An Minh Tri ngủ không ngon, trong hang núi có bao nhiêu cây cỏ khô ráo, Trịnh Dụ Chương đều nhặt lại trải trên đất, rồi để cậu gối đầu lên chân mình ngủ.
Đè ép suốt một buổi tối làm cho chân Trịnh Dụ Chương tê rần, hắn muốn thay đổi tư thế, nhưng nhìn thấy An Minh Tri đang ngủ say thì hắn lại không nỡ đánh thức cậu. Chỉ chốc lát sau trời đã sáng, hắn nhẹ nhàng cử động, An Minh Tri xoay người, sau đó cuộn mình lại.
Trịnh Dụ Chương lấy điện thoại di động bật định vị để những người kia lái xe lên núi đón, tín hiệu trong hang núi rất yếu, phải gửi nhiều lần mới thành công. Mưa đã tạnh, nước chảy theo vách đá rơi tí tách, bầu trời đã lờ mờ sáng, ngoài kia bị bao phủ lớp sương mù dày đặc.
Lúc An Minh Tri vươn người thì quần áo đắp trên người cậu bị rơi xuống, Trịnh Dụ Chương tới gần đắp lên lại cho cậu, thì bỗng nhiên nhìn thấy sắc mặt của cậu rất tệ, gần như tái nhợt không còn giọt máu.
Hừng đông là thời điểm lạnh nhất, mà bọn họ ở trên núi thì càng lạnh hơn, Trịnh Dụ Chương tưởng cậu bị lạnh, lấy quần áo đắp kín người cậu lại. Không qua mấy phút, trên trán An Minh Tri bắt đầu đổ mồ hôi, mà hai bàn tay lại lạnh buốt, nhìn trông rất đau đớn.
Cậu tỉnh lại từ trong cơn đau, cắn chặt đôi môi khô nứt của mình, nói: “Trịnh Dụ Chương, bụng em đau quá…”
Nhìn cậu đau đớn như vậy, trong đầu Trịnh Dụ Chương chợt lóe lên một khả năng, ngay lập tức hắn sợ hãi chuyện mình vừa nghĩ đến. Hắn tự trách mình quá sơ xuất, rõ ràng hắn đã chứng kiến cảnh An Minh Tri nôn khan vào buổi tối đêm ngày diễn ra Lễ trao giải, thế mà hắn lại sơ ý không nghĩ đến khả năng này.
Lúc An Minh Tri mang thai Dương Dương, toàn bộ khoảng thời gian đó là do chính hắn tự tay chăm sóc cậu chứ đâu, nhưng tại sao bây giờ hắn lại thiếu nhạy bén đến vậy?
Trịnh Dụ Chương càng ôm chặt An Minh Tri hơn, bàn tay to lớn đặt trên bụng cậu, kề sát gương mặt cậu, nhẹ nhàng an ủi: “Cố gắng thêm chút nữa, xe sắp tới rồi.”
Nói xong, hắn liền nhắn cho Hạng Tuyết, nhờ cô gọi xe cứu thương đến cùng. Tin nhắn vừa được gửi đi, bộ đàm truyền đến âm thanh, là đội cứu viện: “Hai người đang ở đâu vậy, phía trước bị đá lở chặn đường mất rồi, xe không đi vào được.”
Trịnh Dụ Chương ước chừng khoảng cách, phải hơn một ngàn mét nữa.
Cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh, nhưng giọng nói hắn không nén được run rẩy: “Ở đây có người bị thương, làm ơn gọi một chiếc xe cứu thương đến đây.”
Giữa nơi rừng núi hoang vu, âm thanh truyền qua bộ đàm lúc được lúc mất: “Chỗ này… có xe cứu thương… Không qua được, đá rơi… rất nguy hiểm…”
Trịnh Dụ Chương sốt ruột muốn nói gì đó, An Minh Tri vịn vào tay hắn muốn đứng lên, yếu ớt nói: “Em vẫn cố gắng đi được.”
Trịnh Dụ Chương chưa bao giờ thấy mình bất lực đến vậy, hắn nắm tay An Minh Tri, “Em nằm xuống đi, nghe anh nói.”
“Vâng?”
“Bây giờ xe cứu thương không vào đây được, nên anh sẽ bế em tới đó.” Có lẽ cõng cậu sẽ dễ di chuyển hơn, nhưng quan trọng là Trịnh Dụ Chương sợ An Minh Tri không chịu được.
An Minh Tri nghĩ mình bị cảm lạnh nên dẫn đến viêm dạ dày cấp tính: “Em tự đi được mà.”
“Không được, đường núi rất trơn trượt, hơn nữa còn có đá lở, nguy hiểm lắm.” Trịnh Dụ Chương nói xong liền bế ngang cậu lên, cẩn thận từng chút một như đang ôm lấy chiếc bình sứ vô giá vào trong ngực, “Ôm chặt anh.”
An Minh Tri không hiểu tại sao hắn lại sốt sắng như vậy, cậu có thể cảm thận cánh tay hắn dán chặt vào người mình đang căng thẳng đến mức cứng ngắc. Bụng dưới lại nổi lên từng cơn đau đớn, An Minh Tri nhăn mặt, vươn tay ôm lấy cổ Trịnh Dụ Chương.
Trịnh Dụ Chương bế cậu bước ra khỏi hang động. Hắn không dám nói sự thật cho An Minh Tri biết, lỡ như không thể bảo vệ được đứa bé này, với tính cách của An Minh Tri cậu sẽ tự dằn vặt mình cả đời mất.
Tuy An Minh Tri nói mình bị ảnh hưởng bởi cha mẹ nên không muốn có con, nhưng Dương Dương lại chính là ví dụ sống sờ sờ chứng minh rằng khả năng giáo dục của cậu rất tốt, Trịnh Dụ Chương không nhúng tay vào vấn đề giáo dục con cái, đa phần đều về tay An Minh Tri hết.
Chỉ là cậu không tự tin vào khả năng của mình.
“Bây giờ bụng em còn đau không?” Trịnh Dụ Chương hỏi cậu.
Cơn đau vẫn kéo đến từng đợt từng đợt, nhưng An Minh Tri vẫn nói, “Không đau như lúc nãy nữa đâu.”
Coi như An Minh Tri có nhẹ hơn những người đàn ông bình thường thì cậu cũng nặng hơn 100 cân*, Trịnh Dụ Chương còn phải bế cậu đi một quãng đường rất dài, không phải chuyện dễ dàng gì. Đi được một lúc, từng giọt mồ hôi từ trán hắn lăn xuống, rơi trên người An Minh Tri.
*100 cân = 50 kg.
Trên núi đang có hiện tượng lở đá, Trịnh Dụ Chương phải bế cậu trong tay đi bộ một quãng đường dài, thể lực rất nhanh bị bòn rút hết, không thể làm gì khác đành phải cõng An Minh Tri đi tiếp, một hồi sau rốt cuộc cũng thấy được đội cứu hộ.
Bọn họ đặt An Minh Tri lên băng ca, Trịnh Dụ Chương vẫn nắm chặt tay cậu, an ủi cậu hiện giờ đã không sao rồi.
“Trịnh Dụ Chương…” An Minh Tri gọi tên hắn.
Trịnh Dụ Chương nhìn cậu.
An Minh Tri nắm tay hắn, khẽ hôn lên mu bàn tay hắn: “Cảm ơn anh.”
Trên đường chạy đến bệnh viện, Trịnh Dụ Chương gọi điện thoại cho viện trưởng Dư. Tất cả những khâu kiểm tra sức khỏe nắm đó của An Minh Tri đều do ông đảm nhiệm, kể cả thời điểm sinh con cũng là nhờ ông liên hệ với một người bạn học cũ có quyền lực ở nước ngoài giúp đỡ.
Viện trưởng Dư rất bất ngờ khi nhận được cuộc gọi này, trước đó ông chính là bác sĩ tư nhân của Trịnh Dụ Chương, mà bây giờ không làm nữa. Trịnh Dụ Chương cũng không phải là dạng người sẽ gọi cho ông để ôn lại chuyện xưa.
Ông nghe Trịnh Dụ Chương tóm tắt tình hình hiện tại một lần, viện trưởng Dư mới nhận ra đây là tình huống rất nguy cấp, yêu cầu hắn lập tức đưa người tới đây.
“Với trường hợp như thế này, tôi sợ là sẽ không giữ nổi đứa bé.” Ông nói với Trịnh Dụ Chương.
Trịnh Dụ Chương im lặng không nói gì, viền mắt hắn đỏ rực.
Cơn đau vẫn kéo đến từng đợt, An Minh Tri còn đang mơ hồ không biết mình đang ở trong tình huống nguy hiểm, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi rồi lại bị cơn đau đánh thức, chỉ đành cắn môi chịu đựng. Trịnh Dụ Chương nắm chặt tay cậu, nhỏ giọng an ủi.
Trên đường xuống núi, xe cấp cứu của viện trưởng Dư đến tiếp sức, ông đích thân đến tận nơi đón người, sau khi kiểm tra tình trạng thì tiêm cho An Minh Tri, dần dần An Minh Tri cảm thấy bớt đau, thân thể co quắp cũng từ từ thả lỏng ra.
“Tôi bị gì vậy?” Chờ đợi không quá lâu, An Minh Tri hỏi.
Bác sĩ Dư chào hỏi cậu, An Minh Tri hoang mang nhìn ông, lúc này bsi Dư mới nhớ cậu bị tai nạn nên đã mất trí nhớ về ông rồi.
“Trước mắt thì…”
Trịnh Dụ Chương cắt ngang lời ông: “Phải đến bệnh viện làm kiểm tra mới biết được.”
Bác sĩ Dư mắt nhìn hắn, muốn nói rồi lại thôi.
Mất khoảng bốn mươi phút mới đến bệnh viện, bác sĩ Dư liên hệ với khoa sản trước để chuẩn bị các bước kiểm tra.
An Minh Tri ngơ ngác nhìn mình bị đẩy đến khoa sản, cảm giác kỳ quái vô cùng, một người đàn ông trưởng thành lại bị đẩy vào khoa sản, nằm trên băng ca bị người ta kéo đi, cậu vẫn luôn có cảm giác kỳ lạ nào đó khó hình dung được.
Nhưng cuối cùng cậu cũng hiểu chuyện gì đã xảy ra với mình.
Ngoài kỳ lạ ra còn có cảm giác không thực. Mà càng không thực hơn nữa là cậu đã trải qua những chuyện này một lần rồi, lại hoàn toàn không nhớ được chút gì.
Hiện tại cậu vẫn rất tỉnh táo, khám cho cậu là một bác sĩ ngoài năm mươi, bà rất hiền lành, hỏi cậu rất nhiều vấn đề rồi kiểm tra lại thêm một lần cuối, kết luận chỉ bị chảy máu một chút, bà tiêm cho anh hai mũi rồi cho một vài loại thuốc nữa về uống.
Trịnh Dụ Chương thở phào nhẹ nhõm, hỏi sao lúc đó ông bảo là không giữ được.
Trước đây hắn cũng từng hỏi vấn đề có nên phòng tránh thai hay không thì bác sĩ nói không cần bởi vì tỉ lệ thụ thai là cực kỳ nhỏ.
Viện trưởng Dư nói cơ thể của An Minh Tri quá đặc biệt, tỉ lệ thụ thai rất nhỏ, không đáng kể nhưng cũng không có phương pháp nào đảm bảo hoàn toàn, hơn nữa chuyện này cũng phụ thuộc nhiều vào sinh hoạt của hai người
Bệnh viện của họ cũng từng tiếp nhận những trường hợp tương tự nhưng không có trường hợp nào quá đặc biệt như An Minh Tri, nói chung là lưỡng tính thông thường sẽ vô sinh, ông cũng chỉ gặp trường hợp này một lần khi nghiên cứu dữ liệu ca bệnh:“Cơ quan sinh sản thứ hai của cậu ấy vẫn không phát triển đầy đủ, nhỏ hẹp hơn nhiều so với phụ nữ. Tuy nhiên, thành tử cung của cậu ấy dày hơn, cái này đã đóng vai trò rất lớn trong việc bảo vệ thai nhi.”
Ông đề nghị An Minh Tri nên nằm viện hai ngày để theo dõi, Trịnh Dụ Chương nói cảm ơn, đợi ông đi rồi hắn mới bước vào phòng bệnh.
An Minh Tri đang nhìn chăm chăm bụng mình, bây giờ cậu không nhìn thấy gì cả, hai tháng đầu so với bụng cậu lúc bình thường cũng không to hơn, nhưng cậu cứ mân mê vết sẹo dọc kia, không biết đang suy nghĩ điều gì.
“Em nghe thấy hết rồi.” Tuy cậu không nhìn thấy Trịnh Dụ Chương nhưng có thể nhận ra được giọng nói của hắn, “Thì ra đây là sự thật…”
Mấy tiếng trước, cậu vẫn chưa thể tin được lời nói của Trịnh Dụ Chương nhưng bây giờ tất cả đã được chứng minh, trong bụng cậu có một bào thai, bác sĩ nói nó mới chỉ bằng hạt đậu thôi. Nhỏ xíu như vậy, sao có thể là em bé được nhỉ?
Trịnh Dụ Chương ngồi xuống bên mép giường, có hơi buồn cười: “Anh gạt em làm gì?”
An Minh Tri nhìn hắn, Trịnh Dụ Chương nhẹ nhàng hôn lên môi cậu. Trên mặt hắn không giấu được sự vui mừng, sau khi có Trịnh Trinh Trinh, hắn đâu ngờ sẽ có thêm được một đứa con nữa đâu. Dương Dương quả thực là một bất ngờ với hắn.
“Em…” An Minh Tri muốn nói gì đó, dù sao cậu cũng còn rất lạ lẫm với đứa nhỏ này, có lẽ phải mất một khoảng thời gian nữa cậu mới có thể chấp nhận sự thật này.
Nhưng cậu nhìn thấy Trịnh Dụ Chương vui vẻ như vậy, không đành lòng nói ra.
Đúng lúc này điện thoại di động của Trịnh Dụ Chương vang lên, là mẹ Trịnh gọi tới.
“Vâng, mẹ?”
Mẹ Trịnh thở vào nhẹ nhõm: “Rốt cuộc con cũng nghe điện thoại, người ta không sao chứ?”
Trịnh Dụ Chương nhìn An Minh Tri: “Không sao rồi, bây giờ đang ở bệnh viện ạ.”
Hắn vừa mới liên lạc với vài người quen cũ của cha hắn, đoán chừng là bác Đặng đã kể cho cha Trịnh mẹ Trịnh rồi.
“Tại sao lại ở bệnh viện? Bị thương à?”
Trịnh Dụ Chương nói: “Không sao rồi ạ, chỉ kiểm tra sức khỏe một chút thôi, hai người đừng lo lắng.”
Mẹ Trịnh nói: “Làm sao mẹ với cha con không thể lo lắng được. con tìm ai mà lại lật tung khắp nơi lên vậy, là Tiểu An hả?”
“Vâng.”
“Không sao là tốt rồi, Dương Dương đang ở nhà cha mẹ này, hôm qua không có người lớn ở nhà nên nó quậy quá trời, nên mẹ kêu Dương Dương với vú nuôi sang đây luôn rồi.”
Mẹ Trịnh đang nói chuyện thì Trịnh Dương Dương chạy tới, liên tục gọi hắn, cha ơi cha ơi trong điện thoại.
Tiếng gọi thân thương làm Trịnh Dụ Chương cảm động. Một lúc sau cúp điện thoại, An Minh Tri vẫn đang dựa vào giường bệnh nhìn hắn.
“Bác sĩ nói tốt nhất nên nằm viện hai ngày.” Trịnh Dụ Chương lấy tấm chăn mềm mại đắp lên người An Minh Tri.
An Minh Tri suy nghĩ một chút: “Em muốn chiều nay đi về.”
“Có việc gì sao?”
An Minh Tri lắc đầu: “Chỉ là muốn đi về thôi.”
“Được rồi, vậy buổi chiều chúng ta sẽ về.”
Trịnh Dụ Chương đi tới đi lui xung quanh cậu, trong lòng hắn tràn ngập hạnh phúc, cảm giác chẳng khác gì lần đầu tiên mình được làm cha, nhưng hắn lại không muốn biểu hiện ra quá nhiều trước mặt An Minh Tri, nên đành kìm nén sự vui vẻ.
Ánh nắng ban mai chiếu vào phòng, tâm trí An Minh Tri hơi mơ hồ, cậu nói, “Bác sĩ nói được sáu, bảy tuần gì rồi.”
“Sáu, bảy tuần à…” Trịnh Dụ Chương nhớ lại, “Vậy là từ lần làm trong phòng tắm à?”
“Em nhớ là ở thư phòng, lúc đó làm anh đâu có mang bao đâu?”
“Em chắc không? Sao anh có cảm giác là lần ở phòng tắm, ở đó cũng đâu có mang bao?” Trịnh Dụ Chương càng thêm nghiêm túc nhớ lại.
An Minh Tri phản bác: “Lần đó rửa sạch rồi mà!”
“Nhưng sau đó anh lại bế em về giường làm mấy lần nữa mà, còn nhấc cả chân của em lên nữa, quên rồi à?”
Tưởng tượng lại khung cảnh mà Trịnh Dụ Chương nhắc tới, An Minh Tri mới nhớ ra, xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống, tại sao cậu lại thảo luận chủ đề này với hắn chứ!
Hơn nữa nhóc con này có chính xác từ lúc nào bộ quan trọng lắm sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT