Edit + Beta: Hừa.

Gọi hai cuộc liên tiếp vẫn không được làm An Minh Tri hơi bất an, tại sao lại Trịnh Dụ Chương lại tức giận bỏ đi chứ, thậm chí cậu còn không ngờ hôm nay Trịnh Dụ Chương sẽ đến đây.

Lúc nãy Trịnh Trinh Trinh giải thích với bảo vệ đến mức toát cả mồ hôi, cô cởi áo khoác ra, uống một ngụm nước: “Tạm thời đừng gọi nữa anh Minh Tri, để cha em bình tĩnh một chút đi ạ.”

An Minh Tri hỏi: “Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

“Em cũng không biết.” Tâm tư của cha cô rất khó đoán, Trịnh Trinh Trinh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhưng mà theo em đoán thì là cha em mắc chứng khủng hoảng tuổi trung niên rồi.”

An Minh Tri im lặng, rơi vào trầm tư. Tuổi của cậu cách với trung niên rất xa, trong tưởng tượng của cậu, Trịnh Dụ Chương cũng cách xa cái từ này rất nhiều, dù sao thì Trịnh Dụ Chương trông không khác mấy so với hồi hắn ba mươi tuổi, kể cả là vẻ ngoài hay những phương diện khác.

Trong phòng nghỉ ngơi còn có người, ngoại trừ cậu và Phong Trì thì còn có trợ lý của bọn họ và đội ngũ nhân viên. Bỗng nhiên một cô gái xinh đẹp lạ mặt xông vào đây, mà cô gái đó thực sự đẹp đẽ quá mức, không biết có phải minh tinh hay không vì chưa ai từng gặp qua. Tất cả mọi người đều im lặng trong chốc lát, chỉ đứng quan sát và tự hỏi mối quan hệ của cô và An Minh Tri là như thế nào.

Đúng lúc này có thực tập sinh của một tờ tạp chí muốn phỏng vấn An Minh Tri: “An tiên sinh, bây giờ anh có thời gian không ạ?”

Điện thoại của Trịnh Dụ Chương vẫn không ai bắt máy, An Minh Tri không thể làm gì khác đành cất điện thoại của mình đi, gật đầu với nữ phóng viên, “Vâng.”

Phong Trì chưa tẩy trang, đến tối hắn còn một buổi quay chụp tại studio cho tạp chí nên không vội, bây giờ người chụp hình vẫn chưa tới. Hắn rảnh rỗi ngồi trên ghế salon chơi game, vừa thua một trận, ngẩng đầu lên thì thấy Trịnh Trinh Trinh đang nhìn mình.

Lúc bình thường, nếu một cô gái chạm mặt với Phong Trì thì người đó sẽ lập tức xấu hổ quay đi, nhưng Trịnh Trinh Trinh lại không hề né tránh, đôi mắt hơi cong cong như cầu vồng, cười nói: “Anh Phong Trì, em có thể chụp ảnh với anh không ạ?”

“Được chứ.” Phong Trì cũng nở nụ cười lại với cô, “Em biết anh à?”

“Đương nhiên rồi ạ, em là fan của anh mà, thích từ lâu lắm luôn á~” Trịnh Trinh Trinh nói dối không chớp mắt. Có lẽ do thừa hưởng một phần tính cách từ mẹ mình nên cô nàng không ngại bày tỏ sự yêu thích của mình đến người khác, “Lần trước là em nhờ anh Minh Tri xin chữ ký của anh đó.”

Phong Trì hơi ngạc nhiên, “Thì ra em là đứa nhỏ trong nhà Minh Tri sao?”

“Vâng, lúc đó em muốn đến tham ban đoàn phim luôn rồi cơ, nhưng mà không đi được, nên đành nhờ anh Minh Tri giúp vậy.” Nhắc lại làm Trịnh Trinh Trinh hơi tiếc nuối, “Cảm ơn anh nha.”

Hạng Tuyết rất vinh dự đảm nhiệm nhiệm vụ chụp hình, dù sao nhan sắc của hai người này đẹp đẽ đến vậy, cô có nhắm mắt chụp cũng vẫn đẹp.

Khoảng nửa tiếng sau An Minh Tri hoàn tất phỏng vấn, lúc cậu trở về phòng thì thấy Trịnh Trinh Trinh đã làm quen với Phong Trì, hai người đang ngồi trên ghế salon chơi game. Cô nàng là cao thủ chơi game chứ không đùa.

Trịnh Trinh Trinh: “Đi bên trái, đi bên trái, em đến yểm trợ đây!”

Phong Trì: “Cẩn thận. Đằng sau có địch, mau nằm xuống!”

An Minh Tri: “…”

Trong phòng nghỉ ngơi có bật máy lạnh, cậu thấy hơi lạnh, lại lấy điện thoại di động rồi đi ra ngoài gọi cho Trịnh Dụ Chương, hắn vẫn không bắt máy, tiếng chuông chờ vang lên vài lần rồi truyền tới tín hiệu máy bận.

Có lẽ Trịnh Trinh Trinh nói đúng, nên để Trịnh Dụ Chương bình tĩnh một chút, cậu cũng cần thời gian để suy nghĩ thật kỹ.

Lúc hai người đi về thì Trịnh Trinh Trinh lại không nỡ, không biết là không nỡ thần tượng của mình hay không nỡ dừng chơi game nữa, cô nàng còn hẹn với Phong Trì lần sau sẽ đi chơi với nhau, quên sạch sành sanh người cha đang chưa rõ tung tích của mình.

… 

Trịnh Dụ Chương bước ra khỏi rạp chiếu phim đông đúc, rẽ vào nhà vệ sinh hút hai điếu thuốc, làn khói dập dờn lan tỏa, hắn nhìn hình ảnh phản chiếu của mình ở trong tấm gương, mặc cho hắn có chăm chút, giữ gìn đến mức nào đi nữa, cũng không thể có chuyện năm tháng không để lại dấu vết trên người hắn.

Lúc gặp An Minh Tri hắn đã ngoài ba mươi, thậm chí còn từng kết hôn, ngược lại là An Minh Tri chỉ mới mười chín tuổi, là thời điểm thanh xuân đẹp đẽ nhất của cuộc đời, rực rỡ động lòng người.

Ngay từ mở đầu của hai người, hắn hoàn toàn không biết An Minh Tri bị công ty bán đi, bữa tiệc đó có nhiều người đến lấy lòng hắn như vậy, nhưng chỉ có cách thức của An Minh Tri làm hắn cảm thấy đặc biệt nhất- suýt nữa rơi xuống bể bơi, tưởng chừng như ngốc nghếch mà lại thông minh. Trịnh Dụ Chương phải thừa nhận rằng hắn đã bị cậu hấp dẫn, thiếu niên tinh khiết đơn thuần, cơ thể của cậu, và cả đôi mắt khi động tình kia, An Minh Tri chỉ cần chớp mắt một cái đã khiến Trịnh Dụ Chương rơi vào vòng xoáy do cậu sắp đặt.

Trịnh Dụ Chương vĩnh viễn không thể quên được đôi mắt đó, con ngươi màu nâu đậm như chứa cả biển sao trời lấp lánh, vừa là ái mộ vừa là sùng bái hắn.

Hắn kết hôn với mẹ Trịnh Trinh Trinh rất nhanh rồi ly hôn cũng chóng vánh, khoảng thời gian sau đó hắn đã quen với vài người, nhưng không có mối quan hệ nào được bền lâu. Với An Minh Tri cũng vậy, hắn chỉ muốn thỏa mãn nhu cầu tình dục, cần một người ở bên cạnh, An Minh Tri lại vừa đúng loại hình yêu thích nên hắn giữ lại bên mình.

Mục đích rất đơn giản, hắn là người trưởng thành, hắn có nhu cầu tình dục và cần một người bên giường.

Hắn rất ghét phiền phức, kể cả yêu đương hay kết hôn cũng là chuyện phiền phức, bắt buộc hắn phải bỏ ra một khoảng lớn thời gian và sức lực, mà đây lại là những thứ quý giá nhất của hắn, chẳng thà hắn làm một giao dịch tiền bạc đơn giản để giải quyết vấn đề này.

An Minh Tri lúc đó thật nhỏ, tuổi nhỏ, vóc dáng cũng nhỏ. Hắn nghiêm túc bao dưỡng người bên cạnh này, cho cậu tiền, cho cậu tài nguyên, tuy rằng không hiểu tại sao mỗi lần hắn làm như thế An Minh Tri đều tức giận, nhưng Trịnh Dụ Chương cũng biết cách dỗ dành cậu, nói vài ba câu là ổn rồi.

Từ trước đến giờ chưa từng có người bên cạnh nào dám chống đối hắn, nhưng An Minh Tri lại không như vậy, không chỉ chống đối mà còn cãi tay đôi với hắn, tức giận với hắn, có lúc vì quá bực bội nên cậu không cho hắn vào phòng nữa, mặc kệ hắn nằm ngủ ngoài phòng khách. Có lần Trịnh Dụ Chương cố gắng hoàn thành chuyến công tác thật nhanh, từ nước ngoài tức tốc bay về, thế mà hắn còn chưa được đụng vào cậu đã bị cho ra phòng khách ngủ.

To gan quá nhỉ.

Mãi cho đến lần cãi nhau dữ dội nhất của bọn họ, đầu óc Trịnh Dụ Chương chập mạch, không biết lựa lời nói, bảo cậu leo lên giường của hắn trước, cậu là cái thá gì chứ! Nhưng lời vừa ra khỏi miệng thì hắn lập tức hối hận, nhưng cũng giống như bát nước hắt đi rồi đâu thể lấy lại được?

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy An Minh Tri khóc trong tuyệt vọng đến vậy.

Cũng chính lần đó, hắn mới biết là An Minh Tri bị công ty bán đi, bé con của hắn không hề biết chuyện gì cả, cậu chỉ nhất kiến chung tình với hắn thôi, cho rằng đây là tình yêu, cho rằng mối quan hệ của bọn họ chính là yêu đương, vậy mà hắn lại đùa bỡn tình cảm của cậu.

Sau đó, Trịnh Dụ Chương đã tỉnh táo lại và suy nghĩ rất lâu, rốt cuộc hắn cũng đã thông suốt, từ đó chấn chỉnh lại thái độ của mình. Chẳng phải bé con muốn yêu đương với hắn sao, vậy thì hai người chúng ta cùng…, dù sao cũng đâu phải là hắn không yêu cậu đâu, từ trước đến giờ bọn họ vẫn luôn ở bên nhau đấy thôi.

Hồi tưởng lại, hắn cảm thấy bọn họ trông không khác gì người yêu, có lẽ chính vì điều này nên An Minh Tri mới hiểu lầm.

Khoảng thời gian sau đó vốn dĩ phải càng ngày càng tốt đẹp hơn, nhưng không biết vì sao, những ngôi sao trong đôi mắt An Minh Tri dần dần biến mất. 

Bây giờ Trịnh Dụ Chương đã gần bốn mươi, An Minh Tri chỉ mới hai mươi bảy, ngoại trừ tính cách có thay đổi thì cậu không khác mấy so với tám năm trước, vẫn trẻ trung, vẫn rực rỡ động lòng người như vậy, thậm chí còn thêm vài phần quyến rũ.

Trịnh Dụ Chương cảm thấy giữa bọn họ có một khoảng cách tâm lý rất lớn.

Hút xong hai điếu thuốc, hắn bước ra khỏi rạp chiếu phim, bên ngoài vẫn còn rất nhiều người hâm mộ đứng tụ tập, của An Minh Tri cũng có, của Phong Trì cũng có. Các cô gái này sẽ không trẻ mãi, nhưng dường như lại có thể theo đuổi thần tượng của các cô đến mức không biết mệt, không biết lạnh, như có thể sống mãi trong tuổi thanh xuân nồng nhiệt này.

Hắn đứng trước tấm poster khổ lớn, ánh nắng chói chang chiếu trên khuôn mặt, hắn ngẩng đầu nhìn, trên tấm hình là một An Minh Tri trưởng thành điềm tĩnh, đường nét gò má sắc sảo, đã bớt đi phần nào dáng vẻ non nớt của lần đầu hai người gặp nhau. 

Bỗng nhiên Trịnh Dụ Chương thấy khó chịu trong lòng, quay người rời đi, lái xe đến một quán rượu.


Ui là trời ai cũng si tình hết nè, vừa ngọt vừa buồn:”((

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play