn đôi khách cuối cùng rời khỏi quán, trong mắt hắn nhiễm ý cười, giờ bọn họ đi vào không cần xếp hàng liền có thể mua được luôn rồi.

"Được!" Mông Chính trịnh trọng gật đầu, trong lòng vui sướng như nở hoa.

Đi vào quán bán bánh, Mông Chính ngựa quen đường cũ gọi đồ: "Ông chủ ơi, cho cháu một cái bánh chiên!" Hắn nói xong, quay đầu hỏi Liễu Thời Hoán: "Anh muốn thêm nhân gì ở bên trong không, có chân giò hun khói, trứng gà, thịt gà, chà bông."

"Tôi muốn thêm trứng gà với thịt gà." Liễu Thời Hoán không chút do dự lựa chọn thêm thịt gà cùng thứ liên quan đến gà mà hắn thích nhất, nhưng sau khi hắn suy nghĩ một chút, Mông Chính khả năng không thích ăn. "Cậu thì sao?"

"Em gì cũng được ạ." Mông Chính hàm hậu cười, hướng chủ quán nói: "Ông chủ, thêm trứng gà cùng thịt gà nha."

"Được!" Lão bản đem bột đổ ra, biến nó thành một cái bánh nướng tròn lớn. Đánh tan trứng gà sau đó đổ trứng lên mặt trên cái bánh. Lại rắc lên rau xanh, cải bẹ, bỏ thịt gà, tương ớt hoặc cà tuỳ chọn. Cuối cùng cuốn lại, cắt thành hai nửa để riêng vào hai túi khác nhau.

Nhận bánh từ tay chủ quán xong Liễu Thời Hoán trực tiếp cắn một ngụm. Vỏ ngoài giòn giòn ngòn ngọt cùng nhân có điểm mặn hoà quyện vào nhau. Một mặn một ngọt tổ hợp thực mới lạ, bất quá ăn rất ngon.

"Yummy......" Liễu Thời Hoán một ngụm tiếp một ngụm, đôi mắt híp lại, nhìn bộ dáng thực thỏa mãn. Hắn ngẩng đầu nhìn nhìn Mông Chính, nhưng lại nhìn thấy Mông Chính đang nhìn cái bánh chiên trên tay cười ngây ngô. "Cậu không ăn à?"

"Hê hê, ăn ngay đây ạ." Mông Chính lấy lại tinh thần, thu hồi nụ cười ngu ngơ của mình lại. Hắn cười giống như tên ngốc là bởi vì hắn cùng Liễu Thời Hoán ăn chính là bánh chiên tình lữ, ông chủ khi thêm tương vào bánh có thói quen vẽ hình trái tim, cũng không quản bọn họ là hai người đàn ông.

Bánh chiên tình yêu, hắc hắc hắc!

Liễu Thời Hoán không rõ nguyên do nên không chú ý đến Mông Chính nữa, chuyên tâm ăn hết bánh chiên của mình. Trong lòng hắn đang nghĩ không biết có nên mang về cho Cục Bột Trắng cùng Lâm Hạ một phần hay không?
......
Của hàng thú cưng, Cục Bột Trắng được Liễu Thời Hoán nhớ thương lúc này đang nằm ngửa ở trên sô pha, hai cái móng vuốt che lại đôi mắt, cái đuôi sung sướng lắc lắc, nhóc lại thẹn thùng. Này không thể trách nhóc được, nhóc thẹn thùng là bởi vì Lâm Hạ lại hôn hôn nhóc. Lâm Hạ chính là thích hôn mình, Cục Bột Trắng cũng không hiểu được là vì cái gì. Nhóc muốn hỏi Lâm Hạ nguyên nhân, nhưng lại sợ đáp án của Lâm Hạ sẽ làm nhóc thẹn thùng.

Cục Bột Trắng nghĩ nghĩ, vẫn là muốn biết Lâm Hạ vì cái gì thích hôn nhóc như vậy. Tiểu lão hổ lấy hết can đảm trộm đem móng vuốt dời đi, lộ ra đôi mắt nhanh chóng nhìn Lâm Hạ một cái: "Ngao ô?" Ba ba, người vì cái gì thích hôn An An?

Nói xong, Cục Bột Trắng lập tức lại đem móng vuốt che kín mắt, không dám nhìn Lâm Hạ, nhưng lỗ tai nhóc lại thập phần thành thật dựng lên.

"Bởi vì......" Bị tiểu hổ con manh khiến Lâm Hạ nhịn cười, cố ý kéo dài giọng, khi Cục Bột Trắng không kiên nhẫn nổi nữa nhanh chóng nói ra, "Bởi vì...... Bởi vì ba ba thích An An!"

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng phát ra một tiếng tru lên hưng phấn, móng vuốt che đến càng kín kẽ. Nhóc biết ngay lời Lâm Hạ nói sẽ làm nhóc thực thẹn thùng mà, làm nhóc thẹn thùng đến cả người nóng rực.

Ngao ô! Ba ba thích An An, An An quả nhiên rất được người thích! Cục Bột Trắng hưng phấn duỗi chân vẫy đuôi, trên mặt tươi cười như thế nào cũng đều không dừng được.

Hưng phấn qua đi, Cục Bột Trắng trộm nhìn Lâm Hạ. Thấy Lâm Hạ cũng đang nhìn mình, Cục Bột Trắng ngao ô một tiếng, lại đem chính mình che đến kín mít.

Ngao ô, ba ba còn thực thích nhìn chằm chằm An An, An An chịu không nổi!

Cục Bột Trắng hưng phấn trừng mắt nhìn chân mình một hồi, chờ tâm tình khôi phục lại sự bình tĩnh, nhóc nhịn không được hỏi: "Ngao ô?" Ba ba, người vì cái gì thích An An?

Nhìn Cục Bột Trắng trước tiên đem mặt che lại, Lâm Hạ cố nén ý cười, cố ý khiến giọng mình trở lên dính dính: "Bởi vì...... An An đáng yêu nhất quả đất nha!"

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng gào lên một tiếng, vừa hưng phấn lại vừa thẹn thùng. Nhóc kích động vỗ vỗ ngực mình, thân thể nhóc giống như có con chim nhỏ sắp lao ra khỏi lồng ngực, trái tim nhỏ bùm bùm nhảy rất nhanh.

Ngao ô! Mặt của An An khẳng định đỏ, lông mao màu trắng xinh đẹp khẳng định cũng biến đỏ!

Lâm Hạ nhìn Cục Bột Trắng càng ngày càng hưng phấn, rốt cuộc ức chế không được nở nụ cười. "Bảo bảo, con có biết con có bao nhiêu đáng yêu không?"

"Ngao ngao ngao ngao ngao ô!" Cục Bột Trắng nghe được Lâm Hạ nói phát ra một tiếng tru thật dài, vì cái gì cảm thấy Lâm Hạ nói làm cho mặt hổ cảm thấy thẹn?! Cục Bột Trắng chịu không nổi, nhóc cảm thấy chính mình sắp bị thiêu cháy rồi.

Lúc này Cục Bột Trắng muốn nghe chính miệng Lâm Hạ nói nhóc có bao nhiêu đáng yêu, nhưng nhóc biết chính mình khẳng định sẽ thực thẹn thùng. Nhóc muốn chui vào trong chăn màu lam của mình, trốn đi mới nghe Lâm Hạ nói, không cho Lâm Hạ nhìn thấy biểu hiện mới được. Nhưng mà nhóc không ở nhà, không có chăn để nhóc trốn, cũng không có đồ vật che chở. Làm sao bây giờ, An An sẽ bị ba ba nhìn thấy hết!

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng bò dậy, thấy được Đường Ân Lãng, linh quang chợt loé. Một đạo thân ảnh màu trắng vọt vào trong lòng Đường Ân Lãng, còn dùng sức hướng sau vào trong trốn.

Chuẩn bị sẵn sàng Cục Bột Trắng một bên phe phẩy cái đuôi, một bên hướng Lâm Hạ nói: "Ngao ô!" Ba ba, người có thể nói!

Lâm Hạ bật cười, Cục Bột Trắng thật sự quá đáng yêu. Rõ ràng thực thẹn thùng, nhưng vẫn là muốn nghe lời nói ca ngợi, thật là một tiểu lão hổ vừa thẹn thùng lại vừa đáng yêu. Nếu như vậy, anh liền phải phóng đại chiêu!

"An An thực đáng yêu, An An có một đôi mắt màu lam phi thường xinh đẹp, có một cái mũi phấn nộn đáng yêu, cai miệng có thể vừa ăn vừa ca hát, một đôi tai linh động......" Lâm Hạ cơ hồ không hề để sót điều gì, từng bước từng bước đem các phần trên người của Cục Bột Trắng nói ra. Cục Bột Trắng nghe được rất phấn khích, Lâm Hạ nói đến bộ phận nào, cái bộ phận đó của nhóc liền sẽ đi theo động lên.

"...... Còn có một cái đuôi lông xù xù, khi phe phẩy giống như cái quạt vậy!" Lâm Hạ nói xong, Cục Bột Trắng ngao ô một tiếng, thẳng tắp mà ngã vào trên đùi Đường Ân Lãng, mãi không nhúc nhích, chỉ có trái tim nhỏ đang kịch liệt nhảy lên.

Nhóc quả thực hưng phấn quá mức, không muốn làm ra phản ứng gì khác nữa, chỉ muốn thẳng đơ mà nằm, hai mắt thất thần nhìn chằm chằm trần nhà, chậm rãi ngẫm dư vị trong lời Lâm Hạ nói.

Ngao ô! An An mỗi một chỗ đều đáng yêu như vậy, khó trách ba ba thích An An thế!
Cục Bột Trắng một bên chờ trái tim nhỏ đang nhảy lên đập chậm lại, ai ngờ......

"Ngao ô?" Cục Bột Trắng nghi hoặc mà nhìn mặt Đường Ân Lãng chậm rãi ghé sát vào nhóc, thẳng đến khi Đường Ân Lãng ở trên má nhóc nhẹ nhàng hôn một cái.

Đường Ân Lãng thật lâu trước kia đã muốn hôn Cục Bột Trắng rồi, nhưng ngại Cục Bột Trắng sẽ thẹn thùng khi thân thiết cùng hắn, hắn chỉ có thể chịu đựng không xúc động ôm hôn Cục Bột Trắng. Hôm nay, hắn thật sự nhịn không được nữa. Hành động của Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng hắn đều xem ở trong mắt, đối  với tiểu hổ con dễ thương như vạy thật sự không thể thờ ơ được.

"Ngao ô!!!!!" Cục Bột Trắng khiếp sợ đến trừng lớn hai mắt, cha cũng hôn nhóc! Cục Bột Trắng vừa thẹn vừa kinh ngạc, lập tức từ trên đùi Đường Ân Lãng nhảy xuống, ở trong của hàng thú cưng tới tới lui lui chạy ba vòng, mới bình phục lại được tâm tình kích động của chính mình.

Đường Ân Lãng nhìn Cục Bột Trắng từ trên đùi hắn rời đi, bất đắc dĩ cười cười.

"Cơ hội nha." Lâm Hạ sâu kín mà nói. Đường Ân Lãng biết rõ Cục Bột Trắng sẽ thẹn thùng, lại vẫn chọn lúc Cục Bột Trắng thẹn thùng đến không thể thẹn thùng hơn hôn nhóc.

"Như nhau như nhau." Đường Ân Lãng nhướng mày, vừa rồi là ai trêu Cục Bột Trắng, chẳng lẽ đều đã quên?

"Khụ khụ!" Lâm Hạ nghĩ tới việc mình làm, liền chột dạ dời đi đề tài khác. "Em đi lấy nước cho bảo bảo, chờ lát con chạy xong hẳn là sẽ khát......"

——
杂粮饼 : bánh chiên kiểu TQ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play