Phương Trữ không hề quay đầu mà gọi một tiếng: "Đồ ngốc! Còn sống không?!"
Lời này quá quen thuộc, dù vừa xa xôi vừa mơ hồ hắn cũng nhận ra được.
Mỗi lần nghe Phương Trữ gọi "Đồ ngốc" hắn sẽ luôn trở mặt mắng lại vài câu. Chỉ có lần này hắn bật cười.
"Ngươi mẹ nó..." – Ninh Hoài Sam cười mắng một câu.
Hắn mở to mắt ra, cũng đưa lưng về phía khe hở mà nói: "Sao ngươi lại tới đây?"
Sau một lúc lâu, hắn loáng thoáng nghe thấy câu trả lời mơ hồ của Phương Trữ: "Còn có thể làm sao, thành chủ để ta tới giúp ngươi."
Ninh Hoài Sam phun ngụm máu trong miệng, nói: "Cút đi, ta thật sự rất lợi hại, không cần ngươi giúp! Huồng hồ ngươi đến đây rồi, thành chủ và Thiên Túc bên kia làm sao bây giờ?!"
Phương Trữ tựa như vừa mắng một câu gì đó, rồi lại nói: "Ngươi câm miệng đi."
Ninh Hoài Sam lại bật cười.
Hắn lau sạch máu trên mặt, vặn xương cổ và vai, lại chậm rãi đứng thẳng dậy.
Hắn nói: "Ta tung tăng vui vẻ, còn có thể cắn xé mấy vạn con nữa, ngươi đừng đến đoạt công lao, để chúng nó tới đây!"
Ngay sau đó, hắn mở hai tay ra, sương độc lại lần nữa bốc lên, như mây mù ngợp trời.
...
Giờ khắc này, cách lúc chúng ôm phất trần ngủ gật bên cạnh cửa Tọa Xuân Phong đã tròn ba trăm năm.
Không biết còn cách kiếp sau bao nhiêu.
Chúng đã không còn là thân huynh đệ từ lâu, lúc này lại bất ngờ có chút bóng dáng mấy trăm năm trước ––––
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT