Bảy giờ sáng hôm sau Trịnh Dụ Chương mới trở về nhà.
Dì giúp việc không biết tối hôm qua hắn không trở về, nhìn thấy hắn đi từ bên ngoài vào còn tưởng là hắn chạy bộ buổi sáng về, thầm nghĩ sao An tiên sinh không chờ Trịnh tiên sinh ăn sáng cùng luôn nhỉ, bà lại nhìn Trịnh Dụ Chương, hắn mặc âu phục mang giày da, không hề giống như vừa đi chạy bộ về.
An Minh Tri đang ngồi ăn sáng, ly sữa bò quá nóng làm tay cậu đỏ lên. Tối hôm qua cậu ngủ quá sớm nên từ nửa đêm trở đi bị mất ngủ, dù có làm thế nào cũng không ngủ lại được. Mãi đến tận hừng đông, nên hôm nay tinh thần không tốt.
Dì giúp việc vừa liếc mắt đã biết bầu không khí này có vấn đề, chắc hai người này lại giận dỗi nhau rồi.
Bà đã làm việc ở nhà họ Trịnh mười mấy năm, từ lúc Trịnh Dụ Chương vừa mới ly hôn và Trinh Trinh còn bé xíu, bà đã chăm sóc cho cô bé. Ở trong căn nhà này mười mấy năm, có rất nhiều việc bị bà nhìn thấu, huống chi bà vốn là người từng trải, những chuyện tình cảm này không thể qua được mắt bà.
Chỉ có điều, người trong cuộc vẫn luôn mơ hồ, không thể nhìn rõ được điều ấy.
An Minh Tri cầm ly sữa bò, nóng đến sắp phỏng nhưng cậu lại như không thể buông tay ra được, hỏi hắn: “Ngài ăn sáng chưa ạ?”
“Chưa.” Trịnh Dụ Chương cởi áo khoác, trên người vẫn còn lưu lại mùi rượu và thuốc lá của hôm qua, trộn lẫn với các mùi nước hoa xa lạ, giờ đã phai bớt nhưng vẫn khó ngửi như cũ.
Dì giúp việc đi vào phòng bếp chuẩn bị thêm một phần ăn sáng.
Hai người không nói câu nào, An Minh Tri cúi đầu ăn bữa sáng của mình, thỉnh thoảng lại lướt điện thoại di động vài cái, dường như vẫn giống bao buổi sáng thường nhật khác, chưa có chuyện gì xảy ra. Trịnh Dụ Chương cũng ngồi xuống ăn, mãi cho đến khi An Minh Tri rời khỏi bàn ăn, bọ họ vẫn không nói dù chỉ một câu.
Không phải là không muốn nói, mà là không thể nói được gì.
An Minh Tri nhớ thường ngày khoảng thời gian họ dùng bữa sáng sẽ cùng nhau tán gẫu chuyện gì đó, nhưng lúc này cậu như bị mất trí nhớ, không thể tìm nổi một chủ đề.
Trịnh Dụ Chương chờ cả một bữa sáng, những vẫn không thấy An Minh Tri có những phản ứng như hắn tưởng tượng, tức giận hay là tra hỏi, hay vốn dĩ hai chữ “không cần” trong điện thoại tối qua chính là đáp án dành cho hắn?
An Minh Tri không quan tâm hắn đi đâu, ở cùng với ai.
Rốt cuộc hắn nhìn về phía An Minh Tri: “Em không hỏi tối hôm qua tôi đi đâu sao?”
An Minh Tri ngây ngốc chớp mắt: “Ngài đi đâu?”
“…” Hắn không ngờ An Minh Tri lại bình tĩnh đến vậy, bình tĩnh đến mức làm hắn tức giận.
Trịnh Dụ Chương vẫn cứ như vậy nhìn An Minh Tri, không trả lời. Vài giây trôi qua, bỗng nhiên An Minh Tri nở nụ cười: “Đó là chuyện riêng của ngài, em không nên để tâm đến.”
Cậu rất biết điều, thậm chí bây giờ còn ngoan ngoãn hơn so với ngày trước, khiến cho người khác cảm thấy nhẹ nhàng, lại khiến Trịnh Dụ Chương có cảm giác muốn bắt lấy nhưng không được.
“Không liên quan đến em sao?” Trịnh Dụ Chương cười lạnh một tiếng.
Được lắm.
Hắn tức giận đến mức không nói nên lời.
Bọn họ lại chiến tranh lạnh. Trước đây hai người cũng từng chiến tranh lạnh với nhau, cũng từng quấy phá, cũng từng cãi nhau thật lớn, những người ở cùng từ lâu đều nhìn thấy An Minh Tri là người không tranh giành hơn thua, nhưng sâu bên trong cốt tuỷ cậu vẫn rất cứng đầu, không bao giờ khuất phục, còn Trịnh Dụ Chương lại càng sĩ diện hơn, không bao giờ chủ động xuống nước trước.
Không biết sau đó làm hoà lại bằng cách nào, nhưng cuộc chiến tranh lạnh kéo dài nhất cũng chỉ có hai ngày. Dù sao bọn họ cũng sống chung dưới một mái nhà, đi đâu làm gì đều nhìn thấy nhau, không ai nói lời xin lỗi mà cũng chẳng ai nói câu tha thứ, cứ vậy lại nói chuyện như bình thường.
Nhưng dường lần thời gian lần này đã dài hơn, bọn họ nói với nhau vài câu vô thưởng vô phạt, rồi bầu không khí lại căng thẳng như cũ, buổi tối thì vẫn ngủ chung giường đắp chung chăn, bằng mặt không bằng lòng.
An Minh Tri đi nghỉ ngơi rất sớm, thực ra cậu chưa ngủ, chỉ là những lúc nghe thất tiếng Trịnh Dụ Chương mở cửa bước vào là cậu lại tắt điện thoại rồi nhắm chặt mắt. Trịnh Dụ Chương mò lên giường, nằm một lát rồi lại gần hôn cậu, bắt đầu cởi quần áo của cậu.
An Minh Tri không có hứng thú nhưng vẫn phối hợp theo động tác của hắn, Trịnh Dụ Chương muốn hôn cậu không từ chối, Trịnh Dụ Chương muốn cắn như trừng phạt cậu không lên tiếng, không khác gì một con rối để mặc người ta đùa bỡn. Có vẻ hắn cảm thấy mất hứng, đứng dậy mặc quần áo rồi lái xe ra khỏi nhà.
Để lại An Minh Tri luống cuống nằm trên giường.
…
Qua mấy ngày sau Trịnh Trinh Trinh mới biết An Minh Tri đã trở về nhà, lập tức gọi cho Trịnh Dụ Chương đến đón tụi nó, cho nên Trịnh Dụ Chương lái xe qua nhà cha mẹ, đưa Trịnh Trinh Trinh và Trịnh Dư Dương về nhà rồi mới đi đến công ty.
Trịnh Dư Dương còn nhỏ, không phát hiện ra trong nhà đang có một bầu không khí kỳ lạ, nhưng Trịnh Trinh Trinh lại cảm nhận được, cô nàng đi hỏi dì giúp việc, quả nhiên là cha cô và An Minh Tri lại có chuyện không vui.
Cô hỏi dì giúp việc tại sao lại như thế, bà cũng không rõ lắm, chỉ nói những gì mình biết.
Bà nói ngày An Minh Tri trở về, Trịnh Dụ Chương đã đi đến sân bay đón nhưng không thấy người đâu, lúc trở về đã thấy giữa hai người có gì đó không ổn. Còn có một buổi tối Trịnh Dụ Chương không về nhà, sau đó bọn họ không nói chuyện với nhau luôn.
Trịnh Trinh Trinh suy tư rồi phân tích một hồi, cô đến trước phòng An Minh Tri gõ cửa.
“Vào đi.” An Minh Tri đang nằm đọc sách phơi nắng bên cửa sổ.
Trịnh Trinh Trinh: “Anh Minh Tri, anh với ba em lại cãi nhau à?”
An Minh Tri khép cuốn sách lại, ánh nắng gần trưa hơi chói mắt. Cậu biết Trịnh Trinh Trinh đã lớn rồi, không giống như đứa nhỏ Trịnh Dư Dương nữa, nhưng vẫn không ngờ Trinh Trinh lại nhìn ra khúc mắc giữa hai người lớn.
“Không có gì, chỉ là chút chuyện nhỏ thôi.”
“Chuyện nhỏ ạ?” Trịnh Trinh Trinh nghi ngờ: “Nhưng dì đã nói hai người đã không nói chuyện mấy ngày nay rồi!”
Cô nàng nhận thấy chuyện lần này rất nghiêm trọng: “Rốt cuộc là có chuyện gì vậy ạ?”
Trịnh Trinh Trinh chỉ mới mười lăm tuổi, cô có thể thầm mến bạn nam nào đó, cũng có thể có người thầm mến cô, nhưng vẫn không thể hiểu được An Minh Tri và Trịnh Dụ Chương. Bọn họ đã ở cùng nhau bảy, tám năm rồi, những cảm xúc rung động mãnh liệt đã sớm không còn nữa.
Thấy An Minh Tri không chịu nói, Trịnh Trinh Trinh hơi sốt ruột: “Anh đoán xem lúc nãy em đã nhìn thấy gì tên xe của cha?”
“Cái gì?” An Minh Tri hỏi.
Trịnh Trinh Trinh tỏ vẻ thần bí lấy ví tiền của mình ra: “Là một cánh hoa hồng nha, cha em mua tặng cho anh có phải không?”
An Minh Tri nhìn cô.
Cô gái nhỏ vì người lớn mà hao tâm tổn sức: “Cho nên anh thấy đó, cha em chỉ mạnh miệng như vậy thôi, thực ra cha rất yêu anh mà.”
Trịnh Trinh Trinh vẫn còn ở độ tuổi ngây thơ trong trắng, nghĩ rằng một bó hoa có thể minh chứng cho ái tình.
“Ngày anh về, đúng là ngài ấy có mua hoa.” An Minh Tri lại mở cuốn sách ra, tránh né ánh nhìn chằm chằm của Trịnh Trinh Trinh, “Nhưng không phải tặng cho anh.”
“Hả? Không tặng cho anh Minh Tri á, sao lại như vậy…” Trịnh Trinh Trinh không thể tin nổi che miệng lại, “Lẽ nào anh muốn nói, cha em…”
“Có lẽ… có lẽ là cha em chờ không thấy anh mới ném đi thôi.”
An Minh Tri vươn tay vuốt lại phần tóc mái hơi rối của cô, nói: “Trinh Trinh ngoan, đừng nghĩ ngợi nhiều nữa, đây là chuyện của người lớn, bọn anh sẽ có cách giải quyết ổn thoả.”
Nhưng Trịnh Trinh Trinh gấp gáp nói: “Em chỉ lo lắng cho hai người thôi!”
An Minh Tri an ủi cô nàng: “Anh biết, cho nên càng phải để anh và ngài ấy có thời gian bình tĩnh lại, không phải sao?”
“Vậy đi ạ. Nhưng nếu như, em chỉ nói là nếu như, cha em thật sự có người khác ở bên ngoài, vậy thì anh phải làm sao bây giờ?”
Trịnh Trinh Trinh lo lắng nhìn An Minh Tri.
Không phải cô không tin tưởng cha mình, nhưng trước đây lão Trịnh đã từng có “tiền án”, năm đó hắn không nói một lời ôm Trịnh Dư Dương về đây, khiến tất cả mọi người đều bàng hoàng. Cô nàng nghe thấy An Minh Tri đã cãi nhau với cha cô vì chuyện này, sau đó cô cũng không biết bọn họ nói chuyện như thế nào, cuối cùng vẫn không chia tay, việc An Minh Tri vẫn ở lại không rời đi là kết quả tốt nhất đối với cô.
Cô không còn nhỏ nữa, sẽ không tin mấy lời nói như nhặt em bé từ thùng rác về, cô biết chắc chắn em trai mình cũng có một người mẹ, nhưng người đó là ai thì Trịnh Dụ Chương chưa từng nói cho bọn họ biết.
Tuy Trịnh Trinh Trinh không biết quá nhiều chuyện nhưng cô vẫn biết An Minh Tri phải chịu uất ức khủng khiếp đến nhường nào.
“Anh Minh Tri…” Cô chạm nhẹ lên tấm chăn mỏng trên người An Minh Tri.
An Minh Tri không trả lời, dựa theo kế hoạch của mình, cậu chắc chắn sẽ rời khỏi nơi này. Nhưng phải đi đến nơi nào, cậu lại chưa từng nghĩ tới.
“Em không quan tâm, em chỉ muốn một mình anh thôi, nhưng người khác bất kể ai cũng đừng hòng bước chân vào cửa nhà chúng ta.” Trịnh Trinh Trinh nói.
An Minh Tri sợ cô hành động theo cảm tính: “Trinh Trinh…”
“Anh Minh Tri, có phải gần đây anh nghỉ ngơi không tốt không? Sắc mặt anh xấu lắm.” Trịnh Trinh Trinh đau lòng nhìn cậu, “Ngày mai còn một buổi lễ ra mắt cuối cùng, anh đừng đi nữa, ở nhà nghỉ ngơi.”
An Minh Tri nở nụ cười, ánh nắng mặt trời chiếu lên làn da cậu, sáng trắng đến gần như trong suốt: “Như vậy sao được, đây là là công việc, không thể nói là đi là không đi được.”
Cô vẫn còn sợ hãi sự cố lần trước: “Nhưng anh không sao thật chứ…”
“Không có gì thật mà, chỉ là hai ngày nay anh ngủ không ngon thôi, ngủ bù một lát là ổn rồi.” Trong hai ngày nay An Minh Tri không nghỉ ngơi tốt, cậu có tâm sự nên buổi tối không ngủ được, “Buổi ra mắt chỉ có nửa tiếng, không thành vấn đề.”
Buổi lễ ra mắt cuối cùng của bộ phim chính là ở trong một rạp chiếu phim của thành phố này, thời gian diễn ra khoảng ba mươi phút, sau đó thời gian là khởi chiếu lần đầu tiên.
Lúc này Trịnh Trinh Trinh mới yên tâm hơn: “Vậy anh Minh Tri nghỉ ngơi thật tốt nhé, ngày mai em sẽ tới cổ vũ cho anh!”
Cô nàng đã mua được vé xem phim từ sớm, hơn nữa là mua tận hai tấm vé, nhất định cô phải thuyết phục cha đi xem cùng mình.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT