Cơ giáp màu đen va chạm mặt đất, phát ra âm thanh ‘ầm ầm’ đinh tai nhức óc, cát bụi văng lên mấy chục mét.

Ba người Hạ Mạt đứng ở phía sau, mặc dù có Randall, Trần Khiết, Trương Lợi ngăn ở phía trước thế nhưng bọn họ vẫn bị tro bụi văng cho mặt xám mày tro.

Randall tập trung nhìn vào, bên trên cơ giáp màu đen đã bị cự xà đánh đến biến dạng nghiêm trọng, dòng điện bị hở ra ngoài phát ra âm thanh xẹt xẹt không bình thường, cơ giáp màu đen giãy dụa nhúc nhích hai cái, cuối cùng triệt để báo hỏng.

Trương Lợi thổn thức, “Chậc chậc, thật là một lực đánh vào bá đạo, may mắn không phải đặt trên người của tớ.”

Trần Khiết bình tĩnh mà nhìn cái cơ giáp bị cự xà kéo lại cả đoạn, hỏi thăm: “Đại điện hạ, lúc nào xuất thủ?”

Randall nhìn chằm chằm Phi thiên hổ hai cánh đang không ngừng chạy trốn giữa thân hình của con cự xà, thần sắc lạnh lùng, “Chờ một chút.”

Khóe miệng của Trần Khiết cong cong, đáp: “Ừm.” Lập tức lui đến một bên, lặng yên chờ.

Dưới sự dây dưa của hai con cự xà, chín người Laurent đi lại hết sức khó khăn, hết lần này tới lần khác Randall cùng Trần Khiết có sức chiến đấu cường đại vẫn đứng nhìn! Làm cho Laurent tức giận!

Nữ Beta không thể nhịn được nữa, nàng khó khăn tránh thoát công kích của cự xà, hô với Laurent: “Đại nhân! Randall điện hạ tại sao vẫn còn chưa qua đây?! Bọn họ không biết chúng ta sao?!”

Laurent cắn răng đẩy ra cái đuôi của cự xà, đôi môi luôn nhếch lên mím thành một đường thẳng, gã cũng muốn biết rốt cuộc Randall đang nghĩ cái gì?! Theo lý giải của gã, cái tên này không phải luôn rất coi trọng danh dự sao?! Làm sao thời khắc mấu chốt bỗng nhiên thay đổi!

Ngoài trăm thước.

Tống Tu thật vất vả leo ra từ trong đống xác của cơ giáp, mùi cháy khét nồng đậm làm cho hắn ho khan kịch liệt.

“Khụ! Khụ! Khụ!”

Tống Tu co quắp trên mặt đất, nước mắt nước mũi trộn lẫn vào cùng nhau, trong miệng một mùi máu tươi nồng nặc, hắn một bên ho khan, một bên nhìn bốn phía, thật lâu mới nhìn rõ ba cỗ cơ giáp cách đó không xa!

Màu lam làm chủ đạo kết hợp với ba màu hồng bạch kim, đây là cơ giáp của Randall, hắn biết rõ!

Như nhớ đến cái gì, hắn đột nhiên nhìn lại, trùng hợp trông thấy cơ giáp Phi thiên hổ hai cánh bị đuôi rắn đánh trúng, bay xa mấy chục mét!

“Đại nhân!”

Tống Tu quát to một tiếng, lảo đảo đứng lên, đột nhiên ý thức được mình chạy tới cũng không giúp được cái gì, ngược lại chạy đến trước cơ giáp màu lam kêu lên: “Điện hạ! Randall điện hạ! Chúng ta là năm nhất của trường Exxon! Mời cứu lấy chúng ta!”

Trong tiếng đánh nhau ầm ầm, tiếng gào thét của Tống Tu yếu ớt như thế.

Randall điều khiển cơ giáp chậm rãi cúi đầu, xuyên thấu qua màn hình trông thấy đứng sinh vật nhỏ yếu giống như con kiến ở trước mắt, lập tức lãnh đạm đi tới phía trước một bước.

Tống Tu vội vàng tránh sang một bên, chân của cơ giáp khổng lồ sát qua mặt hắn, cũng may hắn chạy trốn nhanh, nếu không lúc này đã bị giẫm thành thịt nát! Tống Tu kinh hồn bất định mà nhìn bóng lưng cơ giáp màu xanh da trời, bỗng nhiên có loại cảm giác: Randall không hề đạm mạc giống như bề ngoài, muốn cho hắn tự động cứu giúp là không có khả năng!

Cơ giáp màu xanh da trời càng chạy càng nhanh, càng về sau gần như chạy vội, tay hắn cầm trường đao màu bạc, vừa vào sân liền giải cứu Laurent ra khỏi hàm răng của cự xà!

Hết chương 71.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play