Về đến nhà, Cố Ngữ Chân trực tiếp đi vào phòng tắm, mở vòi nước, dòng nước lạnh băng chảy xuống, trên mặt lập tức cảm nhận được sự lạnh lẽo làm cô tỉnh táo một chút.
Cô ngẩng đầu nhìn bản thân trong gương, lông mày cong cong, đôi mắt màu hổ phách, lông mi mờ ảo tựa như một bức tranh sơn dầu không có màu sắc.
Cô lấy khăn lông bên cạnh, lau những giọt nước trên mặt.
Vừa nãy có thể dễ dàng rời đi, là bởi vì có Lý Thiệp ở đó, phó đạo diễn đương nhiên sẽ không dám nói gì, không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì đây?
Cố Ngữ Chân nghĩ đến đây là sự sắp xếp của Khương Y, hơi thở bắt đầu trở nên rối loạn.
Cô khẽ nhíu mày, ném khăn lông đi, ra ngoài tìm di dộng, vừa cầm lấy đã thấy Khương Y gọi tới.
Cố Ngữ Chân nhấn nghe, đầu giây bên kia vang lên giọng nói của Khương Y: "Chân Chân, vai diễn này em đã giành được rồi, phó đạo diễn vừa nói với chị, ông ấy rất hài lòng với biểu hiện của em."
Cố Ngữ Chân không bĩnh tĩnh như trước kia, mở miệng chất vất: "Em cảm thấy chị hẳn là nên cho em một lời giải thích, vì sao không sắp xếp cho em đến buổi thử vai bình thường?"
Khương Y bên kia tạm dừng hai giây, dường như không ngờ cô còn muốn truy hỏi: "Em đến cũng đã đến rồi, cũng đã thông qua "nỗ lực" mà lấy được vai diễn này, còn đòi hỏi cái gì nữa?"
Hai bên thái dương Cố Ngữ Chân nhảy dựng lên: "Nỗ lực mà chị nói có phải là giao dịch xác thịt không?"
Khương Y ngữ khí cẩn thận: "Chân Chân, em đi theo chị lâu như vậy, mọi lời nói ra đều phải suy nghĩ cẩn thận, công ty chúng ta đối với mỗi một nghệ sĩ đều là tận tâm tận trách, không bao giờ sẽ làm ra loại chuyện này. Nếu em cảm thấy trạng thái hiện tại của bản thân không tốt, có thể nghỉ ngơi một thời gian, nhân vật này tạm thời cứ giao cho người khác, dù sao bên phó đạo diễn cũng không khó thương lượng."
Cố Ngữ Chân cũng không còn là người mới, ý tứ trong lời nói của chị ta làm sao cô có thể nghe không hiểu.
Nghỉ ngơi trong miệng chị ta đồng nghĩa với việc đóng băng hoạt động, không thể xuất hiện trước công chúng, không có quay phim diễn chụp, cũng không có đại ngôn quảng cáo, chỉ có thể sống mãi trong cái vòng luẩn quẩn đấy, không bao giờ có thể ngóc đầu lên được.
Cố Ngữ Chân không muốn tiếp tục nói chuyện với chị ta, đang chuẩn bị ngắt điện thoại.
Khương Y bên kia lại mở miệng: "Đúng rồi, chỉ cần không huỷ hợp đồng, em vẫn là nghệ sĩ của công ty, trong hợp đồng có ghi rõ quy định nghệ sĩ không thể tự mình nhận vai diễn từ bên ngoài."
Lồng ngực Cố Ngữ Chân bỗng nhiên thắt lại: "Tôi sẽ huỷ hợp đồng với công ty."
"Vậy em cần chuẩn bị tiền bồi thường vi phạm hợp đồng thật tốt, thu nhập của em trong những năm qua hoàn toàn không có khả năng đề bù tổn thất, nhưng nếu điều kiện gia đình em không tệ, em có thể yêu cầu ba mẹ thay em trả tiền vi phạm hợp đồng."
Cố Ngữ Chân nắm chặt di động trong tay.
Khương Y dường như có thể đoán được phản ứng của cô: "Chân Chân, chị đã từng nói với em rồi, trong giới showbiz không thiếu nhất chính là diễn viên, có rất nhiều diễn viên xuất thân chính quy, họ so với em cởi mở hơn, thông minh hơn, tàn nhẫn hơn, em lấy cái gì để tranh giành với họ, dùng tuổi xuân một năm rồi lại một năm trôi qua đi sao? Chị nhớ rõ em từng nói với chị, em yêu thầm một chàng trai rất ưu tú đúng không?"
Cố Ngữ Chân đang suy nghĩ làm cách nào để huỷ hợp đồng với công ty, nghe chị ta nói đến đó bỗng dừng lại: "Chị muốn nói cái gì?"
"Chị nhớ rõ em đã nói mình cùng anh ta chênh lệch rất lớn, nhưng là nếu em trở thành đại minh tinh người người nhà nhà đều biết thì sao, anh ta còn có thể không nhìn thấy em sao? Lúc ấy em đã nâng tầm giá trị của mình, người khác liếc mắt một cái cũng sẽ xem trọng em. Nếu em không có gì cả, thích một người cũng sẽ trở nên rẻ mạt, hiện thực chính là tàn khốc như vậy đấy."
Cố Ngữ Chân im lặng một lúc, bình tĩnh nói: Thật may mắn, anh ấy không phải người như chị."
"Em không cần cứng đầu với chị, chị đã ở trong cái vòng này mấy chục năm rồi, có loại người nào mà chị chưa gặp qua, sau này em sẽ biết lời chị nói có đúng hay không."
Cố Ngữ Chân trực tiếp ngắt máy, đầu bắt đầu đau.
Chấm dứt hợp đồng chắc chắn không dễ dàng, lúc đầu là do cô quá tin tưởng Khương Y mà ký hợp đồng với chị ta, bây giờ mới phát sinh ra vấn đề lớn như vậy.
Công ty mỗi năm đều ký với rất nhiều người, cho dù không nổi tiếng, khi chấm dứt hợp đồng vẫn có thể kiếm được một số tiền vi phạm hợp đồng không hề nhỏ, dù thế nào đi nữa, bọn họ vẫn sẽ sinh lời ổn định.
Mấy ngày nay cô đang tìm luật sư, đối với vụ việc lần này có phần không nắm chắc nên quyết định không thưa kiện.
Công việc của cô đã bị đóng băng, tài nguyên trong tay bị chuyển sang cho người mới, Tiểu Ngư cũng bị điều đi làm trợ lý của người khác.
Bỗng nhiên lại trở thành một người nhàn rỗi không có việc gì làm.
Phó Lê biết chuyện của cô, liền giới thiệu cho cô một vị luật sư tương đối lợi hại.
Cố Ngữ Chân cùng luật sư hẹn gặp nhau, cô vừa đến nơi, ngẩng đầu lên đã thấy phó đạo diễn Chu, vội vàng xoay người chạy xuống lầu.
Phó đạo diễn rõ ràng là chờ cô tới, vội vàng đuổi theo: "Cố tiểu thư, xin dừng bước!"
Cố Ngữ Chân thấy bọn họ đứng chắn trước mặt mình: "Mấy người muốn làm gì, nếu dám xằng bậy tôi liền báo cảnh sát!"
"Cô hiểu lầm rồi, tôi sao dám xằng bậy." Phó đạo diễn hoàn toàn thay đổi thái độ, ngượng ngùng mà xoa hai tay: "Là như vậy, lần trước là do tôi hồ đồ, làm việc không thoả đáng, hôm nay trùng hợp, tôi ở đây mời cô ăn cơm bồi tội, cô xem có được không?"
"Không cần đâu." Cố Ngữ Chân không nói lời vô nghĩa, sợ có âm mưu gì đó, cô xoay người đi xuống lầu.
"Ấy đừng đi!" Phó đạo diễn vội vã ngăn lại, ôn tồn mở miệng: "Nếu cô không có thời gian cùng tôi ăn cơm, vậy cô xem có thể giúp tôi nói vài lời trước mặt bạn trai cô được không?"
Cố Ngữ Chân căn bản nghe không hiểu ông ta nói gì: "Bạn trai nào?"
"Chính là người đàn ông ở sân golf, cô quên rồi sao, anh ta còn rủ tôi chơi cùng, vậy nên tôi muốn mời anh ta bữa cơm bồi tội, hôm trước là do tôi đối với cô không đúng, Lý tiên sinh nhất định không thoải mái, tôi muốn giải thích."
Đôi môi Cố Ngữ Chân khẽ mấp máy: "Anh ấy không phải bạn trai của tôi."
Phó đạo diễn đương nhiên không tin: "Sao lại không phải? Cô Cố, cô đừng lo lắng, chuyện của hai người tôi nhất định sẽ không nói ra ngoài." Vừa nói ông ta vừa cầm lấy túi quà đã chuẩn bị sẵn từ người bên cạnh.
Đó là một chai rượu vang đỏ, vừa nhìn liền biết là rượu quý có tuổi thọ đã cao.
Cố Ngữ Chân chưa kịp phản ứng, ông ta đã nhấc rượu vang lên, bên dưới là một xấp tiền mặt: "Đây là chút lòng thành của tôi, chỉ cần cô giúp tôi chuyển lời đến Lý tiên sinh, về sau nếu cô muốn vai diễn nào, tôi đều sẵn sàng giúp đỡ, chú của tôi quen biết rất nhiều người trong giới, Cố tiểu thư nếu bằng lòng hỗ trợ, về sau cô chính là ân nhân của tôi."
Cố Ngữ Chân lần đầu tiên đối mặt với loại trường hợp như thế này, cô biết gia đình Lý Thiệp có bối cảnh không đơn giản, nhưng chưa từng tìm hiểu sâu xa.
Cô lui về sau một bước: "Ông hiểu lầm rồi, chúng tôi chỉ là bạn học, anh ấy không có khả năng bởi vì tôi mà nể mặt nhận lời mời của ông."
Cô nói xong cũng không thèm nhìn bọn họ, bước nhanh xuống lầu, mặc kệ ông ta ở phía sau gọi tên cô, bước thẳng vào thang máy.
Chờ thang máy đóng lại, Cố Ngữ Chân chưa kịp lấy lại tinh thần, di động trong túi đã vang lên, là Khương Y gọi đến, cô nhấc máy.
Giọng điệu Khương Y thân thiết: "Em đã gặp phó đạo diễn Chu chưa?"
Cố Ngữ Chân thực sự nổi giận: "Làm sao chị biết tôi ở đây?"
"Luật sư mà em hẹn gặp trùng hợp là bạn cấp ba của chị, người ta biết em muốn chấm dứt hợp đồng liền gọi cho chị hỏi tình huống như thế nào?"
Cố Ngữ Chân cắn môi, tức giận nói không nên lời: "Các người rốt cuộc muốn như thế nào mới đồng ý chấm dứt hợp đồng?"
Khương Y vội vàng giải thích: "Chân Chân, em hiểu lầm rồi, lần trước là do thái độ của chị không tốt, cũng quá nóng nảy, nếu chị biết em không phải người như vậy, chị tuyệt đối không bao giờ sắp xếp chuyện đó. Em yên tâm, nếu em không muốn, sau này chị sẽ không ép em nữa!"
Cố Ngữ Chân không rõ vì sao thái độc của chị ta đột nhiên thay đổi như vậy, thậm chí còn có vài phần khách khí.
Những nghệ sĩ ở trong tay chị ta, nếu không nghe lời hoàn toàn có thể bị gạt sang một bên, sau đó lại tìm người ngoan ngoãn nghe lời là được.
Cố Ngữ Chân không nói gì.
Khương Y đầu bên kia rất cao hứng, lời nói đều mang theo ý tứ lấy lòng: "Em xem em đi, quen biết nhân vật lợi hại như vậy cũng không nói với chị, chị còn sốt ruột lo lắng cho tương lai của em, nếu em nói sớm, chị nào dám thay em sắp xếp loại chuyện này."
Có Ngữ Chân nháy mắt liền hiểu rõ: "Tôi không biết chị đang nói cái gì, người giúp đỡ tôi hôm đó là bạn học của tôi."
"Vậy nhất định không đơn giản chỉ là bạn học bình thường, nếu không sao có thể khiến Chu đạo thua thảm hại như vậy?"
Cố Ngữ Chân nghe không hiểu: "Thua cái gì?"
Khương Y cũng không định nói chi tiết: "Chính là chơi golf, thua mấy trăm vạn, hẳn là người bạn kia của em cố ý chỉnh ông ta, cho nên mới nhờ em ở trước mặt Lý tiên sinh nói giúp vài câu, lão Chu cũng hứa rồi, vai diễn kia nhất định sẽ để em diễn, nghe lời chị, đừng cứng đầu trước lợi ích của mình nữa."
Đầu Cố Ngữ Chân ong ong.
Cô hiểu Lý Thiệp, anh tuyệt đối sẽ không lấy mấy trăm vạn này, cho dù thực sự thắng vài ván, anh cũng sẽ bỏ qua, sẽ không khiến mọi người quá khó xử.
Bây giờ người ta thua anh mấy trăm vạn, hiển nhiên anh cũng sẽ bỏ qua.
Anh bởi vì cô mà "nhắc nhở" người khác sao?
Mấy trăm vạn này thật sự không phải nói giúp là có thể giúp được, số tiền này thật làm người khác đau đầu.
Cố Ngữ Chân lần đầu tiên cảm thấy hỗn loạn như vậy.
Cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra, một vài người đàn ông trung niên mặc vest đi giày da từ ghế lô bên kia đi tới.
Một người bên trong bước ra, ngay từ ánh nhìn đầu tiên Cố Ngữ Chân đã nhìn thấy anh.
Cô ngơ ngẩn nhìn anh, cửa tháng máy chậm rãi đóng lại, một nữ sinh từ phía sau chạy lên kéo tay anh, cử chỉ rất thân mật.
Cố Ngữ Chân nhìn cửa thang máy chậm rãi đóng lại, chớp chớp mắt, cười khổ.
Cô đôi khi cũng không hiểu vì sao mình cứ tự mình đa tình?
Đang mải nghĩ ngợi, cửa thang máy lại mở ra.
Bên ngoài xuất hiện một người đàn ông mặc tây trang, thở hổn hển bấm nút thang máy, hiển nhiên là chạy đuổi kịp bấm thang máy.
Mấy lãnh đạo phía sau lên tiếng chào hỏi: "Nếu lần này chúng ta có cơ hội hợp tác, chính là đôi bên cùng có lợi."
Lý Thiệp mang theo cô gái bước về phía bên này, thấy cô không nói gì, rảo bước tiến vào trong thang máy.
Cô gái chạy nhanh bước vào, làn váy khẽ bay, dáng vẻ trẻ trung vô cùng cuốn hút...
Cố Ngữ Chân lui về phía sau.
Sau khi tiến vào, người kia duỗi tay ấn nút thang máy trước mặt.
Cố Ngữ Chân ngẩng đầu nhìn ống tay áo màu đen, những ngon tay vừa trắng vừa thon, có chút ngẩn ngơ.
"Tầng mấy?"
Cố Ngữ Chân sửng sốt, ngẩng đầu nhìn lại, cô gái kia cũng mở đôi mắt to tròn ngấn nước nhìn mình, cô mới phát hiện anh là đang hỏi cô.
"Hả?"
Lý Thiệp nhìn cô: "Em đi tầng mấy?"
Cố Ngữ Chân giờ mới phát hiện sau khi mình bước vào vẫn chưa có ấn thang máy.
"Tầng một."
Lý Thiệp không nói gì, vươn tay ấn tầng một.
Trong thang máy có chút yên tĩnh, nữ sinh rất hoạt bát, không chịu ngồi yên, trong lúc chờ thang máy, cô ấy lấy son từ trong túi xách ra, nhìn vào gương trong thang máy thoa son.
"Chậc." Lý Thiệp nhíu mày, giơ tay đoạt lấy: "Đi học còn tô son làm gì, để mẹ cháu nhìn thấy lại bị la cho mà xem."
Cô gái bị lấy đi son môi, son còn chưa tô xong, chỉ biết giậm chân mà không dám nói gì, vẻ mặt đưa đám dùng tay lau đi vệt son nơi khoé miệng.
Cố Ngữ Chân sau khi nghe xong, nhịn không được tặng anh một cái liếc xéo.
Tên súc sinh này, thế mà lại dám cùng cô gái nhỏ còn đang đi học nói chuyện yêu đương, không biết xấu hổ!
Cố Ngữ Chân hung hăng lườm vài cái, chợt nhân ra trong thang máy bốn phía đều là gương.
Sau khi nhận ra điều này, chậm rãi nhìn về mặt gương trước mắt, quả nhiên đối diện với tầm mắt của anh.
Anh hẳn là đã thưởng thức trọn vẹn vẻ mặt cô xem thường nhìn mình thật lâu, thấy cô nhìn qua, hơi nhướng mày, biểu cảm có chút nghiền ngẫm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT