Đường Ân Lãng tâm tình sung sướng tiếp tục lấy trái cây cho Lâm Hạ cùng Cục Bột Trắng ăn, nhìn xem, như vậy mới giống một nhà ba người chứ!

"《 Đừng Nhìn Ta Chỉ Là Một Con Cừu 》 của ai?" Mông Chính hát xong, cầm mic nhìn xung quanh.

"Ngao ô!" An An! Cục Bột Trắng đem dâu tây trong miệng nhai nhai mấy cái rồi nuốt vào.

Mông Chính đem mic đưa cho Cục Bột Trắng, Cục Bột Trắng dùng hai móng vuốt ôm lấy mic.

"Kế tiếp là thời gian biểu diễn của ca sĩ nhí trứ danh An An, chúng ta hãy cùng rửa mắt mong chờ nào!" Liễu Thời Hoán hóa thân thành MC, đi đầu vỗ tay cỗ vủ.

"Ngao ô!" Thấy mọi người đều nhìn về phía mình, Cục Bột Trắng thẹn thùng che lại mặt. Nhóc buông lỏng tay, mic thiếu chút nữa rơi xuống, còn may có Đường Ân Lãng đỡ giúp nhóc.

"Phải bắt đầu rồi!" Khúc nhạc dạo sắp phát xong, Lâm Hạ chọc chọc Cục Bột Trắng. Cục Bột Trắng lập tức đem móng vuốt che mặt mở ra, nhìn chằm chằm màn hình lớn.

"Ngao ô!" Đừng nhìn ta chỉ là một con hổ, thịt thịt bởi vì ta trở nên càng thơm...... Cục Bột Trắng đối diện với mic tru lên, người có thể nghe hiểu nhóc hát cái gì đều nhịn không được cười ra tiếng, nghe không hiểu nhưng nhìn thấy động tác của nhóc cũng nhịn không được cười rộ lên.

Cái mấy người Mông Chính nghe được chỉ là Cục Bột Trắng tới tới lui lui đều là kêu ngao ô, nhưng ngao ô có tone đàng hoàng nha, giai điệu nghe ra cũng giống với bản gốc lắm. Cục Bột Trắng ca hát, không tự chủ được đem mông mình cong lên, hai móng ôm mic, miệng đều sắp dán lên trên mic rồi. Lúc hát đến đoạn cao trào, Cục Bột Trắng nhắm chặt hai mắt, tru lên một tiếng trước so với sau càng cao, có đôi khi nghe tới thật là khiếp người.

"Ngao ô......" Hát xong một bài, Cục Bột Trắng buông míc ra, tứ chi mở rộng ra giống như một khối thảm lông nằm bò thở dốc, tựa như mới chạy Marathon xong vậy.

"An An hát thật tốt!" Mọi người nhiệt tình vỗ tay cho Cục Bột Trắng, nhóc như ra sức biểu diễn như thế, không vỗ tay thật là có điểm ngượng ngùng.

"Ngao ô!" Cảm ơn! Cục Bột Trắng đứng lên, làm một cái động tác kết thúc hết sức soái khí. Tiểu lão hổ có hành động đáng yêu như thế, làm Liễu Thời Hoán biến thành fan cuồng của nhóc. Liễu Thời Hoán lấy dâu tây cùng tăm xỉa răng làm thành "Bó hoa", Cục Bột Trắng liền há to miệng, đem đoá "hoa" Liễu Thời Hoán tỉ mỉ chuẩn bị ăn luôn.

"Ngao ô......" Cua cua Thời Hoán khanh khách...... Đầy miệng dâu tây làm Cục Bột Trắng mồm miệng không rõ lời cảm ơn Liễu Thời Hoán.

"Không cần cảm ơn!" Liễu Thời Hoán cố nén ý cười, sờ sờ cái đầu lông xù của Cục Bột Trắng.

"Tiếp theo là bài của ai?"

"Tôi!"

Mọi người vẫn tiếp tục ca hát, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng không có chọn bài nào để hát cả. Lâm Hạ chủ động dịch đến bên người Đường Ân Lãng, hai người kề sát cùng nhau, một bên ăn một bên nói chuyện phiếm.

Người trẻ tuổi chính là có sức sống như vậy, còn bọn anh đã có hài tử, đối với mấy cái này đã không còn quá ham thích.

"Lâm ca, hai anh không hát sao?" Vương Tử Ngọc thò qua hỏi.

"Các cậu chơi đi!" Lâm Hạ cười nói.

"Em còn chưa có nghe qua Lâm ca hát đâu, nếu không anh cùng anh Đường cùng nhau hát đi?" Vương Tử Ngọc dùng ánh mắt ám chỉ nhìn hai người, xúi giục nói.

"Ngao ô!" An An muốn nghe ba ba cùng cha ca hát! Cục Bột Trắng nhảy đến trên đùi Lâm Hạ, ở trên đó lăn một vòng, sau đó bò dậy dùng đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Lâm Hạ.

"Tới hát đi, tới hát đi!" Những người khác cũng đi theo ồn ào.

"Ok ok." Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng hai mắt nhìn nhau, đối với ý của đối phương đều hiểu rõ.

"Các cậu hát trước đi, chúng tôi chọn bài đã." Nói xong, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng bắt đầu nghiên cứu chọn bài. Cục Bột Trắng ngồi ở trong lòng Lâm Hạ, vây xem xem ba ba cùng cha nhóc chọn hát bài gì.

"Anh muốn hát bài gì?" Lâm Hạ một bên hỏi một bên mở tìm kiếm bài hát.

"Em nói trước đi." Đường Ân Lãng tương đối ít nghe nhạc, bài biết hát cũng không phải rất nhiều.

"Vâng." Lâm Hạ trực tiếp click mở kho nhạc, nhìn đến bài muốn hát liền hỏi Đường Ân Lãng. "《 Có thể hay không 》?"

Vào thời điểm mấy năm khi Lâm Hạ lên cấp hai cấp ba. Đó là khoảng thời gian anh thích nghe nhạc nhất, khi đó ca khúc được yêu thích anh đều biết hát.

"Không biết." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mà nói.

"《 Kỳ Thật Rất Cô Đơn 》?"
"?"

......( dưới tỉnh lược n bài hát )

"......" Lâm Hạ không muốn hỏi nữa, hỏi nhiều như vậy Đường Ân Lãng đều nói không biết.

"......" Đường Ân Lãng im lặng.

Hắn làm sao chấp nhận được mình cùng Lâm Hạ tại phương diện này không có điểm chung.

"......" Lâm Hạ rất muốn ôm tiểu lão hổ nhà mình ngay bây giờ, anh cảm thấy mình cùng Cục Bột Trắng so với mình cùng Đường Ân Lãng còn có nhiều đề tài chung hơn. "Anh lớn hơn em mấy tuổi vậy?"

Kỳ thật Lâm Hạ biết Đường Ân Lãng bao nhiêu tuổi, nhưng giờ này khắc này anh có chút hoài nghi Đường Ân Lãng không phải cùng thế hệ với anh, mà là so với anh lớn hơn mười tuổi.

"Ba tuổi."

Không sai mà nhỉ, bọn anh đều là sau thập niên 90, như thế nào lại tồn tại sự khác nhau lớn vậy?! Chẳng lẽ là, nam hơn ba, có sự khác nhau?

"Anh bình thường đều nghe cái gì?" Lâm Hạ gian nan mà giật nhẹ khóe miệng, lộ ra một nụ cười xấu hổ.

"Tác phẩm của Chopin, Mozart." Đường Ân Lãng nhàn nhạt mà nói.

"......" Lâm Hạ cứng họng.

Trong không khí tràn ngập nhàn nhạt ưu thương, lần này thực xấu hổ mà. Hoá ra không phải có sự khác nhau, Đường Ân Lãng nghe chính là âm nhạc cổ điển, còn anh nghe chính là âm nhạc thịnh hành trong giới trẻ.

"Ngao ô?" Ba ơi, cha ơi, hai người chọn xong chưa? Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, hỏi hai vị ba ba đang trầm mặc không nói lên lời của nhóc.

"Chưa được." Lâm Hạ cầm lấy cái đuôi Cục Bột Trắng, cái đuôi nhóc con quét tới trên mặt anh rồi, ngứa.

"Ngao ô!" An An giúp hai người chọn! Cục Bột Trắng nhắm mắt lại để móng vuốt tùy tiện trượt trên màn hình di động, móng vuốt rơi xuống chỗ nào thì chính là lựa chọn của nhóc.

"Ngao ô?" An An chọn vào bài hát gì thế? Cục Bột Trắng mở to mắt nhìn nhìn chỗ móng vuốt hạ xuống, phát hiện nhóc không biết.

"《 Lúm đồng tiền nhỏ 》." Lâm Hạ nói lại cho Cục Bột Trắng nghe, anh cũng không trông cậy vào Đường Ân Lãng sẽ biết hát.

"Bài này." Đường Ân Lãng khóe miệng rốt cuộc cong lên một chút, trên mặt mang theo ý cười nhẹ nhõm. Tống Nghi thích nghe bài hát này, hắn nghe nhiều nên biết hát.

"Bảo bảo giỏi quá!" Không nghĩ tới Cục Bột Trắng tiện tay trượt là có thể tìm được bài hai người đều thuộc, sớm biết Cục Bột Trắng là thần trợ công như vậy, anh liền không cần giống vừa rồi phải dốc hết tâm can đầy lao lực nữa.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng vui rạo rực lắc lắc cái đuôi, thúc giục Lâm Hạ nhanh hát.

Lâm Hạ chọn xong, Vương Tử Ngọc giúp bọn anh điểm bài, Mông Chính hát xong sẽ trực tiếp đến lượt bọn anh.

"Hoan nghênh Lâm ca cùng Đường ca mang đến cho chúng ta bài hát 《 Lúm đồng tiền nhỏ 》!" Vương Tử Ngọc đem mic đưa cho hai người.

"Anh vẫn đang tìm kiếm một người để nương tựa, để trao tặng yêu thương......" giọng hát ôm hoà của Lâm Hạ vang lên, thanh âm của anh như hoà giống như gió xuân, lại vừa giống như hồ nước trong suốt thanh triệt, xuyên qua màng nhĩ làm người ta khắc sâu ấn tượng.

Đường Ân Lãng chờ Lâm Hạ hát xong một đoạn, sau đó hắn hát tiếp: "Hạnh phúc đã bắt đầu xuất hiện, duyên phận chầm chậm đem chúng ta lại gần nhau......"

Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, giống như có dòng điện lưu chảy qua, tê tê dại dại.
Rõ ràng hai người cách một khoảng cách, nhưng giữa hai người giống như có một đám bong bóng hồng đang bay phấp phới.

Đường Ân Lãng nhìn Lâm Hạ, khóe miệng nhịn không được hơi cong lên, trong đầu hắn đang chiếu lại hình ảnh hắn cùng Lâm Hạ ở bên nhau. Từ lần đầu tiên tương ngộ đến bây giờ, chuyện quá khứ giống như mộng, thời gian thống khổ gian nan đó giờ trở nên nhạt nhoà. Thật may giờ này khắc này, người hắn yêu đang ở bên cạnh......

Hát xong Lâm Hạ liền kéo Đường Ân Lãng sang một bên.

"Trong mắt anh có nước mắt!" Lâm Hạ nhìn chăm chú vào đôi mắt Đường Ân Lãng, nói.

"Ừm, cảm động." Đường Ân Lãng cười cười, lần này cười so với dĩ vãng tươi hơi rất nhiều, không phải là nụ cười mỉm nhàn nhạt nữa.

"Anh cười như vậy rất đẹp, về sau cứ cười như vậy đi." Lâm Hạ sờ sờ đầu hổ Đường Ân Lãng, cười đến vẻ mặt sáng lạn.

"Ngao ô?" Ba, cha, hai người đang làm gì thế? Cục Bột Trắng một đường chạy đến kéo kéo ống quần Lâm Hạ.

Lúc mà Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng ca hát, Cục Bột Trắng đem móng vuốt đều vỗ đến đau. Kết quả Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng vừa hát xong, liền đi sang bên cạnh nói nhỏ, quên mất tiêu tiểu lão hổ đáng yêu của bọn họ.

"Ngoan." Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng bế lên, ở trên mặt nhóc hôn một cái. Cục Bột Trắng bởi vì Lâm Hạ thình lình  hôn nên thẹn thùng che mặt lại, phát ra thanh âm đầy ngượng ngùng "Ngao ô......".

"Bị ba hôn nhiều như vậy, sao vẫn còn thẹn thùng thế?" Lâm Hạ chính là thích trêu Cục Bột Trắng dễ dàng thẹn thùng nhà mình.

"Ngao ô......" Khẳng định là An An lớn lên quá đẹp, ba ba mới thích hôn An An...... Cục Bột Trắng thẹn thùng đồng thời không quên tự mãn một phen.

"Không sai, An An nhìn rất đẹp nha." Lâm Hạ xoa xoa Cục Bột Trắng, cười nói. Vừa ngẩng đầu liền thấy Đường Ân Lãng cúi đầu nhìn bọn họ, trong mắt tràn đầy nhu tình.

"An An, em hát nè!" Tới bài của Cục Bột Trắng, Mông Chính kêu nhóc lên.

"Ngao ô!" Ba ba, An An đi hát! Cục Bột Trắng bảo Lâm Hạ đem nhóc buông xuống, Lâm Hạ không có đặt con xuống mà là đem nhóc ôm đến trên sô pha. "Con cùng các ca ca chơi đi, ba cùng cha con đi đánh bida."

Đem Cục Bột Trắng giao cho Liễu Thời Hoán, Lâm Hạ kêu Đường Ân Lãng đi đánh bida.

"Đánh bida?" Đường Ân Lãng mày khẽ nhướn, khóe môi hơi hơi câu lên. Bọn họ trà trộn trong thương trường, bida hay golf mọi thứ đều phải biết. Đường Ân Lãng chơi khá nhiều, kỹ thuật cũng không tệ lắm.

"Đi thôi." Lâm Hạ đem tay áo xắn lên, tính toán chiến một trận thoả thích.

"Ừ."

Hai người đi vào bàn bida, cầm lấy gậy. "Chơi thế nào đây?"

"Tỉ số đi." Đường Ân Lãng nói, hắn làm ra một cái tư thế "mời". "Em đến trước đi."

"Vậy em đây liền cung kính không bằng tuân mệnh." Lâm Hạ cúi người chuẩn bị tư thế sẵn sàng.

Đường Ân Lãng biết mình hẳn phải nhìn động tác của Lâm Hạ, mà không phải tư thế của anh. Nhưng mà trong mắt hắn chỉ chứa được tư thế của Lâm Hạ mà thôi. Thân thể Lâm Hạ kề sát cái bàn, cái mông kiều thả mượt mà chu lên, làm người nhịn không được suy nghĩ bậy bạ.

Đường Ân Lãng theo bản năng liếm liếm môi, dùng tay kéo cổ áo ra. Trong nhà tựa hồ có chút nóng, làm người miệng đắng lưỡi khô, cả người khô nóng.

Tư thế này không tồi, trở về thử một lần. Đường Ân Lãng rũ rũ mắt, đem dục vọng lộ liễu trong mắt giấu đi. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lại giống như bình thường.

"Đến lượt anh." Lâm Hạ quay đầu lại nói với Đường Ân Lãng, trên mặt tràn đầy nụ cười thanh xuân. Lâm Hạ trầm ổn lâu rồi, rất ít khi toát ra sức sống của người trẻ tuổi.

Kỳ thật Lâm Hạ còn rất trẻ, nhưng anh đã làm ba ba, hiện thực yêu cầu anh trở thành một người trầm ổn. Vì thế anh không hề đem mình coi như người trẻ tuổi, mà là một vị phụ thân trầm ổn.

"Ngẩn người gì thế?" Lâm Hạ vỗ một cái lên mặt Đường Ân Lãng, anh hoài nghi Đường Ân Lãng không có xem mình biểu hiện.

"Không có gì." Đường Ân Lãng hoàn hồn, cầm lấy gậy.

"Động tác của anh rất tuấn tú." Lâm Hạ nhìn ra được Đường Ân Lãng là tay già đời, so với loại thật lâu không chơi như anh thì động tác đều tốt hơn rất nhiều.

"Thích sao?" Đường Ân Lãng giơ lên một nụ cười, tùy ý phô bày.

"Ngao ô!" Thích! Cục Bột Trắng không biết khi nào chạy tới, tiếp lời Đường Ân Lãng nói.

"Như thế nào lại qua đây?" Lâm Hạ đem Cục Bột Trắng bế lên, hỏi.

"Ngao ô!" An An hát xong, nghĩ tới tới chơi bida! Cục Bột Trắng cọ cọ cằm Lâm Hạ làm nũng.

"Con cầm không được gậy, thì chơi thế nào?" Lâm Hạ nâng lên nhìn cái móng vuốt ngắn ngủn của Cục Bột Trắng, cười cười.

"Ngao ô!" An An có thể dùng chân! Cục Bột Trắng lắc lắc cái đuôi, cảm thấy chính mình thực thông minh.

"Chân sẽ đau." Lâm Hạ đau lòng nếu Cục Bột Trắng dùng chân, dùng chân khẳng định rất đau.

"Ngao ô?" Ba ba, thế An An nên làm cái gì bây giờ? Cục Bột Trắng cúi đầu, có chút mất mát.

"Con có thể dùng móng vuốt đẩy bóng."

"Ngao ô!" Ý kiến hay!

Đường Ân Lãng đánh xong, để Cục Bột Trắng lên sân khấu, Cục Bột Trắng không biết chơi, nhóc chỉ biết học bộ dáng Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng, cúi người chu mông lên, dùng móng vuốt đem bóng đẩy ra.

Cục Bột Trắng dùng rất nhiều sức lực, vì thế nhóc còn trượt về sau một khoảng. Nên nhóc dứt khoát liền ngồi ở trên bàn nhìn bóng lăn.

"Ngao ô!" Cục Bột Trắng chơi nghiện rồi, cùng các ba ba chơi tiếp. Chỉ là, Đường Ân Lãng cùng Lâm Hạ có thể dễ dàng đem bóng đánh vào trong lỗ, nhóc lại rất hiếm có thể đánh vào. Bất quá như vậy với nhóc mà nói, cũng chơi rất vui rồi.

Đánh đánh bida rồi ca hát, thời gian rất nhanh qua đi. Thời gian không còn sớm, Lâm Hạ cùng Đường Ân Lãng mang theo Hamster nhỏ cùng Cục Bột Trắng tạm biệt mọi rồi về nhà, mấy người Liễu Thời Hoán còn ở lại tiếp tục cuồng hoan.

"Ngao ô......" Người trẻ tuổi a...... Cục Bột Trắng ghé vào cửa sổ xe, nhìn chằm chằm đám người Liễu Thời Hoán, không biết học ngữ khí của ai nói chuyện.

Ngao ô, An An cùng các ba ba đều mệt mỏi, các ca ca còn ở lại chơi, khẳng định là An An cùng các ba ba không còn trẻ tuổi.

"Còn nhỏ tuổi mà than cái gì đó?" Lâm Hạ bị Cục Bột Trắng chọc cười.

"Ngao ô......" An An cũng muốn làm một con hổ trẻ tuổi......
。。。。。。。。
11/8/2020

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play