Thanh Sơn Lão Tổ vội vàng nói, nhưng sau khi đáp ứng xong lại nhớ tới mình đi quá nhanh, căn bản là quên mang rượu tới. Cũng may có Chu Vân ở bên, ánh mắt của lão ta lập tức nhìn về phía Chu Vân.
“Thúc, ngài......”
Trong lòng Chu Vân xuất hiện một dự cảm không tốt.
“Thắng Quả Đạm của ngươi, lấy ra đi!” Thanh Sơn Lão Tổ phất tay nói.
“Hả?”
Vẻ mặt Chu Vân đen thui, khuôn mặt rất không tình nguyện. Thắng Quả Đạm này của hắn ta, một năm mới có thể ủ ra ba bình. Đối với hắn ta mà nói chính là bảo vật vô giá, bình thường cũng không nỡ cho ai uống, bây giờ lại muốn hắn ta lấy ra cho một tên phàm nhân?
“Tranh thủ thời gian đi.”
Nhìn thấy Chu Vân không biết phải trái như vậy, Thanh Sơn Lão Tổ cuống lên, cánh tay duỗi ra cốc một phát lên trên trán Chu Vân.
“Sư thúc, tốt xấu gì ngài cũng phải giữ cho ta chút mặt mũi chứ.” Chu Vân ôm đầu, khuôn mặt mũi tràn đầy ủy khuất, thầm nói: “Dù sao ta cũng là môn chủ Thanh Sơn Môn, nếu chuyện này là bị người khác nhìn thấy, chẳng phải là uy nghiêm của ta bị mất hết sao!”
“Một môn chủ nho nhỏ thì thế nào, ngươi tưởng ngươi giỏi lắm rồi?” Thanh Sơn Lão Tổ quát mắng: “Ta cảnh cáo ngươi. Ở đây, dù ngươi có là một con rồng đi chăng nữa cũng ngoan ngoãn cuộn lại cho ta.”
Nói xong, lại muốn cốc một phát nữa lên đầu Chu Vân.
Chu Vân vội vàng lui bước, khuôn mặt tràn đầy ủy khuất nhìn Thanh Sơn Lão Tổ.
“Còn không mau lấy rượu ra?” Thanh Sơn Lão Tổ quát lên.
Dưới sự bức bách của Thanh Sơn Lão Tổ, Chu Vân không tình nguyện lấy Thắng Quả Đạm ra, khuôn mặt tràn đầy sự không tình nguyện.
“Nhìn cái dáng vẻ hẹp hòi của ngươi kìa, chả ra làm sao. Hôm nay ngươi có thể lấy rượu này ra là vinh hạnh của ngươi.” Thanh Sơn Lão Tổ quát mắng một tiếng, đoạt lấy Thắng Quả Đạm. Sau đó đổi sắc mặt, cười híp mắt nói: “Dịch đại sư, rượu bình thường thôi, cũng không biết là có hợp khẩu vị của ngài không, xin chấp nhận.”
Dịch Phong cười cười, từ trước đến nay hắn cũng không phải là người khách khí, lập tức uống một hớp rượu, nói thẳng: “Rượu thì cũng ngon đấy, nhưng vẫn thiếu chút vị.”
Thanh Sơn Lão Tổ gật đầu như gà con mổ thóc.
Nhưng Chu Vân đứng ở một bên lại suýt chút nữa nổi điên.
Khẩu khí của tên phàm nhân này có phần cũng quá lớn rồi đấy?
Phải biết là, Thắng Quả Đạm này của hắn ta là thứ mà có tiền cũng không mua được. Mặc dù là môn chủ Thanh Sơn Môn nhưng một năm hắn ta cũng chỉ có ba bình rượu. Thế mà cái tên phàm nhân đáng chết này lại còn nói Thắng Quả Đạm của hắn ta thiếu chút vị?
Hắn ta thực sự không nghĩ ra tại sao Thanh Sơn Lão Tổ lại khách khí với tên phàm nhân này như vậy.
Nếu không phải Thanh Sơn Lão Tổ đang ở đây nên hắn ta không dám hành động thiếu suy nghĩ thì với thân phận và địa vị của hắn ta đã sớm đánh tên phàm nhân này thành bánh thịt rồi.
Nhưng Thanh Sơn Lão Tổ ở đây, hắn ta cũng chỉ có thể nén tức giận vào trong lòng.
“Đồ nhi, chuyển hai cái ghế tới đây.” Dịch Phong hô.
Chung Thanh nhanh chóng mang hai cái ghế ra.
“Ha ha, nhìn mặt trời lặn, cảnh đẹp hoàng hôn, lại rót một ít rượu vào ly, cũng có thể xem là một loại hưởng thụ!” Dịch Phong cười nói.
“Đúng vậy!”
Thanh Sơn Lão Tổ ngồi xuống ghế đẩu bên cạnh Dịch Phong, cảm khái một tiếng. Hoàng hôn này lão ta thấy đẹp thì đẹp thật, nhưng xấu hổ là lão ta lại không lĩnh ngộ được ý cảnh như tiền bối!
“Hừ!”
Trong lòng Chu Vân khẽ hừ một tiếng.
Nếu không phải là hắn ta nể mặt Thanh Sơn Lão Tổ thì tên phàm nhân này đã sớm chết một vạn lần. Đường đường là Thanh Sơn Lão Tổ và môn chủ Thanh Sơn Môn giá lâm, tên phàm nhân này không mời bọn họ vào trong phòng thiết đãi thì cũng thôi đi, thế mà lại kéo hai cái ghế nát ra ngồi ở cửa?
Là xem thường ai đây!
Nhưng mà có Thanh Sơn Lão Tổ nên không tiện tức giận, hắn ta đứng ở đó, nửa câu không nói.
Nhìn thoáng qua.
Thấy được ở bên cạnh Dịch Phong bày rất nhiều võ thư, hắn ta đưa tay lật ra theo bản năng.
“Dừng tay.”
Thanh Sơn Lão Tổ thấy thế, bước một bước xa đi qua nắm chặt tay của Chu Vân.
Những thứ võ thư này, người khác không biết là cái gì nhưng Thanh Sơn Lão Tổ như lão ta làm sao có thể không biết? Đây chính là thần vật ẩn chứa võ ý tày trời!
Dịch Phong nhìn thì như tùy ý bày ra đó, nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ có thể tùy ý sờ loạn. Cho nên cho dù loại thần vật này đang ở trước mắt, Thanh Sơn Lão Tổ cũng không dám lộ ra một chút thèm thuồng nào. Nhưng Chu Vân lại không biết phải trái tự ý động, đây là không muốn sống nữa phải không?
Lỡ như làm cho vị kia không vui, hậu quả này thật không dám suy nghĩ.
“Ai bảo ngươi tự ý động vào đồ của người khác?” Thanh Sơn Lão Tổ quát mắng.
Chu Vân uất ức, dù sao hắn ta cũng là môn chủ Thanh Sơn Môn. Đồ vật của một phàm nhân, lật ra thì lật ra thôi, có gì to tát đâu cơ chứ, phản ứng này của sư thúc cũng có phần hơi quá rồi!
Dịch Phong thấy thế, không khỏi cảm khái một tiếng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT