Từ khi đội Thâm Hải dùng hệ thống đóng băng sát thần, thành viên của đội Lạp Hỗ ứng chiến khó khăn hơn nhiều.

Nguyên lý vận hành của hệ thống đóng băng sát thần thô bạo, lợi dụng kỹ thuật đóng băng cấp tốc phá nát hệ thống động lực của cơ giáp, từ đó làm cho cơ giáp mất đi năng lực hành động. Bởi vì tốc độ của đạn pháo vô cùng nhanh, hơn nữa năng lực hạ nhiệt độ siêu mạnh nên vẫn luôn có ảnh hưởng rất lớn đối với cơ giáp lấy hạch động lực làm nguồn năng lượng.

Thế nhưng phạm vi làm lạnh của nó chỉ có bán kính 10m xung quanh điểm phát nổ. Căn cứ điều kiện hạn chế này, biện pháp ứng đối mà Hạ Mạt nghĩ ra chính là bắn đạn lạc ngay khi quân địch phát ra đạn nửa trong suốt.

Đạn lạc chính là một trong những trang bị bình thường nhất của cơ giáp, ưu điểm là thân đạn nhỏ, tầm bắn xa, số lượng nhiều, diện tích bao phủ rộng, khuyết điểm chính là uy lực có hạn, cơ hồ không có tác dụng với cơ giáp từ trung cấp trở lên.

Hạ Mạt nhanh chóng báo cho tất cả đội viên phương án này.

Nhóm Alpha có kinh nghiệm tác chiến phong phú nghe thấy không khỏi sửng sốt, phương pháp đơn giản như vậy tại sao bọn họ lại không nghĩ tới?!

Ngay cả Trương Lợi cũng kinh ngạc nhướng mày. Mỗi một thành viên của tiểu đội Lạp Hỗ đều có thể nói là người xuất sắc trong cùng thế hệ, mà người ở trên một vị trí cao trong thời gian dài đều thường có một bệnh chung, đó chính là dựa vào thực lực cứng để nói chuyện, khi đối mặt với loại công kích như thế này theo thói quen sẽ đem ánh mắt tìm phương pháp càng thêm cao siêu hơn để giải quyết, xem nhẹ biện pháp có hàm lượng kỹ thuật thấp nhưng hiệu quả rõ ràng.

Có phương pháp Hạ Mạt cung cấp, đội Lạp Hỗ đã nghịch chuyển chiến cuộc, chèn ép đội Thâm Hải gắt gao, cũng lợi dụng đạn ly tử hóa tầm xa để công kích đội Thâm Hải, chẳng mấy chốc, đội Thâm Hải lại có một đội viên bị đào thải.

Gammar đồng thời đối chiến với Lạp Hỗ cùng Thâm Hải, thực nhanh đã phát hiện biện pháp Lạp Hỗ ứng đối với Thâm Hải, đội trường Tạ Nhân lập tức phân phó đồng đội làm theo.

Dưới sự công kích của Gammar cùng Lạp Hỗ, Thâm Hải lâm vào khổ chiến, đội trưởng Thâm Hải thấy phương thức đóng băng sát thần bị xuyên qua liền lập tức mệnh lệnh những thành viên còn lại đổi sang hình thức tác chiến bình thường, nhưng Lạp Hỗ cùng Gammar làm sao lại có thể cho bọn họ thời gian thở dốc, lập tức thuận thế leo lên, nắm lấy cơ hội toàn lực công kích Thâm Hải!

Thâm Hải chiến bại!

Lạp Hỗ cùng Gammar rốt cuộc vào trận đấu tranh quán quân!

Người xem toàn liên minh đều kinh ngạc không thôi, bọn họ vốn tưởng rằng Lạp Hỗ sẽ dừng bước ở hạng 3, không nghĩ tới nó lại trở thành một trong hai đội ngũ đi đến cuối cùng!

Lạp Hỗ tinh cầu.

Ba người Lannado, Edern, Lance mang theo tiểu bảo bảo cùng nhau xem thi đấu, nhìn đến một màn Thâm Hải chiến bại kia, Lance bỗng nhiên không hề đoán trước mà nhảy dựng lên.

Bình Bình cùng An An không hẹn mà cùng quay đầu nhìn chằm chằm Lance, đôi mắt xanh lam vô cùng chuyên chú, tròn xoe, vô cùng đáng yêu.

Lance thấy ánh mắt của hai tiểu gia hỏa, xông lên hôn thật mạnh lên mặt của hai bọn họ, sau đó chỉ vào cơ giáp màu xám bạc trên màn hình “Thấy không? Phụ thân cùng ba ba của các con đều ở bên trong. Tiểu bảo bảo về sau lớn lên cũng lợi hại như bọn họ.”

Tiểu bảo bảo mờ mịt mà nhìn màn hình một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên nắm chặt tay múa may ở trong không trung, còn phát ra âm thanh “a a”.

Lance tự động định nghĩa thanh âm của bọn nhóc chính là biểu đạt quyết tâm, lập tức vui sướng hôn hôn khuôn mặt của bọn họ, vui rạo rực mà nói: “Hoàng điệt của bổn cung đúng là thông minh lanh lợi!”

Tầm mắt quay lại tiểu hành tinh M.

Đội viên của Thâm Hải được nhân viên y tế cứu đi.

Đội Gammar cùng đội Lạp Hỗ không chút nào do dự, lập tức bắt đầu đợt tiến công cuối cùng.

Chiến đấu đến bây giờ, nguồn năng lượng của cơ giáp hai bên gần như đã tiêu hao hết, bọn họ dùng thủ đoạn cả người muốn một chiêu đánh gục đối thủ, nhưng thực lực hai bên không kém mấy, ở thời điểm thế này nếu muốn giành thắng lợi thì càng nhiều dựa vào hai chữ “vận khí”.

Randall nhìn nhắc nhở nguồn năng lượng còn lại đã biến hồng, bình tĩnh kết nối với ba đồng đội còn lại “Nguồn năng lượng còn thừa của Hắc Kiêu Hào chỉ còn lại 10%”

Hạ Mạt lau mồ hôi trán, nhẹ nhàng thở ra, thi đấu đến bây giờ đối với bọn họ cũng đã đủ rồi, hạng 2 đã đủ để gia tăng lợi thế của bọn họ khi đấu với Nội các. Chỉ là trơ mắt nhìn hạng 1 trôi khỏi đầu ngón tay vẫn khó tránh khỏi cảm thấy tiếc hận.

Trần Khiết, Hồ Bân vẫn giữ trầm mặc, chờ câu nói tiếp theo.

Ngay sau đó nghe thấy Randall nói: “Chờ nguồn năng lượng của ta hao hết, các cậu cũng tìm cơ hội thích hợp…” Câu nói kế tiếp hắn không nói hết ra, nhưng mọi người đều hiểu rõ hàm nghĩa trong đó.

Từ bỏ hạng nhất, đây chính là ước định từ đầu của bọn họ. Chỉ là khi hạng nhất có thể đạt được dễ như trở bàn tay, bọn họ lại chần chờ.

Phản ứng của mọi người sớm đã được Randall đoán trước, hắn hơi tạm dừng một lát, kiên định nói: “Từ bỏ quán quân của trận đấu này cũng không phải là biểu hiện của sự lùi bước, mà là vì để tranh thủ càng nhiều ích lợi hơn sau này.”

Thanh âm của hắn vô cùng kiên quyết. Hạ Mạt, Hồ Bân cùng Trần Tuấn Vũ đồng thời phản ứng lại. Đúng vậy, muốn nói không cam lòng thì Randall thân là đại vương tử của Lạp Hỗ tinh cầu càng thêm không cam lòng! Vì ích lợi sau này, Randall đều có thể dứt khoát vứt bỏ hạng nhất, bọn họ vì cái gì lại không thể?! Chỉ cần làm như vậy là có ý nghĩa! Chỉ cần làm như vậy có lợi cho Hoàng đảng, có lợi cho Lạp Hỗ, bọn họ sẽ không có chút do dự nào!

Ba người cùng trả lời: “Rõ!”

Mười mấy phút sau, Randall bởi vì nguồn năng lượng của cơ giáp cạn kiệt mà bị phán đào thải, trong nửa giờ kế tiếp, Hạ Mạt, Hồ Bân cùng Trần Tuấn Vũ trước sau bởi vì thất thủ mà bị bắn hạ.

Đến đây, giải đấu cơ giáp siêu cấp tinh cầu Đến tận đây, siêu cấp tinh cầu đã có kết quả.

Đội Lạp Hỗ tinh cầu lấy thành tích hạng 2 mà trở thành hắc mã mạnh nhất của giải đấu này, lại một lần nữa đổi mới nhận thức của toàn liên minh với Lạp Hỗ.

Tiếp đó, mười đội ngũ tham dự tập trung tại thủ đô của Gammar, tiếp nhận huy hiệu do Ủy ban liên minh, cũng tham gia một tiệc tối vô cùng long trọng. Ngày hôm sau, Randall dẫn đầu các thành viên trong tiểu đội trở lại Lạp Hỗ, Gammar còn đặc biệt cử sứ thần hộ tống bọn họ tiến vào điểm tiến hành nhảy không gian.

5h30 chiều, trong cung điện hoàng gia Lạp Hỗ, mấy ngàn vị phóng viên đến từ khắp các nơi ở Lạp Hỗ như có hẹn trước mà cùng chờ ở xung quanh quảng trường, nghênh đón anh hùng của Lạp Hỗ.

Lannado cùng Edern một người ôm một nhóc nhỏ, đầy vẻ tươi cười đứng ở chính giữa phía trước quảng trường.

Lance đứng nghiêng phía sau bọn họ, chờ mong nhìn chằm chằm không trung.

Thi đấu vừa mới kết thúc y đã nhận được tin tức của Trần Tuấn Vũ, trên đó viết “Ngày mai trở về, rất nhớ em.” Chỉ mấy chữ ngắn ngủi này đã làm y hưng phấn đến cả đêm ngủ không yên.

Sáng hôm nay rời giường, trong ánh mắt tất cả đều là tơ máu đỏ, để đảm bảo Trần Tuấn Vũ có thể nhìn thấy y ở trạng thái tốt nhất, y còn đặc biệt làm vật lý trị liệu mắt nửa giờ, thẳng đến khi không còn một chút tơ máu nào mới dừng tay.

Y cùng Trần Tuấn Vũ mới xác định cảm tình không bao lâu đã phân cách hai nơi, có câu như thế nào nhỉ, “tiểu biệt thắng tân hôn”, chính là nói bọn họ.

Trước khi có Trần Tuấn Vũ y cũng không cảm thấy cái giường này lớn, nhưng mà sau khi quen với ôm ấp cùng nhiệt độ cơ thể của Trần Tuấn Vũ thì sau khi nam nhân rời đi y liền cảm thấy cả người đều không tốt, giống như một thứ gì đó vô cùng quan trọng biến mất không thấy, còn làm y cả ngày thất hồn lạc phách.

Cũng may thời gian dày vò không dài, hôm nay, Trần Tuấn Vũ rốt cuộc đã về!

Trong ánh mắt chờ đợi của mọi người, không trung xuất hiện dị động, mây nổi lên, khe nứt không gian hành thành. Trong sự chú ý của vạn người, Màu Bạc X dần dần xuất hiện.

Phi thuyền màu xám bạc vô cùng vững vàng đáp xuống mặt đất, thổi lên từng trận cuồng phong.

Cửa khoang mở ra, ra đầu tiên chính là đội trường Randall, hắn mặc một thân quân trang thẳng đứng, hai tay nâng một cái cúp màu bạc hình chữ nhật, mặt trên dùng ngôn ngữ của bảy tinh cầu lớn viết “Hạng nhì giải đấu cơ giáp siêu cấp tinh cầu”. Sau đó lần lượt là Trương Lợi, Hạ Mạt, Vu Triết, Hồ Bân, Trần Khiết, Trần Tuấn Vũ, Vương Chiêu, Lý Thư An. Trên ngực áo trái của mỗi người đều có một chiếc huy chương màu bạc.

Các phóng viên sôi nổi mở camera, nhắm ngay đoàn người Randall tiến hành quay chụp.

Lannado đầy mặt tươi cười nói: “Các con của trẫm, các chiến sĩ của Lạp Hỗ tinh cầu, các con đã vất vả! Trải qua một trận đấu với cường độ mạnh kéo dài bốn ngày, các con đại biểu những người trẻ tuổi, đại biểu chiến lực mạnh nhất của Lạp Hỗ tinh cầu, vì Lạp Hỗ giành được “Hạng nhì giải đấu cơ giáp siêu cấp tinh cầu”, đây là một vinh quang trước nay chưa từng có. Trẫm thay mặt toàn thể nhân dân, bày tỏ sự cảm ơn chân thành và chúc mừng các con!”

Vỗ tay như sấm.

Lannado hơi tạm dừng, tiếp tục nói: “Nghĩ đến việc mọi người vừa chiến đấu xong, nhất định thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cho nên buổi họp báo và yến tiệc sẽ tổ chức vào 5h-8h chiều mai. Bây giờ, các con có thể về nghỉ ngơi trước.”

Nói xong, biểu tình căng chặt trên mặt Randall nháy mắt thả lỏng không ít, hắn xoải bước tiến lên, giao cúp cho Lannado.

Lannado liên tục nói “tốt”, thật cẩn thận mà đưa An An trong ngực cho Randall, sau đó mới tiếp nhận cúp, cẩn thận nhìn một lần lại một lần.

Hạng nhì giải đấu cơ giáp siêu cấp tinh cầu.

Nếu là trước kia, đây căn bản là chuyện mà hắn nghĩ cũng không dám nghĩ, hiện giờ thế mà lại trở thành hiện thực! Có lẽ là bởi vì thành tích này quá nằm ngoài dự kiến của hắn nên nội tâm cư nhiên lại dâng lên một loại lo lắng: Sợ hãi tất cả những thứ này chỉ là giấc mộng Nam Kha (chỉ về những thứ vô thực, những thứ vượt xa tầm tay với của con người).

“Edern, mau bấm ta một cái.”

Edern không hiểu mà nhìn hắn.

“Mau bấm ta một cái, nói cho ta đây có phải nằm mơ hay không.”

Edern dở khóc dở cười, dứt khoát cầm lấy tay nhỏ của Bình Bình chụp hai cái lên mặt hắn, bàn tay mập mạp đánh vào trên mặt, Lannado căn bản không có cảm giác, nhưng lại làm lòng bàn tay của tiểu gia hỏa đánh đỏ.

Edern đau lòng hà hơi vào lòng bàn tay đỏ rực, oán trách nói: “Đều là hoàng gia gia không tốt, da dày thịt béo, làm tay Bình Bình của chúng ta đau, đúng hay không?”

Bình Bình thấy Edern hà hơi lên tay nhóc thú vị, nheo lại mắt to cười ha ha không ngừng.

Đội viên nhanh chóng rời đi.

Trần Khiết gấp không nổi mà túm Trương Lợi rời khỏi quảng trường.

Trần Tuấn Vũ đi đến trước mặt Lance.

Xung quanh nhiều người như vậy, hành vi của bọn họ vô cùng quy củ, cũng chỉ thơm một cái lên mặt nhau rồi tách ra.

“Nhớ ta không?” Trần Tuấn Vũ thấp giọng hỏi.

Lance dẩu miệng, đắc ý liếc hắn, không nói câu nào.

Trần Tuấn Vũ hôn trán y, kiên nhẫn mười phần lặp lại: “Nhớ ta không?”

Lance cố ý kéo dài một lúc lâu, rồi bỗng nhiên cười tủm tỉm ôm tay hắn “Về nhà trước, sau khi về nhà lại nói cho anh.”

Trần Tuấn Vũ nhìn vành tai đỏ lên của y, nụ cười như có ý khác “Được…”

Hết chương 406.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play