Sau cơm chiều, cả gia đình ngồi thành vòng tròn, ở giữa đặt một cái giường nôi nhỏ, hai bảo bảo nằm ngửa trên giường.

Randall ôm Hạ Mạt ngồi ở một bên nhìn nhóm tiểu bảo bảo quơ chân múa tay, trong lòng ấm áp, hắn nhẹ nhàng dùng môi chạm vào mặt Hạ Mạt, thấp giọng hỏi: “Về phòng?”

Cho dù thanh âm của nam nhân vẫn lạnh lẽo như trước nhưng Hạ Mạt lại có thể nghe ra được sự ôn nhu trong đó, cậu cũng vô cùng chờ mong ở cùng một chỗ với Randall “Nhưng mà các bảo bảo…”

“Có nhiều người nhìn như vậy.”

Hạ Mạt vẫn do dự như cũ.

Randall nắm tay cậu thật chặt.

Hạ Mạt dứt khoát thả lỏng “Vậy được rồi.”

Hai người yên yên tĩnh tĩnh đi lên lầu.

Lance thấy vậy, vốn định lớn tiếng ồn ào lại bị Edern tay mắt nhanh nhẹn ngăn lại, Lance tỏ vẻ phi thường không hiểu “Bọn họ lén lút về phòng, nhất định là làm chuyện hư…” Nói còn chưa dứt lời đã bị Edern nhéo lỗ tai, Lance liên tục xin tha “Cứu mạng a phụ hoàng, phụ hoàng, lỗ tai của nhi thần sắp đứt rồi.”

Lannado còn chưa nói gì, hai bảo bảo đã cười “ha ha ha” ra tiếng.

Lance nghe thấy thanh âm này nháy mắt không sợ đau nữa, mở mắt tò mò nhìn hai tiểu bảo bảo “Xem kìa, Bình Bình cùng An An cười kìa!”

“Hơn phân nửa là cười bộ dáng của con quá ngốc, đều làm thúc thúc của người ta rồi, còn không chịu dùng não như trước.”

“Con đâu có?!” Lance bất mãn phản kháng.

Edern bất đắc dĩ lắc đầu “Đúng rồi, con không có, con chỉ là ngu ngốc hết thuốc chữa.”

――――

Hạ Mạt đi bên người Randall, cậu có thể rõ ràng cảm nhận được cánh tay đặt trên vai mình dần dần tăng lực đạo. Cậu dường như cũng bị cảm xúc kích động của nam nhân lây nhiễm, ngay cả hô hấp cũng trở nên không thông thuận.

Hai người tiến vào phòng.

Randall trở tay đóng lại cửa, đột nhiên đè Hạ Mạt lên vách tường, há mồm ngậm lấy cánh môi của cậu.

Tin tức tố không ngừng trao đổi, trung hòa, Randall cuối cùng cũng bình tĩnh một ít. Động tác dần dần trở nên ôn nhu triền miên, cũng không biết trải qua bao lâu, hắn rốt cục buông môi Hạ Mạt, chóp mũi chống chóp mũi, cảm thấy mỹ mãn mà cùng Hạ Mạt trao đổi hô hấp.

Hạ Mạt nhắm mắt lại, cảm thụ sự tồn tại của nam nhân trong bóng tối. Hô hấp nóng cháy phả vào mặt, gây nên từng trận rung động, cũng không biết xuất phát từ tâm lý gì, cậu bỗng nhiên vươn đầu lưỡi liếm cằm nam nhân một cái, cằm của nam nhân có một vệt râu xanh mờ mờ, đầu lưỡi xẹt qua co chút nhói.

Randall mở choàng mắt, cơ bắp cả người cứng lại.

“Mạt Mạt……” Thanh âm của Randall nghẹn ngào khác thường, khi nói chuyện, toàn bộ lồng ngực đều chấn động.

Hạ Mạt căn bản không cần hắn nói ra lời tiếp theo, đã câu lấy cổ hắn “Em đồng ý.”

Randall bế ngang người đặt lên trên giường, hai ba phát cởi bỏ quần áo của cậu,, ánh mắt xinh đẹp lưu luyến trên thân thể, cuối cùng dừng lại trên cái bụng nhỏ, nơi đó có một vệt thẳng màu hồng nhạt, không quá rõ nhưng cũng làm người không thể bỏ qua.

Hạ Mạt biết hắn nghĩ gì trong lòng, vì thế thoải mái mà cười “Không đau, một chút cũng không đau, thật sự.”

Randall ngẩng đầu, đôi mắt màu xanh băng vậy mà có chút ướt át.

Hạ Mạt nhìn đau lòng, nhấc nửa người trên chủ động hôn lên mí mắt hắn “Lúc ấy không phải anh cũng ở bên cạnh hay sao? Bác sĩ tiêm thuốc tê cho em, thực sự một chút cũng không đau. Hơn nữa hiệu quả của máy trị liệu vô cùng tốt, không phải ngay cả miệng vết thương cũng không có sao? Bác sĩ nói lại qua mười ngày nửa tháng nữa ngay cả vết sẹo cũng biến mất.”

Randall bỗng nhiên ôm bờ vai của cậu, âm thanh nghẹn ngào lẩm bẩm: “Em có biết khi ta nhìn thấy bác sĩ rạch một đường trên bụng em, khi ta thấy chất lỏng đỏ tươi chảy ra thì đã nghĩ gì trong đầu không?”

Hạ Mạt bị thanh âm bi ai của nam nhân làm chấn động, thế nhưng nhất thời cũng không biết nói cái gì.

“Ta chỉ hận người nằm trên giường bệnh chính là ta. Ta không bao giờ muốn nhìn thấy em yếu ớt như vậy, thật giống như chỉ cần nháy mắt một cái là em sẽ biến mất khỏi cuộc đời của ta.”

Randall ôm chặt lấy Hạ Mạt, lực đạo trên cánh tay rất lớn, thậm chí làm Hạ Mạt không thở nổi, nhưng cậu lại không có một chút kháng cự nào, bởi vì cậu biết người nam nhân này yêu mình sâu bao nhiêu.

“Chỉ lần này, ta chỉ để em chịu khổ lần này thôi.”

Hạ Mạt ôm lấy lưng nam nhân, có quy luật mà nhẹ nhàng vuốt ve phần lưng rắn chắc kia “Nếu có thể, em còn tình nguyện chịu thêm mấy lần a.”

“Mạt Mạt!” Randall nghiêm túc mà nhìn cậu.

“Em muốn sinh thêm mấy nhóc con cho anh, Bình Bình cùng An An dù sao cũng là Omega.”

“Ta thích bảo bảo Omega.”

“Em biết, em biết.”

Hạ Mạt dựa vào ngực Randall, ngũ quan dần dần nhiễm sắc thái do dự.

Nhân loại chuyển đến Lạp Hỗ tinh cầu thành lập quốc gia, trong hơn 5000 năm này Alpha vẫn luôn là người kế vị hoàng thất, cho dù trực hệ không có Alpha thì cũng phải lấy một người từ dòng bên thay thế.

Cậu có thể sinh hạ hai bảo bảo Omega đương nhiên là chuyện tốt trời ban, nhưng điều này cũng có ý nghĩa bọn họ có thể vĩnh viễn mất đi cơ hội sinh dục bảo bảo Alpha. Kỳ thực cũng không phải là không có cách nào giải quyết vấn đề này, Lạp Hỗ tinh cầu không có chế độ một vợ một chồng, nếu Randall lại cưới một người….

“Mạt Mạt!”

“A?”

“Không cho phép suy nghĩ linh tinh.”

Hạ Mạt miễn cưỡng mà cười cười, “Em không có.”

Randall nâng mặt cậu, cường bách cậu đối diện với mình “Ta thích Bình Bình cùng An An, đơn giản vì bọn nhỏ chính là kết tinh của ta với em, không liên quan gì đến phân loại nhân chủng. Hiểu chưa?”

“Em hiểu”

“Việc kế thừa ngôi vị hoàng đế còn vô cùng xa. Chờ phụ hoàng già rồi không phải còn có ta sao? Chờ ta già rồi không phải còn có hài tử của Lance sao? Nếu như hài tử của Lance cũng là một Omega thì không phải còn hài tử của Bình Bình cùng An An sao?”

“Ừm.” Hạ Mạt trả lời có lệ.

“Tóm lại, không được nghĩ lại những thứ trong đầu kia.” Randall nâng mông cậu, bế cậu ngồi lên trên đùi của mình, bắt đầu nói sang chuyện khác “Bao lâu rồi không làm? Hử?”

Hạ Mạt bị câu hỏi của hắn làm cho có chút không được tự nhiên, cậu muốn dời ánh mắt đi để tránh xấu hổ, nhưng Randall lại cứng rắn xoay đầu cậu lại, dùng giọng điệu vô cùng đáng thương hỏi: “Em căn bản không để ý đến loại chuyện này sao?”

Thấy Randall vẫn luôn lãnh ngạnh yếu thế, một chút u buồn mới hình thành trong lòng Hạ Mạt nháy mắt bị vứt ra sau đầu, chỉ hận không giơ tay đầu hàng “Làm sao có thể? Em nhớ rõ ràng, từ sau khi bảo bảo được bảy tháng chúng ta vẫn luôn không làm, cho tới hôm nay vừa vặn 90 ngày.”

Nam nhân nhướng mày, có vài phần gợi cảm khác thường, “Thì ra em nhớ rõ như vậy?”

Hạ Mạt bị hỏi đến nghẹn họng, nhìn đôi mắt sáng lấp lánh của nam nhân, cảm giác có một ngọn lửa cháy từ chân lên đỉnh đầu, cả người đều nóng bỏng. Cậu hiểu ra mình bị nam nhân đùa, quẫn bách giãy dụa muốn thoát khỏi ôm ấp của nam nhân.

Randall lại không cho cậu rời đi, một tay nắm eo cậu, một tay kéo quần lót màu xám xanh của cậu xuống, lại ôm chặt về phía mình, hai người lập tức dính sát vào nhau.

Hạ Mạt bị lửa nóng của nam nhân sợ tới mức sửng sốt, trong đầu chậm chạp hiện lên cảm giác nam nhân yêu thương mình, cả người đều trở nên tê dại.

Randall ngửa đầm ngậm cằm cậu, ám chỉ mà động động nửa người dưới “Ta khó chịu như vậy, em nhẫn tâm mặc kệ ta?”

“Em, em, em không có…”

“Vậy đêm nay có thể thỏa mãn ta không?”

“Có thể.”

Randall cúi người đè cậu lên giường lớn mềm mại, thân thể lâu chưa được khai phá giãn ra, hai chân bị tách ra đến cực hạn….

Một đêm này, hai người trải qua vô cùng điên cuồng, đến tận 2h sáng mới kết thúc cuộc tình ái vui sướng tràn trề này.

Hạ Mạt cắn răng kiên trì lâu như vậy, trong giây phút nam nhân rút ra, cậu rốt cục không chống đỡ được mà hôn mê.

Randall dùng khăn lông ướt lau thân thể cậu, lại kéo chăn đắp kỹ người, đi đến phòng tắm tắm qua một lần, mới khoác áo đi đến phòng trẻ con bên cạnh.

Bên trong phòng chỉ bật một cái đèn nhỏ tối tăm, các bảo bảo ngủ vô cùng say, thậm chí trong lúc ngủ còn mơ hồ phun bong bóng.

Lannado đang cong người nằm trên một cái giường nhỏ giản dị, thấy có động tĩnh liền lập tức cảnh giác mở to mắt, thấy là Randall thì thần kinh căng chặt trở nên thả lỏng hơn nhiều. Ánh mắt của hắn liếc qua Randall, thấy đằng sau vạt áo lộ ra vệt đỏ liền không khỏi cười cười, đứng dậy đi ra ngoài ban công.

Randall cũng đi theo.

Hai người đứng trên ban công.

“Ngày mai gọi người làm một cái giường lớn trong phòng.”

“Cũng được.” Lannado vặn vẹo cổ, “Cái giường kia hẳn là thiết kế theo hình thể của Omega, quá nhỏ, ta nàm mà bộ xương già này đều sắp tan thành từng mảnh.”

“Nhi thần suy xét không chu toàn.”

Lannado xua xua tay, cười nói: “Tiểu tử con, Mạt Mạt mới vừa sinh xong hài tử đã gấp không chờ nổi như vậy?”

Trên mặt Randall không có chút xấu hổ nào, hắn dựa vào vách tường hơi lạnh, cả người tản ra hơi thở lười biếng đặc biệt sau khi trải qua tính sự “Mạt Mạt lo lắng vấn đề thừa kế ngôi vị hoàng đế.”

Lannado quay đầu nhìn hắn một cái, lại đem ánh mắt đặt lên giường nôi nhỏ, ánh mắt thâm thúy làm cho người khác không nhìn ra một chút ý tưởng nào “Không phải còn sớm sao?”

“Hiện tại các bảo bảo còn nhỏ, vấn đề đương nhiên sẽ không quá lớn, nhưng mà sờ sau khi bọn nhỏ lớn lên thì phiền toái cũng sẽ theo đó mà đến.”

“Những việc này giao cho phụ hoàng đi, bất luận như thế nào phụ hoàng cũng sẽ không để Bình Bình cùng An An chịu một chút ủy khuất nào.

Hết chương 378.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play