Edit: Hừa; Beta: Pate.
An Minh Tri vừa cúp điện thoại, nhìn thấy Trịnh Dụ Chương đang xách bao lớn bao nhỏ vào trong, hỏi cậu: “Ai vậy?”
“Ngụy ca.” Ngụy Minh lớn hơn cậu vài tuổi, bình thường An Minh Tri đều gọi anh là Ngụy ca.
“Gọi điện chúc Tết à?”
“Ừm.” An Minh Tri không được tự nhiên gật đầu.
Trịnh Dụ Chương không hỏi nhiều: “Lại giúp tôi mang mấy cái vali vào, để ở đây trước đi.”
Bọn họ chỉ rời đi có hai ngày, trong nhà đã hiện ra vẻ vắng lạnh, khoảng mười lăm tháng Giêng mọi người giúp việc mới trở lại, hai đứa nhỏ thì ở lại Trịnh gia trong thời gian ngắn, trong nhà không còn thanh âm ồn ào, rất an tĩnh, cũng có chút lạnh lẽo.
Căn nhà lớn như vậy bây giờ cũng chỉ còn hai người ở.
Trong hộp có một ít đồ ăn, còn có tương ớt do tự tay mẹ Trịnh phơi nắng làm, An Minh Tri đem những thứ chai lọ mang tới nhà bếp, mở tủ lạnh ra thì thấy mấy loại hoa quả làm sữa chua trái cây, cậu nhân cơ hội nhét vào miệng hai quả dâu tây.
Lành lạnh, vừa chua vừa ngọt, rồi lạnh đến mức làm cậu nheo mắt.
Trịnh Dụ Chương không biết đi vào từ lúc nào, đứng ở sau lưng An Minh Tri, nhéo eo cậu: “Còn không biết đút cho tôi một quả?”
An Minh Tri mang trái dâu cậu mới rửa sạch sẽ nhét vào trong miệng hắn.
Trịnh Dụ Chương ăn xong, muốn ăn tiếp. Dâu tây còn dư từ vài hôm trước, chỉ còn vài quả, mà An Minh Tri muốn giữ lại làm sữa chua trái cây, không cho hắn ăn.
“Không phải là em muốn ăn sao?” Trịnh Dụ Chương ít khi ăn dâu tây, lúc này bị cậu câu đến trong lòng ngứa ngáy.
“Thì chờ cái kia làm xong cũng lại ăn… A.”
Trong miệng An Minh Tri là vị dâu tây.
Trịnh Dụ Chương chống tay hai bên, vây cậu lại trong lồng ngực mình, nhìn đôi môi cậu nuốt nước bọt.
“Làm một chút là xong thôi.” An Minh Tri vừa nói vừa đút cho hắn một miếng.
Trịnh Dụ Chương lại lắc đầu: “Không ăn.”
Dâu tây có gì ngon chứ? Ăn người ngon hơn.
An Minh Tri thừa biết hắn không tốt bụng nói chuyện với mình, một giây sau Trịnh Dụ Chương ngậm lấy trái dâu trên tay cậu rồi dùng chính miệng mình đút cho cậu, nhân cơ hội đó mà hôn đôi môi cậu. Một nụ hôn có vị chua ngọt.
An Minh Tri vội vàng cắn mấy miếng, đem thịt quả nuốt xuống, nói lái sang chuyện khác: “Buổi tối ăn gì nhỉ? Trong nhà không còn nhiều nguyên liệu nấu ăn lắm, chắc em phải ra ngoài mua một ít.”
Ngón tay Trịnh Dụ Chương nắm lấy cằm cậu, hắn nghiêm túc suy nghĩ một chốc, ngón cái lại vuốt ve làm đôi môi cậu hơi ngứa. Đáp án đã rất rõ ràng.
Trước lần kia bọn họ không được làm đến cùng, Trịnh Dụ Chương muốn thực chi vị tủy*.
*Thực chi vị tủy (食之味髓): hương vị thức ăn (mà mọi người biết “thức ăn” ở đây là gì rồi á:””””)Hắn ôm eo An Minh Tri, từng nụ hôn rải rác trên cần cổ thon dài của cậu, thi thoảng lại hắn lại nhẹ nhàng day cắn, liếm đến mức sống lưng An Minh Tri run rẩy.
“Nhột quá…”
Trịnh Dụ Chương làm như không nghe thấy, vừa hôn cậu vừa dùng chất giọng trầm khàn hỏi: “ Biết diễn phim Nghê Hồng Diệu rồi?”
“Vâng.”
Quả nhiên là chẳng có gì có thể giấu được hắn, An Minh Tri đành phải thừa nhận, dù gì đây cũng là chuyện sớm hay muộn mà thôi, nhưng cậu không ngờ Trịnh Dụ Chương sẽ chủ động hỏi mình như vậy. Dựa theo phong cách làm việc của Trịnh Dụ Chương, hắn sẽ để cậu phải chủ động tự mình thừa nhận.
Cuộc điện thoại lúc nãy là cơ hội Trịnh Dụ Chương cho cậu, nhưng An Minh Tri vẫn không nói thẳng với hắn.
“Khi nào đi quay chụp?”
“Đầu tháng Ba.”
“Đi bao lâu?”
Trịnh Dụ Chương cắn cắn lỗ tai cậu, An Minh Tri bị ngứa giật mình một cái, né tránh: “Dự tính là khoảng hai tháng.”
Hai tháng, lại là hai tháng. một năm thì có được mấy lần hai tháng chứ, hơn nửa thời gian là An Minh Tri ở bên ngoài đón sóng đón gió mà chạy, cũng không quản đứa lớn đứa nhỏ gì trong nhà nữa.
Trịnh Dụ Chương bỗng nhiên buông cậu ra, quay ra phía ngoài phòng bếp, nói: “Đi thôi.”
Hắn chỉ buông một câu đi thôi đơn giản, nhưng ẩn sâu trong giọng của hắn như muốn nói rằng, khi hắn bước ra khỏi cánh cửa này sẽ không quay lại nữa.
An Minh Tri không nói gì nữa, cũng không biết nên làm gì tiếp theo, cậu chỉ biết mình đã làm Trịnh Dụ Chương không vui. Trịnh Dụ Chương bước nhanh lên trên tầng, dù là năm mới nhưng lại tự giam mình trong thư phòng xử lý tài liệu.
Bọn họ sẽ không cãi nhau, cùng lắm thì chiến tranh lạnh, những năm sống chung gần đây, ngoại trừ ầm ĩ và chung sống hòa bình thì chính là trạng thái chiến tranh lạnh như thế này. Có lúc An Minh Tri chịu thua, có lúc Trịnh Dụ Chương chịu thua, khi đã bước vào chiến tranh lạnh rồi thì cả đôi bên đều im lặng, không ai nhắc đến chuyện đã qua, sự việc cứ thế đi qua.
Đĩa trái cây được sắp xếp cẩn thận đẹp đẽ, An Minh Tri bưng lên lầu, cậu suy nghĩ một chốc nữa sẽ gõ cửa thư phòng đưa cho người kia. Bộ phim đó cậu còn muốn diễn nên không thể chọc giận Trịnh Dụ Chương được, nhỡ đâu cậu không được diễn nữa thì sao.
Kim chủ Trịnh này dễ nóng giận, lại khó đoán tâm ý, An Minh Tri biết rõ điều này nên cậu để hắn có thời gian bình tĩnh. Khi nào lửa giận của Trịnh Dụ Chương nguôi xuống thì cậu vẫn bảo toàn được tính mạng của mình.
ngôn tình hoànCửa thư phòng không đóng, An Minh Tri gõ cửa vài lần, không thấy động tĩnh gì, đành bưng đĩa trái cây đi vào.
Trịnh Dụ Chương đang đứng bên cửa sổ, liếc mắt nhìn cậu.”
“Khụ.”
“Em lên đây làm gì?” Trịnh Dụ Chương hỏi.
An Minh Tri đặt đĩa xuống, chỉ vào trái cây bên trên, tỏ ý cậu chỉ đến đưa cho hắn thôi. Có lẽ ở phương diện này cậu quá ngốc đi, nghĩ mãi cũng không hiểu mình đã làm gì để Trịnh Dụ Chương không vui.
“Anh không vui.” Cậu trần thuật.
Trịnh Dụ Chương bỏ một quả dâu tây vào miệng, tức giận đến mức bật cười: “Ừ.”
Chuyện hắn không muốn để mình ra ngoài đóng phim, trong lòng An Minh Tri biết rõ, nhưng dù gì thì cậu vẫn phải nghĩ đến tương lai của mình, sau lần tai nạn giao thông kia sự nghiệp của cậu gần như tan nát, hai năm nay mới dần chậm chạp khôi phục lại, mà còn phải dựa một ít vào Trịnh Dụ Chương mới làm được. Nếu như bây giờ cậu không lo chuẩn bị những thứ thiết yếu, đến khi rời khỏi Trịnh Dụ Chương rồi thì cuộc sống sẽ rất khó khăn.
Còn về lý do Trịnh Dụ Chương không muốn cậu ra ngoài đóng phim, có lẽ là vì nếu cậu đi rồi thì sẽ không có ai chăm sóc Trinh Trinh và Dương Dương mà nhỉ. Trong nhà tuy là có người giúp việc, nhưng cũng đã nhiều tuổi rồi nên khi chăm lo chuyện này chuyện kia của cả gia đình, sẽ không tránh khỏi quên vài việc, không giúp được.
An Minh Tri muốn nói gì đó thì Trịnh Dụ Chương nhìn thấy trên ngón trỏ tay trái cậu có một vết máu mà lúc nãy không có: “Tay em làm sao vậy?”
“Vừa nãy không cẩn thận thôi.” An Minh Tri nói.
Vết thương không sâu, chỉ là bị dao cứa xước da, nhưng Trịnh Dụ Chương lại rất quan tâm: “Không bôi thuốc sao?”
“Chỉ là vết cắt nhỏ thôi, không cần bôi đâu.” An Minh Tri dùng sức rụt tay lại.
Trịnh Dụ Chương không cho, nắm lấy đầu ngón tay cậu, đầu tiên là hôn nhẹ một cái, sau đó ngậm vào miệng, hỏi cậu có đau hay không.
Giây phút giương cung bạt kiếm vừa rồi cả hai đều quên mất, dù là người này hay người kia tức giận đi nữa.
Đây là một vết thương nhỏ, cũng chẳng đau gì cả, chỉ cần dán một miếng băng cá nhân sẽ rất mau lành, lúc nãy cậu còn chưa kịp đi tìm. Nhưng Trịnh Dụ Chương lại cực kỳ quan tâm đến vết thương nhỏ này, hắn ngậm ngón tay An Minh Tri trong miệng mình, có vị máu nhàn nhạt.
Cuối cùng thì Trịnh Dụ Chương từ bỏ không tức giận chuyện này nữa, thoạt nhìn An Minh Tri ngoan ngoãn hiểu chuyện như vậy, nhưng thực ra cậu còn không chăm sóc nổi chính mình, vậy mà còn đòi chạy long nhong bên ngoài hai, ba tháng, bên cạnh chỉ có một trợ lý chăm sóc cậu, thật là khiến người ta lo lắng.
Chờ máu ngừng chảy, Trịnh Dụ Chương mới tìm băng cá nhân dán lên, rồi nắm lấy cổ tay cậu, hôn lên mạch đập ở cổ tay: “Thôi, tôi cũng chẳng có cách nào giữ em lại.”
Trong mắt người khác, hắn là một tay che trời, An Minh Tri chỉ dám nói một không nói hai với hắn, nhưng chỉ có mình Trịnh Dụ Chương biết, ai mới là người nắm giữ đầu quả tim của hắn. Đối với chuyện đóng phim diễn xuất, trước giờ An Minh Tri rất cố chấp.
“Nhưng mà, trước khi đi…” Trịnh Dụ Chương mạnh mẽ bế cậu lên, đặt trên bàn làm việc, dùng âm thanh từ tính, ám muội ghé vào bên tai cậu, hạ giọng nói: “Em tự hiểu mà.”
An Minh Tri bị đặt trên bàn làm việc, vài văn kiện trên bàn rơi xuống dưới đất, cậu muốn nhặt lên nhưng lại phải cò kè mặc cả với Trịnh Dụ Chương. Thực ra cậu biết rõ đối với loại chuyện này, là không có thương lượng gì cả.
Một giây sau, Trịnh Dụ Chương chống tay lên bàn, hai thân thể kề sát nhau hôn môi, hắn rất nhiệt tình tách hai chân cậu ra.