Phủ Tổng lý Nội các một mảnh hỗn độn, không ít vệ binh đang vùi đầu rửa sạch dấu vết lưu lại của chiến trường.
Cửa thư phòng mở ra, Locker nhanh chóng bước ra ngoài, thần sắc sung sướng nhìn lướt qua đám đá vụn gạch nát, tinh thần phấn chấn run vai.
Laurent giống cây gậy trúc đứng ở phía sau của lão, nhẹ giọng nói: “Phụ thân, tin tức đã truyền khắp toàn bộ Lạp Hỗ. Bọn họ sợ là dữ nhiều lành ít.”
“Ha hả a.” Locker cười ra tiếng, tâm trạng u ám do bị Hoàng đảng đạp dưới chân mấy ngày nay tiêu tan, lão mạnh mẽ vỗ vỗ bả vai của Laurent, vui mừng nói: “Ít nhiều nhờ chủ ý của con!”
Laurent rũ đầu, không dám kể công, “Đều là bởi vì phụ thân kế hoạch chu đáo cẩn thận.”
“Ha ha ha, người trẻ tuổi khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng cũng không thể tự coi nhẹ mình. Tóm lại, đây là thành quả do cha con chúng ta liên thủ.” Locker thần thanh khí sảng mà nhìn lướt qua tường viện suy sụp, hoàn toàn không để cảnh tượng thảm thiết trong lòng, “Đều là đối tượng bị oanh tạc, chúng ta có phải nên thể hiện một chút thái độ của những người có cùng cảnh ngộ?”
“Phụ thân nói đúng. Chúng ta đi xem bọn họ, vừa lúc còn có thể hỏi Randall điện hạ xem nhân viên dự thi có cần thay đổi hay không” Laurent lộ ra tươi cười, bởi vì bệnh trạng gầy yếu mà đuôi mắt bị ép ra nếp nhăn “Nếu bọn họ không tìm được người thích hợp thì chỗ chúng ta còn có rất nhiều” “Nói không sai!” Locker mở ra hình thức tự chụp của quang não để điều chỉnh tâm tình. Nếu là ngày thường lão nhất định có thể thay đổi cảm xúc trong nháy mắt, nhưng hôm nay tâm tình kích động lại có chút không thu hồi được, cho nên nửa ngày đều không làm ra được biểu tình ưng ý.
“Phụ thân, hiện tại đã là 7h30 phút, vì thể hiện sự quan tâm với bọn họ chúng ta nên cố gắng đi sớm.”
“Được.”
Hai người đi đến bãi đậu phi thuyền bên ngoài phủ Nội các, bãi đậu không phải là đối tượng công kích chủ yếu của Hắc Vương Tinh, một viên đạn lạc bay tới đã đập mặt đất bằng phẳng thành một cái hố to, ngoài ra những chỗ khác lại vô cùng lành lặn.
Mười một chiếc phi thuyền Phi Thiên Hổ mini yên lặng đỗ ở đây.
Locker cùng Laurent một trước một sau đi lên phi thuyền ở giữa, đội tàu cất cánh, mênh mông cuồn cuộn đi đến lâu đài hoàng thất trước kia.
Laurent ngồi bên cửa sổ, thông qua cửa kính nhìn quang cảnh bên ngoài.
Đánh lén không ảnh hưởng quá nhiều đến khu thương mại trong thành phố, chỉ là ngẫu nhiên có thể thấy một vài tòa nhà bị phá hủy. Nhưng điều làm gã cảm thấy kỳ quái chính là, phía dưới vốn là con đường phồn hoa nhất Lạp Hỗ tinh cầu, nếu là ngày thường đã sớm tiếng người ồn ào đông đúc, hôm nay lại một mảnh tĩnh mịch.
Locker rốt cục điều chỉnh tốt biểu tình bên ngoài, trong lúc vô ý phát hiện Laurent nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ phát ngốc, nhìn theo ánh mắt của gã xuống bên dưới, chỉ thấy đường phố trống rỗng, không khỏi cười nhạo: “Những người này đều bị dọa sợ rồi, không dám đi ra.”
Laurent bỗng nhiên không lý do hỏi một câu, “Phụ thân, ngài thật sự cảm thấy hoàng thành trong một đêm biến thành tử thành là bởi vì mọi người sợ hãi?”
Locker hơi có chần chờ, ngay sau đó thần sắc không vui mà nhìn gã, “Có ý gì?”
Laurent lắc đầu, không chuẩn bị tiếp tục đề tài này, bởi vì gã đã sớm có đáp án trong lòng, chỉ là đáp án này đối với Nội các mà nói quá mức khủng bố, gã không có can đảm tiếp nhận.
Phi thuyền Phi Thiên Hổ màu đen bay đến trước cửa chính cung điện, nói là cửa chính, kỳ thật đã sớm bị bom nổ thành một đống đá vụn, ngay cả cánh cổng cơ bản nhất cũng không có.
Bên phải đống đá vụn có mấy trăm người đang đứng, nhìn quần áo thì hẳn là bá tính bình thường; bên trái đứng hơn trăm phóng viên, một đám đều khiêng camera bội số lớn trên vai.
Những người này tới làm cái gì?
Locker hồ nghi mà nhìn những người đó một cái, nhanh chóng điều chỉnh lại thần sắc, xoải bước tiến lên, dùng âm thanh ngưng trọng nói: “Các vị, các vị cũng tới thăm bệ hạ?”
Những phóng viên cùng dân chúng đứng ở chỗ này đều là fan trung thành của Hoàng đảng, đương nhiên biết ngăn cách giữa Hoàng đảng và Nội các. Một cuộc đánh lén, Hoàng đảng tổn thất thảm trọng, mà tổng lý Nội các cùng con của hắn đều vẫn sống tốt như trước, giờ lại còn da mặt dày chạy tới địa bàn của Hoàng đảng.
Thỏ tử hồ bi (nghĩa: cáo khóc khi thỏ chết, chuyên mang ý châm biếm là nước mắt cáo cũng chỉ như nước mắt cá sấu, không thành thật. Thỏ là món ăn của cáo, giết thỏ để no bụng là việc cáo làm thường ngày), làm bộ làm tịch?!
Không biết xấu hổ!
Locker cực kỳ bi ai mà đứng tại chỗ nửa ngày, không ai đáp lại câu hỏi của lão, trong lòng không khỏi khó chịu, thế nhưng trên mặt vẫn mang thần sắc như cũ “Hắc Vương Tinh thật sự đáng giận, vậy mà liên tiếp đánh lén Lạp Hỗ của chúng ta! Đêm qua nếu không phải có đội hộ vệ hoàng gia cùng Hoàn Vũ quân đoàn ở đây, chỉ sợ tổn thất của chúng ta sẽ càng thảm trọng hơn.”
Nghe thấy lão thẳng thắn thừa nhận tác dụng của Hoàng đảng trong chiến dịch phản đánh lén, mấy người vốn có chút ghê tởm lão thật ra không tiện tiếp tục lạnh lùng đối diện, không khí giằng co của hai bên có chút giảm bớt, Locker tiếp tục biểu hiện mặt rộng lượng của lão, chắp tay với các binh lính hộ vệ đứng bên cạnh gạch vụn, khách khí: “Phiền các vị quan quân này thông báo với Randall điện hạ, nói ta cùng Laurent vô cùng lo lắng cho các vị hoàng thất, cố ý tới cửa bái phỏng.”
Binh lính mặt vô biểu tình mà nhìn lão một cái, mở ra quang não gọi điện, video được kết nối, xuất hiện trong quang não chính là đội trưởng của đội cận vệ hoàng gia, người nọ nhìn nhìn Locker, “Hoàng cung tổn thất thảm trọng, người ngoài không tiện đi vào. Còn Randall điện hạ có muốn tiếp ngài hay không thì tôi phải đi xin chỉ thị đã.”
Locker rộng lượng mà chắp tay, “Làm phiền.”
Video bị cắt đứt.
Locker kiên nhẫn mười phần đứng chờ cùng mọi người, tâm thái không kiêu không ngạo làm cho không ít người phải nhìn một cái.
Thực nhanh, Randall đã đi ra.
Cho dù không lâu trước đây đã trải qua chiến đấu, Alpha vẫn thu thập bản thân không có một chút cẩu thả nào. Mái tóc màu vàng hơi uốn đều được vuốt sau đầu, lộ ra cái trán trơn bóng, trang phục của vương tử màu ngân bạch được cắt may khéo léo phác họa ra đường con thân mình hoàn mỹ, chỉ cần đứng trước mặt là cả người đã phát ra khí chất quý tộc làm người khác phải xấu hổ.
Nhìn Randall càng thêm trầm ổn tuấn lãng, trong lòng Laurent đột nhiên nổi lên một cảm xúc không cam lòng.
Gã đã từng được bình chọn là nam nhân ưu nhã nhất của Lạp Hỗ tinh cầu, nhưng bây giờ thì sao?! Randall hủy hoại tất cả của gã! Bề ngoài mà gã vẫn để ý, danh dự, vinh quang tất cả đều đã không có!
Nắm tay nắm chặt, rồi lại nhanh chóng buông ra.
Gã phải bình tĩnh!
Cho dù trước kia Randall thắng gã một ván thì như thế nào, hôm nay gã đặc biệt đến để xem chuyện cười của Randall.
Randall đứng thẳng tắp trên con đường được dọn ra từ đám phế tích, đôi mắt màu xanh lạnh đảo qua đám người Locker, Laurent và mười một chiếc phi thuyền, thanh âm thanh lãnh, không mang một chút cảm tình nào “Hoàng cung tổn hại nghiêm trọng, phủ tổng ký nội các như thế nào?” Locker mặt mang vẻ buồn bã, thanh âm cũng có chút thương cảm “Cảm ơn Randall điện hạ quan tâm, phủ tổng lý Nội các cơ hồ có một phần hai khu vực bị phá hỏng, cũng may lúc ấy tôi cùng Laurent ở trong thư phòng bàn chuyện mới có thể khó khăn tránh thoát một kiếp này.” Lão hơi tạm dừng, ngay sau đó lại hỏi: “Bệ hạ, đế hậu cùng với hai vị tiểu vương tử có khỏe không? Hạ đại sư có khỏe không?” Nói xong những lời này, phóng viên cùng nhân dân đứng hai bên phế tích đều nhấc cao trái tim, biểu tình vô cùng khẩn trương.
Locker cùng Laurent nhìn chằm chằm Randall không chớp mắt, sợ bỏ qua một chút biểu tình nào của hắn, bọn họ chú ý tới Randall hơi nhíu mày một chút, động tác này vô cùng nhỏ nhưng vẫn bị họ phát hiện!
Trong lòng Locker mừng rỡ như điên!
Mấy người kia quả nhiên đã xảy ra chuyện?!
Vốn dĩ lão chỉ mang tâm thái làm hết sức mình, nghĩ chỉ cần có thể ngăn cản Hạ Mạt giam dự giải đấu cơ giáp siêu cấp là được, lại không nghĩ rằng còn hữu nghị tặng kèm Lannado, Edern cùng hai tiểu quỷ!
Trời cũng giúp ta! Trời cũng giúp ta!
Đám người chờ ở đây thấy Randall không nói chuyện, tâm lập tức chìm đến đáy cốc.
Một Beta nam chừng 70 tuổi nhẹ giọng hỏi: “Randall điện hạ, lão nhân đứng ở chỗ này chờ hơn ba giờ, trời không sáng đã chạy vội đến đây vì lo lắng cho bệ hạ, đế hậu, tiểu vương tử và Hạ đại sư của chúng ta, không biết ngài có thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn, bọn họ…” Beta nghẹn ngào, âm thanh run rẩy “Bọn họ có bình an hay không?”
Mọi người sôi nổi dùng ánh mắt chờ mong nhìn Randall, có vài nữ Beta trung niên thậm chí còn lén lút lau nước mắt.
Ánh mắt của Randall vẫn vô cùng bình tĩnh như cũ, nhưng điều đó trong ánh nhìn của mọi người lại nghiễm nhiên trở thành biểu tình bi thương đến chết lặng.
Nội tâm Locker cùng Laurent mừng như điên, hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm Randall.
Randall trầm mặc vài giây, lại không chính diện trả lời câu hỏi của nam Beta, mà là nói “Chúng ta sẽ đúng hạn tham gia giải đấu cơ giáp của tinh cầu siêu cấp, xin các vị yên tâm.”
Locker giống như lo lắng hỏi: “Nhân viên dự thi của giải đấu có gì biến động không?” Ngụ ý chính là Hạ Mạt có thể tham gia dự thi hay không?
Randall nhìn lão, không nói chuyện, chỉ là khom lưng 90 độ về phía dân chúng và đoàn phóng viên, “Cảm ơn sự quan tâm của các vị với hoàng thất, chúng tôi rất tốt, xin các vị nhanh chóng trở về, tránh ảnh hưởng đến sinh hoạt hàng ngày.” Ném xong câu nói ba phải thế nào cũng được này, Randall xoay người rời đi.
Cho dù nghi hoặc lớn nhất trong lòng mọi người vẫn không được giải quyết như cũ, nhưng bọn họ cũng biết không thể tiếp tục tụ tập ở chỗ này, không thể tiếp tục tăng thêm phiền não cho hoàng thất, vì thế đều vô cùng tự giác rời đi.
Đám người tan đi, cuối cùng chỉ còn lại hai người Locker cùng Laurent.
“Nhi tử. Con cảm thấy không?”
“Con thấy.” Laurent ác ý mà cười, da mặt khô gầy nổi lên những khe rãnh thật sâu, “Cho dù bọn họ không chết thì nhất định cũng bị trọng thương. Giải đấu siêu cấp tinh cầu năm nay sợ là Hạ Mạt không có cách nào tham gia?”
“Ha hả a, đi, chúng ta phải trở về thương cảm một phen!”
“Vâng!”
Hết chương 387.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT