Giữa hắn và Tiêu Phục Huyên cùng với vị Tiên thủ này đúng là không thể xưng một tiếng "tiên hữu", chút ít hiểu biết trong quá khứ cũng đều đến từ Vân Hãi.
Không ngờ mấy trăm năm sau, tại giờ khắc này họ lại có liên quan hoặc rõ ràng hoặc mờ ám.
Khi Hoa Tín cuối cùng cũng lấy hình dáng của mình mà xuất hiện, Ô Hành Tuyết chợt cảm thấy phía sau cách đó không xa có âm thanh cực nhỏ. Nghe như tiếng cát đá lăn xuống.
Là gió hay là có người?
Hắn đang muốn đi xem, tàn ảnh của Hoa Tín bỗng mơ mơ hồ hồ mà mở miệng: "Có người từng tán gẫu cùng ta, hắn thường tò mò không biết vì sao vào giờ khắc cuối cùng của tà ma Thiên Túc lại hạ một lần truy vấn..."
"Là hy vọng tà ma hoàn toàn tỉnh ngộ sao?" – Cho dù đã lúc này, giọng nói của Hoa Tín vẫn bình tĩnh như thường: "Hắn nói hắn đã từng gặp tà ma từ khi còn là phàm nhân, hắn không cảm thấy những tà ma kia đến lúc sắp chết sẽ vì một hồi truy vấn mà cảm thấy bản thân đã sai rồi."
"Thế gian này không có ai bởi vì trừng phạt mà cảm thấy bản thân đã sai rồi, cho dù nhận sai cũng chỉ là không muốn bị trừng phạt thôi. Ta từng cho là như thế, hiện giờ vẫn không hề thay đổi." – Hư ảnh của Hoa Tín khẽ hạ mắt, nói là dò hỏi, không bằng nói là trong dò hỏi còn có cả hồi tưởng chuyện cũ.
Hắn chậm rãi nói: "Thật ra ta chưa từng tò mò, nhưng năm đó không thể nói rõ cho hắn nguyên do, vì vậy vẫn còn nhớ chút ít. Hiện giờ... ta cũng chịu một hồi truy vấn, chỉ muốn thay hắn hỏi ra một đáp án."
Cho dù đã không còn ai chờ đợi đáp án này nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT