Trước buổi quay buổi tối, An Minh Tri và Phong Trì đang trao đổi về kịch bản của phân cảnh sắp quay thì đột nhiên Phong Trì hỏi có phải Từ Âm đã đi tìm cậu không.
An Minh Tri không biết có nên nói chuyện Từ Âm cho Phong Trì hay không, hoặc có lẽ Phong Trì đã biết từ lâu rồi, chuyện tình cảnh rất khó nói ai đúng ai sai.
Cậu còn chưa trả lời, Phong Trì đã lập tức nói: “Anh đừng để ý đến cậu ta, cậu ta bị điên rồi.”
“Các cậu quen biết nhau từ lâu rồi à?” An Minh Tri tò mò hỏi.
“Học cùng cấp Ba với cậu ta, tôi học trên cậu ta một lớp, cũng không tính là quen biết.” Thái độ của Phong Trì rất lạnh lùng, đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm kịch bản, như đang nói đến một chuyện mà chẳng cần suy nghĩ.
Thấy thế An Minh Tri không hỏi nữa, quay lại đọc kịch bản chăm chú.
Tiến độ quay phim Nghê Hồng Diệu đã giảm bớt, ước tính là quay tròn hai tháng, bộ phim này sẽ chính thức hơ khô thẻ tre vào một ngày nào đó cuối tháng Tư, sau đó bước vào giai đoạn hậu kỳ và tuyên truyền. Ở trên mạng vẫn không ngừng đưa tin về đoàn phim, cộng thêm sự cố An Minh Tri ngất xỉu nữa, tuy đó không phải là chiêu trò quảng bá nhưng vẫn không thể tránh khỏi rất nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm vào bộ phim điện ảnh này.
Được chú ý như thế là chuyện tốt với loại phim thương mại này, nhưng cũng là một áp lực rất lớn.
Bộ phim nhận được sự chú ý từ trước nay chưa từng có, bao gồm những nhân viên sáng tạo và cả An Minh Tri cũng vậy, không lâu sau khi khởi quay số lượng người theo dõi của cậu tăng vọt lên gần mười triệu người, lúc nhìn lại cậu còn giật mình.
Trong buổi tiệc hơ khô thẻ tre, có một vài diễn viên mới không nỡ rời xa đoàn phim nên đã bật khóc. Ngoài những lúc quay phim vô cùng nghiêm khắc thì bình thường Nghê Hồng Diệu là một người rất thân thiện, sau khi phát biểu cảm nghĩ một phen, y đi chúc rượu từng người.
Ngày An Minh Tri trở lại, Trịnh Dụ Chương lái xe đến sân bay đón cậu. Lúc này thành phố H đã xuân về hoa nở, so với tuyết trắng mênh mông của ngày cậu rời đi là hai khung cảnh hoàn toàn khác nhau.
Tháng Tư rồi, cậu lại trải qua một mùa xuân cùng Trịnh Dụ Chương.
Trong thâm tâm An Minh Tri luôn muốn cuộc sống cứ trôi qua nhẹ nhàng như thế này, cậu nguyện ý ở bên cạnh Trịnh Dụ Chương, dù gì cậu không có dự định yêu đương và kết hôn với người khác. Nhưng bọn họ không thể ở cùng nhau mãi mãi, Trịnh Dụ Chương sẽ không bao giờ nói với cậu về những quyết định của hắn, giống như việc hắn dễ dàng đem về một đứa bé được người phụ nữ khác sinh ra mà không mảy may đến cảm xúc của cậu.
Chẳng ai biết được liệu sau này hắn cũng đột nhiên đính hôn với ai đó, hoặc là dứt khoát kết hôn luôn, khi cả thế giới đều biết rồi mới đến thông báo cho cậu.
Cậu chỉ muốn giữ cho mình chút thể diện rồi rời đi, trước khi Trịnh Dụ Chương ngả bài.
Tất cả mọi chuyện Trịnh Dụ Chương đều giấu kín không một lỗ hổng, khiến An Minh Tri không thể bắt được một cái cớ để chạy khỏi hắn. Mắt thấy lại qua một mùa xuân, càng làm cho An Minh Tri không nỡ, không nỡ bỏ đi nơi mà cậu đã nương nhờ mấy năm qua, không nỡ rời xa Trinh Trinh và Dương Dương, còn cả Trịnh Dụ Chương nữa.
“Hôm nay là cuối tuần, đúng lúc Trinh Trinh không phải đi học nên tôi để dì giúp việc chuẩn bị vài món ngon, đã lâu rồi chúng ta không cùng nhau ăn cơm.” Trịnh Dụ Chương nói, “Em muốn ăn gì?”
Thức ăn trong đoàn phim không phải quá tệ nhưng hơi nhiều dầu mỡ, cộng thêm phải ăn trong thời gian dài nên ngán. Đã lâu rồi An Minh Tri không được ăn các món ăn thường ngày của dì giúp việc, nghĩ tới mà phát thèm, nói ra tên vài món ăn, cuối cùng còn bổ sung: “Thêm cả canh cá nấu chua với thịt tẩm bột chiên nữa.”
Đó là hai món dì giúp việc nấu rất ngon, cũng là món nghề của Trịnh Dụ Chương. Trịnh Dụ Chương biết nấu ăn nhưng rất ít khi xuống bếp, cho nên An Minh Tri mượn cơ hội mày nhắc nhở hắn.
Trịnh Dụ Chương đang lái xe, cười nói: “Em thèm hai món này bao lâu rồi?”
An Minh Tri cũng cười nhưng không nhìn hắn, thực ra cậu đã thèm từ lâu rồi, lần Trịnh Dụ Chương xuống bếp gần nhất là khi tổ chức sinh nhật cho cậu, đã hơn nửa năm rồi cậu không được ăn.
“Gọi điện thoại cho Trinh Trinh đi, chắc là dì giúp việc và hai đứa nhỏ đang đi siêu thị mua nguyên liệu rồi.”
Nhắc đến siêu thị, trong lòng An Minh Tri có hơi nôn nao, lâu lắm rồi cậu không đi siêu thị, mà đi với Trịnh Dụ Chương thì càng ít hơn. Trước đây khi chỉ có mỗi hai người họ, bọn họ thường sẽ lượn lờ vòng quanh siêu thị vào ngày cuối tuần, hoặc chờ Trịnh Dụ Chương tan làm rồi An Minh Tri sẽ kéo hắn đi.
Mùa hè năm đó trong ký ức, cậu mặc bộ quần áo mát mẻ, áo thun ngắn tay cùng quần đùi, dưới chân còn đi dép lê, không cần đeo khẩu trang hay đội mũ, khi Trịnh Dụ Chương trở về trên tay cầm túi hoa quả và nguyên liệu nấu ăn, còn cậu ôm đống đồ ăn vặt cùng với nước ngọt, trên tay còn cầm một miếng dưa hấu. Siêu thị rất gần nhà nên không cần lái xe, đi bộ về trên phố lớn có biết bao ánh mắt kỳ lạ nhìn bọn họ, nhưng Trịnh Dụ Chương không thèm để ý, An Minh Tri cũng chẳng quan tâm. Cơn gió mát lạnh của buổi tối khẽ thổi qua, mu bàn tay họ khẽ chạm vào nhau.
Một đoạn ký ức đơn thuần lại quá đỗi đẹp đẽ, thật sự là tình yêu ư, nhiều lúc An Minh Tri hồi tưởng lại, có phải khi đó Trịnh Dụ Chương cũng rất yêu cậu không? Nhưng có lẽ đó không phải tình yêu, chỉ là chiều chuộng, Trịnh Dụ Chương chỉ đang chiều chuộng cậu mà thôi.
An Minh Tri lấy điện thoại di động gọi cho Trịnh Trinh Trinh, đọc tên những nguyên liệu nấu ăn cần phải mua cho cô, Trịnh Trinh Trinh còn hỏi khi nào hai người họ về đến nhà.
“Khoảng ba mươi phút nữa.”
“Vâng ạ.” Nhưng cô nàng vẫn chịu cúp máy, hạ thấp giọng nói, “Minh Tri ca ca, anh có mang chữ ký của anh Phong Trì về cho em không?”
An Minh Tri: “Tất nhiên rồi, anh đang để trong vali.”
Trịnh Trinh Trinh vừa nghe xong lập tức nhảy lên, tặng cho An Minh Tri một cái hôn gió thật lớn qua điện thoại.
Trịnh Dụ Chương đang lái xe ở bên cạnh, vẫn nghe loáng thoáng tiếng nói chuyện của hai người nhưng không rõ lắm, hỏi: “Đồ gì?”
An Minh Tri cười cười: “Bí mật.”
Đến khi bọn họ trở về thì dì giúp việc cũng đã đưa hai đứa nhóc về đến nhà, Trịnh Dụ Chương đỗ xe trong gara. Bọn trẻ vội vàng chạy tới, Trịnh Dư Dương vừa chạy vừa gọi ca ca, nhào vào lồng ngực An Minh Tri.
“Dương Dương ở nhà có ngoan không?” An Minh Tri ôm lấy cậu nhóc.
Trịnh Trinh Trinh rất nhiệt tình giúp An Minh Tri mang hành lý vào trong nhà, cô nàng cũng chỉ là một bé gái nhưng sức lực lúc này không hề yếu, vừa đẩy vừa kéo vali vào phòng khách.
Dì giúp việc đang thái rau, thấy An Minh Tri trở về liền lau khô tay ra phòng khách chào đón, “An tiên sinh gầy đi rồi.”
Trịnh Dụ Chương đỗ xe xong bước vào nhà, nghe dì giúp việc nói vậy còn phụ họa thêm: “Đúng vậy, trên mặt chẳng còn miếng thịt nào, lần nào đi đóng phim về cũng sút gần mười cân đi?”
“Không có đâu, ngài đừng phóng đại như vậy.” An Minh Tri nhỏ giọng cãi lại.
Trịnh Dụ Chương bật cười, chính An Minh Tri không tự cảm nhận được nhưng chuyện này làm sao qua được mắt hắn? Khuôn mặt cậu đã hóp lại một ít, vòng eo cũng nhỏ đi mấy centimet, hắn chỉ cần liếc mắt một cái là biết hết.
Trịnh Trinh Trinh mở túi hành lý ra, hỏi An Minh Tri nó ở đâu vậy. Trịnh Dụ Chương không biết con gái hắn đang tìm cái gì, chỉ thấy hành động của cô vừa thô lỗ vừa vô lý: “Làm loạn cái gì đấy? Mở đồ ra như vậy thì làm sao lát nữa mang lên tầng được?”
“Minh Tri ca ca tặng quà cho con mà!” Trịnh Trinh Trinh không phục nói.
An Minh Tri nói: “Anh kẹp vào trong sách rồi, để anh tìm cho.” Vì sợ tấm hình sẽ bị nhăn nên cậu đã nhét vào mấy trang sách.
Sau đó cô nàng lập tức nhìn thấy tấm hình, điều làm cô ngạc nhiên nhất chính là chữ ký ở trên một tấm ảnh Polaroid, chắc chắn trên thế giới chỉ có một tấm này thôi, còn quý giá hơn bản giới hạn gấp ngàn lần. Trịnh Trinh Trinh mua rất nhiều tạp chí của Phong Trì thì mới chỉ có được chữ ký in của thần tượng thôi.
“Minh Tri ca ca, em yêu anh chết mất!!” Cô nàng vừa vui vẻ vừa kích động, không thèm nhìn đến cha mình, tặng cho An Minh Tri cái hôn gió thứ hai.
Trịnh Dụ Chương đen mặt: “…”
Trịnh Dư Dương ôm chiếc máy bay điều khiển từ xa mới được cha mua chạy đến đưa cho An Minh Tri chơi, “Ca ca, anh xem nè, oa —— bay lên rồi!”
Bỗng nhiên An Minh Tri nhớ tới một chuyện, tìm trong vali con khủng long bông mà fan đã tặng đưa cho Trịnh Dư Dương, đương nhiên cậu nhóc rất thích nó, vừa nhìn thấy đã ôm không buông, “A, khủng long nhỏ!”
Thằng bé chạy đi khoe với vú nuôi rồi lại khoe với cha mình, phấn khích chạy vòng quanh phòng khách.
Hôm nay thật là một ngày tốt đẹp, ca ca đã trở về, còn tặng thú nhồi bông cho cậu nhóc nữa, là con khủng long nó thích nhất.
Trịnh Dụ Chương đứng yên một chỗ không nhúc nhích, chờ An Minh Tri sẽ lấy món quà nào đó trong vali ra tặng hắn. Quà là thứ gì cũng không quan trọng, đắt hay không đắt hắn cũng không quan tâm, quan trọng là… món quà.
Nhưng An Minh Tri chỉ mang vài bộ quần áo bẩn đến phòng giặt đồ, rồi quay lại xếp gọn hành lý muốn xách lên tầng.
“Đồ đạc hơi nhiều, em lên trên sắp xếp lại một chút.”
Bây giờ Trịnh Dụ Chương y như một đứa trẻ con bị người lớn bỏ quên vậy, bị bỏ qua phần thưởng của mình nên rất buồn bực. Nhưng vali quá nặng, hắn chỉ đành xách vào phòng ngủ giúp An Minh Tri.
An Minh Tri gấp lại từng bộ quần áo trong bỏ vào tủ đồ, mấy món quà nho nhỏ của người hâm mộ cùng máy mát xa thì cất vào ngăn tủ nhỏ bên dưới, cuối cùng đem chiếc vali rỗng xếp vào tủ luôn, từ đầu đến cuối Trịnh Dụ Chương vẫn ngồi trên giường nhìn cậu.
Chờ An Minh Tri sắp xếp xong, vừa quay người lại đã nhận được ánh mắt sâu thẳm của hắn.
“Dọn xong rồi?” Trịnh Dụ Chương hỏi, rốt cuộc thì không có quà cho hắn.
An Minh Tri không nhận ra điều gì bất thường: “Vâng, em đi tắm đây.”
Nói xong, cậu tháo dép đi trong nhà ra rồi bước vào phòng tắm, để một Trịnh Dụ Chương ngồi trầm mặc trên giường.
An Minh Tri cởi quần áo, điều chỉnh nhiệt độ nước nóng thích hợp, đi bằng máy bay nên cậu hơi mệt, tắm một cái sẽ làm uể oải trôi đi. Nếu được thì cậu muốn ngâm mình trong bồn tắm hơn, nhưng thời gian không đủ, sắp đến giờ ăn cơm rồi.
Cậu ngẩng đầu lên, để dòng nước chảy qua yết hầu, rơi xuống lồng ngực rắn chắc và vùng bụng bằng phẳng. Đang tắm giữa chừng, ngoài cửa xuất hiện bóng người, là Trịnh Dụ Chương, hắn không đợi An Minh Tri lên tiếng, chẳng nói gì đẩy cửa bước thẳng vào.
Lúc nãy An Minh Tri không khóa trái cửa, căn phòng tắm này chỉ có mỗi cậu và Trịnh Dụ Chương dùng nên sẽ không có ai khác đi vào. Bây giờ vẫn chưa phải buổi tối, cậu không biết Trịnh Dụ Chương chạy vào đây làm cái gì.
Trên người Trịnh Dụ Chương vẫn mặc quần áo chỉnh tề, An Minh Tri vội vàng tắt vòi nước rồi lấy khăn tắm bọc cơ thể lại.
Trịnh Dụ Chương cười một tiếng, nhìn cậu từ trên xuống dưới: “Che cái gì? Trên người em còn chỗ nào tôi chưa nhìn thấy đâu?”
Nói thì nói như thế, nhưng An Minh Tri vẫn không buông khăn tắm ra: “Ngài vào đây làm gì?”
Trịnh Dụ Chương đi tới, mở vài chiếc nút áo sơ mi ra, ôm lấy An Minh Tri: “Đến tìm quà.”
“Người em đang dính nước, sẽ làm ướt quần áo của ngài…”
Trịnh Dụ Chương hôn lên tóc cậu một cái, tỏ vẻ không quan tâm lắm.
Hắn ôm An Minh Tri từ phía sau lưng, trước mặt họ là một chiếc gương lớn, hơi nước nóng làm mờ mặt kính, chỉ soi thấy đường viền mờ ảo. Trịnh Dụ Chương vươn tay lau đi hơi nước, bên trong phản chiếu rõ nét khuôn mặt của hai người.
Lỗ tai An Minh Tri đỏ rực lên, lúc này với hỏi lại: “Quà gì ạ?”
Trịnh Dụ Chương cắn nhẹ đầu vai trơn bóng của cậu, không trả lời.
Cậu nhớ lại mình đều đã tặng quà cho Trinh Trinh và Dương Dương, nhưng Trịnh Dụ Chương thì chưa, lúc này mới nhận ra mình sai ở đâu.
“Chỉ là Trinh Trinh muốn chữ ký của Phong Trì nên đã nhờ em xin giúp từ trước rồi. Còn con thú nhồi bông đó là em được fan tặng cho, em lớn như này rồi nên không dùng tới, vô tình Dương Dương lại thích nó.”
“…” An Minh Tri nghĩ, sao hắn vẫn để ý đến chuyện đó vậy.
Nhưng mà Trịnh Dụ Chương tạm chưa tính toán với cậu, chỉ nói: “Cho nên quà của tôi?”
“Em quên mất. À đúng rồi, có một cái máy mát xa, nếu ngài muốn thì dùng chung…”
Bởi vì An Minh Tri đã xài qua vài lần, vỏ hộp bên ngoài đã vứt đi từ đời nào nên không thể nói là tặng cho hắn được.
Trịnh Dụ Chương suy tư một hồi: “Đối với em, tôi không quan trọng đến vậy à?”
Chuyện hắn không có một vị trí nào trong lòng An Minh Tri làm hắn vô cùng khó chịu, hai đứa nhóc con kia đều quan trọng hơn hắn, không biết chừng mấy ngày vừa rồi vị trí của dì giúp việc còn vượt qua hắn luôn rồi.
“Không phải.” An Minh Tri nghiêm túc nói, “Ngài rất quan trọng.”
Trịnh Dụ Chương cắn cắn lỗ tai của cậu, nhẹ nhàng mà trừng phạt cậu. Hôm nay hắn lái xe đến đón cậu ở sân bay, cho cậu ăn món yêu thích nhưng chẳng được nhận lại gì, thế mà hai đứa nhãi con chỉ cần mở miệng ra là được tặng quà, không công bằng chút nào.
Hắn cũng phải có quà, hắn muốn quà là “người” này.
An Minh Tri bị cắn đến mức ngứa ngáy muốn trốn đi, Trịnh Dụ Chương để lại vài dấu hôn trên cổ cậu, nói rằng: “Buổi tối tôi muốn nhận bồi thường. Không chỉ một lần, mà muốn rất nhiều lần.”
Chú cũng biết chọn quà quá =)))
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT