An Minh Tri đi theo địa chỉ mà Ngụy Minh đưa cho mình, tìm được phòng làm việc của đài truyền hình kia.
Cậu nói rõ lý do mình đến, ngồi chờ trên ghế salon vài phút thì thấy có một người thì trong một phòng khác đi ra.
“Chắc là cũng tới thử vai đấy ạ.” Trợ lý nhiều chuyện nhắc cậu.
An Minh Tri nhìn người kia từ xa, là một khuôn mặt mới, ở trong giới giải trí này người mới thường xuyên hiện lên từng lớp từng lớp, có thêm một khuôn mặt mới cũng chẳng có gì là lạ. Cậu mạo muội hỏi: “Thử vai nào vậy?”
Trợ lý trả lời: “Cùng vai với anh đó. Ấy, đạo diễn Nghê ra rồi kìa.”
An Minh Tri biết Nghê Hồng Diệu từ bốn, năm năm trước, khi đó cậu đóng rất nhiều bộ phim, có bộ Nghê Hồng Diệu làm giám đốc sản xuất, sau đó cậu gặp thêm hai lần ở trong mấy bữa tiệc, An Minh Tri là tiểu bối nên đã chủ động chào hỏi ông.
Lúc đó Nghê Hồng Diệu đang ngồi cạnh một vị đạo diễn nổi danh trong giới khác, ông cũng chủ động giới thiệu An Minh Tri với vị đạo diễn đó, nói rằng đứa nhỏ này diễn xuất cũng không tệ. An Minh Tri theo nghề lâu như vậy, chưa từng cầm qua mấy giải thưởng lớn, cũng ít khi được những người có thâm niên trong ngành khen, cậu vội vã khiêm tốn nói mình còn phải học tập các vị tiền bối nhiều lắm.
Diễn viên đa số là ăn cơm thanh xuân*, tuổi tác càng lớn thì số lượng vai diễn có thể nhận cũng ngày càng ít hơn. An Minh Tri biết rõ, qua vài năm nữa thì cậu cũng chẳng thể nhận thêm được vai diễn nào, nhưng cậu lại không muốn rời khỏi cái nghề này, cho nên dự định đến năm ba mươi lăm tuổi, cậu sẽ đổi sang làm đạo diễn.
*Ăn cơm thanh xuân: tranh thủ lúc còn trẻ để kiếm tiền.
Chuyện này cậu chưa từng kể với ai, không phải diễn viên nào đổi nghề cũng sẽ thành công, có khi khả năng thất bại còn nhiều hơn. Đây cũng là một trong những lý do cậu vô cùng hâm mộ đạo diễn Nghê Hồng Diệu, Nghê Hồng Diệu có phong cách rất đặc biệt, có năng lực quay phim xuyên thẳng vào lòng người xem, dường như ông muốn khán giả phải moi trái tim của mình ra, trần truồng đẫm máu đặt trước mặt, bản lĩnh này là trời sinh, người khác muốn học theo ông cũng không học được.
Trước đây đạo diễn Nghê Hồng Diệu quay khá nhiều phim điện ảnh, đây là lần đầu tiên ông làm một kịch bản chuyển thể như vậy, cư dân mạng có người mong đợi, có người chửi bới, cũng có người yên lặng xem kịch vui. Còn chưa thông báo chính thức nào, nhưng có không ít người chửi hết cả dàn diễn viên, nhất thời suy đoán từ tứ phía rầm rộ nổ ra.
An Minh Tri lại không nghĩ nhiều đến thế, đây là một kịch bản hay, cũng là thể loại yêu thích của cậu, cậu chỉ muốn diễn hết sức mình thôi.
Thời đó cậu còn là một thiếu niên chưa trải đời, cậu cũng muốn đạt giải thưởng lớn, cũng muốn trở thành ảnh đế, đứng trên bục trao giải mà tỏa sáng vô hạn. Nhưng sau khi lăn lộn trong giới nhiều năm rồi, cậu biết tiền thưởng của những giải đó không nhiều như vậy, so với nhận giải thưởng cậu vẫn muốn mình diễn được nhiều tác phẩm hơn.
Nghê Hồng Diệu để trợ lý của mình đi trước để dẫn mấy diễn viên khác đến thử vai vào trong, rồi đi tới chào hỏi cậu: “Minh Tri đến rồi đấy à, đã lâu không gặp cậu.”
Tuy là An Minh Tri quen biết với Nghê Hồng Diệu, nhưng đã bốn, năm năm rồi không gặp, hơn nữa cậu chỉ là một tiểu bối. Đạo diễn Nghê nổi tiếng trong giới là nghiêm khắc, lúc chọn diễn viên đóng phim cho mình thì chưa bao giờ công tư không phân minh, điều này An Minh Tri biết rất rõ, nên lúc này lòng bàn tay cậu đã đầm đìa mồ hôi.
“Căng thẳng à?”
An Minh Tri ngượng ngùng nở nụ cười: “Có một chút ạ.”
Nghê Hồng Diệu vỗ vai cậu: “Bình thường, lúc nãy có người còn căng thẳng hơn cậu, nhưng tiến vào trạng thái diễn cũng không tồi.”
Nói xong, ông đưa cho cậu hai tờ giấy, đây là đoạn kịch bản cậu sẽ diễn thử.
An Minh Tri lật ra xem: “Là đối diễn ạ?”
“Ừ, cậu chuẩn bị đi, không thuộc kịp lời thoại cũng không sao, tôi cần thấy các cậu nhập vai hơn.” Nghê Hồng Diệu hút thuốc, chỉ đến căn phòng dùng để thử vai, nói; “Các cậu gặp nhau chưa?”
“Gặp ai ạ?”
“Phong Trì, đừng nói với tôi cậu không biết cậu ta diễn vai Ngao Minh.”
An Minh Tri đương nhiên biết, cậu chỉ không biết buổi thử vai này sẽ phải đối diễn, càng không biết hôm nay Phong Trì cũng nhận thông báo đến đây.
Điểm sáng nhất của bộ phim này là mối quan hệ đối thủ của hai nhân vật nam chính, trinh thám kết hợp với phá án, một bên thiện một bên ác, dây dưa đến nhiều chuyện năm xưa, yêu hận tình thù. Hữu tình, ám muội, ân oán còn có đối thủ ngang tài ngang sức, hết thảy những mâu thuẫn luôn đan xen nhau, bộc lộ trong nhiều cảnh đối diễn.
“Xem ra là cậu chưa gặp, cậu ta ở trong đấy, cậu chuẩn bị trước chút đi, cùng nhau rèn luyện đi.” Nghê Hồng Diệu không cho cậu quá nhiều thời gian, “Tôi còn mấy việc riêng chưa giải quyết, một chút nữa quay lại sẽ bắt đầu diễn thử.”
An Minh Tri nhìn ông rời đi, chắc là muốn cho cậu với Phong Trì có không gian luyện tập, nên Nghê Hồng Diệu mới đi qua chỗ khác. Cậu cúi đầu đọc kịch bản trong tay, cần rất nhiều sự tập trung để diễn một phân cảnh, An Minh Tri sợ chút nữa không thể phát huy hết sức mình.
Cậu đẩy cánh cửa phòng thử vai, ở đây giống như một cái văn phòng nhỏ vậy, nhưng trống trải vô cùng, cả phòng chỉ có một khung cửa sổ nhỏ, một bộ bàn ghế sô pha mà thôi, Phong Trì đang ngồi trên ghế cầm điện thoại chơi game.
“Xin chào.” An Minh Tri đi tới chủ động chào hỏi.
Phong Trì nhìn vào mắt cậu, chắc hẳn anh ta trực tiếp đi từ một trường quay khác đến đây, trên mặt vẫn còn lớp trang điểm bị che bên dưới khẩu trang, anh đứng lên bắt tay với cậu, “Anh là An Minh Tri? Xin chào.”
Hai người không biết mặt nhau, cũng chưa từng thấy nhau, An Minh Tri hướng nội, ít khi chủ động đi giao thiệp với người khác, Phong Trì thoạt nhìn rất năng động, cả người như đều tỏa ra ánh sáng, nhưng khi tới gần mới biết anh cũng là một người ít nói, vì vậy hai người không ai nói với ai thêm câu nào, bầu không khí có hơi lúng túng.
Cũng may đây là buổi thử vai, An Minh Tri ngồi xuống, bắt đầu nghiêm túc xem kịch bản. Cậu đọc đến mê mẩn, sau một lúc mới ngẩng đầu lên thì đã thấy Phong Trì bỏ điện thoại ra từ lúc nào rồi, cũng đang ngồi đọc kịch bản giống cậu.
Phong Trì thấy cậu đang nhìn mình, anh cầm bút khoanh vài đoạn trong tờ kịch bản: “Chỗ này, còn chỗ này nữa, chút nữa chúng ta phối hợp 1 chút đi.”
Nơi anh khoanh vào là phân cảnh hai người đang tranh luận gay gắt, cũng là một cảnh quan trọng trong kịch bản, nếu như một trong hai người không thể theo kịp tốc độ diễn, không nhập vai hoàn toàn thì đối phương cũng sẽ bị ảnh hưởng rất nhiều, rất khó diễn những đoạn tiếp theo.
An Minh Tri gật đầu, đọc kĩ lại đoạn lời thoại đó thêm vài lần, sau đó thử tưởng tượng mình sẽ diễn như thế nào. Nói về tính cách nhân vật, Phong Trì phải bộc lộ nó nhiều hơn cậu, trong đó có cảnh Ngao Minh bóp cổ Hải Sơn, phong thái hai người đối lập. Tuy đoạn đó An Minh Tri không có lời thoại, nhưng lại có yêu cầu về ánh mắt và biểu cảm nhân vật rất cao.
Hai người đã tham khảo xong kịch bản, An Minh Tri không muốn vào thời khắc quan trọng mà mình lại khẩn trương, bây giờ cậu đã hơi hóa thân mình vào nhân vật rồi, đợi lát nữa diễn thử, cậu sẽ bộc lộ hết tất cả những cảm xúc hỉ nộ ái ố của nhân vật Hải Sơn này.
Khoảng một canh giờ trôi qua, đạo diễn Nghê Hồng Diệu mới từ bên ngoài trở về, hỏi hai người thế nào rồi. An Minh Tri có thể cảm nhận được ý tốt của Nghê Hồng Diệu, nếu để hai người mới gặp nhau mà đã đối diễn thì chắc chắn sẽ không thu được kết quả như mong muốn, nên đạo diễn Nghê mới kiếm cớ ra ngoài. Thứ nhất là để họ làm quen với nhau, thứ hai là để bọn họ có không gian tập luyện diễn xuất, như vậy thì sẽ cảm thụ nhân vật tốt hơn.
An Minh Tri nghĩ rằng đạo diễn Nghê sẽ ngồi đây trực tiếp xem xem hai người bọn họ thử vai, nhưng ông nhìn hai người gật gật đầu rồi đi ra khỏi phòng, lúc này An Minh Tri mới phát hiện trong phòng có nhiều máy quay giấu kín, vừa nãy vì quá sốt sắng nên cậu không để ý tới.
Lúc diễn khá ổn, khó khăn nhất là lúc bắt đầu. Cậu đặt kịch bản lên bàn, đang chuẩn bị tinh thần thì bỗng nhiên nghe thấy Phong Trì hỏi: “Tại sao cậu lại dẫn tôi đến đây?”
Là lời thoại trong kịch bản, Phong Trì tiến vào nhân vật nhanh hơn cậu, An Minh Tri giương mắt nhìn anh, dường như lúc ấy cũng tìm được cảm giác của vai diễn, nói ra lời thoại của mình.
Khả năng diễn xuất của Phong Trì so với tưởng tượng của An Minh Tri còn tốt hơn rất nhiều, đang tới đoạn hai người tranh chấp lên đến đỉnh đỉnh, Phong Trì đè cậu lên bàn, tay siết chặt cần cổ cậu, ánh mắt anh đỏ như máu. An Minh Tri muốn tự vệ theo bản năng, nhưng cậu lập tức ý thức được mình không nên làm thế, vì nhân vật Hải Sơn của cậu lúc này không có động tác nào cả.
Nửa đầu kịch bản cậu còn có thể nắm chắc diễn biến của kịch bản, biết mình phải diễn như nào, ánh mắt ra sao, nên làm hành động gì, nhưng nửa phần còn lại thì hai người hoàn toàn hóa thân thành nhân vật. An Minh Tri không còn nhớ tới mình đang diễn xuất, trạng thái của Phong Trì cũng giống vậy. Không cần biết mình đọc có đúng lời thoại hay không, chỉ cần Phong Trì cho cậu lập tức tiếp nhận, sau đó lại vứt bỏ Phong Trì, hai người qua lại qua lại, như làm một trận đánh thái cực quyền, sảng khoái và tràn trề nhiệt huyết quyết đấu.
Đến phân đoạn cuối cùng, những động tác đã diễn xong, lời thoại cũng đã nói hết, nhưng hai người còn chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật. Qua hai, ba phút sau An Minh Tri mới hoàn toàn hồi phục tinh thần, đã kết thúc màn diễn thử.
Hai người chảy mồ hôi đầm đìa, bên trong lại như khô cả người.
Đạo diễn đi tới, nói không tồi. Dù sao đây cũng chỉ là diễn thử, lại không có chỉ đạo cụ thể, ông chỉ vỗ vỗ vai bọn họ, để họ nghỉ ngơi một chút.
Đi ra khỏi phòng thử vai, đang có rất nhiều người đứng trước màn hình máy quay, ngoài đạo diễn còn có thêm nhà biên kịch và mấy nhân viên hậu trường, trợ lý của Phong Trì cũng ở đó. An Minh Tri nghỉ ngơi mấy phút, lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Trịnh Dụ Chương, nói mình đã xong buổi thử vai.
Đạo diễn vẫn không đưa ra nhận xét gì, bảo cậu trở về chờ tin, đoàn phim còn muốn bàn bạc với nhau. An Minh Tri liền chào tạm biệt mọi người, đi xuống dưới tầng chờ Trịnh Dụ Chương.
Đứng đợi một lát, có người vỗ vai cậu, quay lại thì thấy Phong Trì và trợ ký của anh.
“Chờ xe à? Có cần tôi tiễn cậu một đoạn không?”
“Không cần đâu, người sắp tới rồi.”
Phong Trì để trợ lý đi lấy xe, đứng nói chuyện phiếm với An Minh Tri vài câu: “Đoạn lúc nãy anh diễn tốt lắm, nếu không có gì bất ngờ thì đạo diễn Nghê sẽ chọn anh đó.”
An Minh Tri được nói như thế nên có hơi ngượng ngùng, thực ra cậu còn muốn khen Phong Trì diễn xuất rất tốt, vô cùng mạnh mẽ, cậu hiểu tại sao Phong Trì tuy còn trẻ nhưng đã giành được vô số giải thưởng rồi. Quả thực anh rất có tài năng.
Vì vậy cậu khiêm tốn nói: “Cậu cũng diễn rất tốt.”
Phong Trì cười cười, đội mũ lên, đút hai tay vào túi quần: “Lỡ như ngoài ý muốn…”
An Minh Tri ngẩng đầu nhìn anh, chờ anh nói tiếp.
Xe của Phong Trì vừa đậu trước mặt hai người, là một chiếc xe thể thao màu đỏ, anh chưa bao giờ cố tỏ ra mình giản dị hơn người làm gì, vì anh đứng trong đám đông thôi cũng sẽ trở thành tiêu điểm. Phong Trì nói: “Nếu có chuyện ngoài ý muốn, thì chắc chắn là có chuyện mờ ám ở đây.”
An Minh Tri thở phào nhẹ nhõm, cũng nở nụ cười.
Bỗng nhiên Phong Trì giơ tay chỉnh lại cổ áo cậu, An Minh Tri lúc này mới để ý cổ áo mình bị gió thổi lật lên từ lúc nào.
“Cảm ơn.” Cậu nói.
Phong Trì mở cửa xe đi vào, vẫy tay với cậu: “Không cần cảm ơn, hẹn gặp lại ở tổ phim.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT