“Điểm đỏ là vật chất không được hợp thành từ tự nhiên!” Vương Hạo Văn ngay sau đó giải thích, “Kết quả dò xét được thông qua thiết bị trí năng kiểm tra sự sống sẽ được biểu hiện ở trong hình chiếu 3d này, trong đó bộ phận màu lam tượng trưng cho những vật chất hình thành trong tự nhiên, mà màu đỏ tượng trưng những vật chất hình thành phi tự nhiên.”
Randall đã hiểu đại khái “Nếu có vật chất hình thành phi tự nhiên, cũng liền ý nghĩa có sự tồn tại của sinh mệnh thể có trí tuệ?” “Về mặt lý luận thì là như vậy. Đương nhiên, cũng không bài trừ khả năng vật chất phi tự nhiên bị rơi từ vũ trụ xuống tinh cầu này.”
Randall nhìn chằm chằm điểm đỏ trong hình chiếu, thần sắc cứng đờ. Càng tới gần tinh cầu nguyên thủy thì nội tâm của hắn càng thêm mâu thuẫn, một phương diện hắn khát vọng nhanh chóng tìm tòi đến tận cùng; một phương diện khác lại sợ hãi chạm đất, bởi vì một khi điểm đỏ kia không phải do Hạ Mạt gây ra hắn sẽ cảm thấy vô cùng mất mát.
Vương Hạo Văn thấy Randall mặt vô biểu tình, thầm nghĩ: Chẳng lẽ lời giải thích của mình còn chưa đủ kỹ càng tỉ mỉ? Đang nghĩ làm thế nào để giải thích rõ hơn thì nghe thấy Randall hạ lệnh: “Lập tức tới gần mục tiêu.”
Vương Hạo Văn sửng sốt, lập tức nói với nhân viên điều khiển phi thuyền: “Nhanh chóng đi tới gần mục tiêu!”
“Vâng!”
Ba người Trương Lợi cũng vào.
Trương Lợi nhạy bén mà nhận thấy được bầu không khí áp lực trong phòng điều khiển, vì thế lặng lẽ hỏi Vương Hạo Văn: “Đây là làm sao vậy?”
Vương Hạo Văn nhỏ giọng nói: “Lúc nãy chúng tôi mới đo lường được vật chất hình thành phi tự nhiên, hiện tại đang bay về phía đấy.”
“Nguyên lai là như thế này.” Trương Lợi yên lặng cầu nguyện: Là Hạ Mạt, nhất định phải là Hạ Mạt.
Chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, chiến hạm lớn đã bay đến bầu trời phía trên mục tiêu khoảng 1000m.
Chỗ chiến hạm dừng lại hình thành một bóng ma thật lớn bao phủ bên trên hồ nước.
Hạ Mạt rõ ràng cảm giác được ánh sáng tối sầm lại, thế nhưng cậu hoàn toàn không có tâm tư miệt mài theo đuổi, vẫn đang bi thương vì chuyện con cá bị nướng cháy than như trước.
Nhưng Mao Mao đang nằm cuộn tròn trên cỏ lại chú ý đến quái vật siêu khổng lồ, sợ tới mức tạc mao nhảy dựng lên, không quan tâm rúc đến phía sau Hạ Mạt.
Hạ Mạt cười nhìn nó, bộ dáng vật nhỏ lông xù run bần bật tại sao lại đáng yêu như vậy?
Một tay bao trùm trên thân thể Mao Mao, Mao Mao quả nhiên rất nhỏ, một bàn tay là có thể hoàn toàn bao trùm lấy người nó.
Mao Mao bị bàn tay to che lại như là cảm thấy an toàn rất nhiều, lập tức thuận theo cánh tay Hạ Mạt, bò đến bên đùi cậu, dùng sức lực bú sữa mẹ để chui xuống dưới đùi Hạ Mạt.
Hạ Mạt bị bộ dáng của nó chọc cười, vô lương tâm mà chọc lưng của nó, trêu chọc: “Lá gan cũng quá nhỏ, sợ thành như vậy? Còn không phải là mây đen sao? Có cái gì đáng sợ?”
Hạ Mạt một bên nói một bên ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời, vừa thấy đã làm cậu vô cùng khiếp sợ!
Đó là mây đen sao?!
Sao có thể?! Rõ ràng chính là một chiến hạm lớn!
Chiến hạm bay ngược sáng, Hạ Mạt căn bản thấy không rõ tiêu chí bên trên, dưới tình huống không phân rõ địch ta, cậu có phải nên lập tức trốn vào trong bụi cây?!
Thân thể dưới tình huống đại não chưa có kết luận đã làm ra phản ứng, Hạ Mạt nhanh chóng túm lấy Mao Mao định đi về phía lùm cây.
Đúng lúc này, một cỗ phi thuyền mini bay ra từ trong chiến hạm về phía của Hạ Mạt.
Hạ Mạt một bên chạy một bên quay đầu xem, nhìn thấy kia phi thuyền xông thẳng tới, tức khắc bị dọa hết hồn, ngay cả chạy bộ đều chạy không xong!
Thân thể lảo đảo, mắt thấy Hạ Mạt sắp bị ngã vào trong lùm cây, phi thuyền nhanh chóng bị ly tử hóa, Alpha cao lớn lao xuống ôm lấy cậu, cả hai người cùng ngã vào trong lùm cây.
Trạc cây bị hai người đè gãy không ít.
Hạ Mạt ghé vào trên người nam nhân, bởi vì quá độ kinh hách mà sắc mặt trắng bệch, chỗ chóp mũi quanh quẩn mùi hương lành lạnh làm lòng người hỗn loạn kia, cho dù không mở mắt thì Hạ Mạt vẫn nhận ra được người đang đè trên người mình, nhất định chính là Randall!
Là Randall!
Cậu cho rằng ít nhất phải mười ngày nửa tháng nữa mới có thể gặp mặt Randall, lại không nghĩ rằng chỉ sau gần hai ngày Randall đã tìm được cậu?!
Trong lòng cảm động đến tột đỉnh, hốc mắt đỏ bừng, mũi chua xót. Cậu cảm giác mình sắp khóc ra, rõ ràng đã nhẫn nại lâu như vậy mà chỉ cần đụng tới Randall thì những ủy khuất bị đè ép trong đáy lòng sẽ không kiềm chế được trào ra.
Nhưng có cái gì mà khóc?
Cậu là một đại nam nhân, như thế nào có thể dễ dàng yếu thế trước mặt người trong lòng.
Vì che dấu trạng thái quẫn bách của mình, Hạ Mạt dứt khoát không đứng dậy, gương mặt dán trên ngực Randall, nhẹ giọng kêu: “Randall?”
“Bị thương sao? Khó chịu sao?” Thanh âm Randall lo lắng cực kỳ, thậm chí bởi vì quá căng thẳng mà thay đổi làn điệu. Hô hấp của hắn đặc biệt dồn dập, lồng ngực rộng lớn rắn chắc kịch liệt phập phồng. Nghe thấy thanh âm Hạ Mạt, hắn rốt cuộc thở phào một hơi, vươn hai cánh tay giống như hai cái kìm sắt gắt gao ôm lấy Hạ Mạt.
“Làm sao lại không nói lời nào? Biết ta có bao nhiêu sợ hãi sao?”
Hạ Mạt nhấp miệng, hốc mắt nóng lên.
“Thấy em bị cuốn vào khe không gian, ta quả thực hận không thể giết chính mình. Chỉ cần tưởng tượng đến việc không thể nhìn thấy em, không nhìn thấy bảo bảo, trong lòng ta đã giống như bị người dùng dao cứa ra vậy.”
“Đừng nói như vậy.” Hạ Mạt nâng nửa người dậy, che miệng hắn.
Randall đối diện với cậu, mắt ai cũng đỏ bừng, một người là bởi vì cảm động cùng vui sướng, một người khác lại bởi vì mỏi mệt cùng áp lực.
Nhìn đôi mắt vốn thanh triệt xinh đẹp giờ đã tràn đầy tia máu, Hạ Mạt đau lòng cực kỳ, cậu hoàn toàn quên mất khả năng có rất nhiều nhân viên cứu viện tồn tại mà trực tiếp cúi người hôn lên mí mắt hơi mỏng kia.
Lông mi màu vàng nhạt hơi rung động.
Không khí đều bởi vậy mà trở nên phi thường tươi đẹp, bọn họ có thể cảm nhận rõ ràng tin tức tố trong cơ thể hai người đang từ từ dâng lên. Suốt hai ngày không gặp mặt, bọn họ khát vọng lẫn nhau như thế, khát vọng âu yếm nhau như thế.
Nhưng mà trời không chiều lòng người.
Ngay khi bọn họ đang sắp tiến hành bước thứ hai, sau lưng Hạ Mạt bỗng nhiên truyền đến một thanh âm ngây ngốc “Chi chi “, nháy mắt phá hư sạch bầu không khí kiều diễm.
Mao Mao ghé vào mặt sau bả vai của Hạ Mạt, thò đầu ra đối diện với đại quái vật xa lạ.
Randall nhìn cái mặt đầy lông một lát, cánh tay vốn đặt ở bên hông Hạ Mạt lặng lẽ tiến lên, bắt được đuôi to xù xù, tàn nhẫn mà ném tiểu gia hỏa sang một bên.
Đã không có bóng đèn, Randall lại một lần nữa ôm Hạ Mạt, tính toán tiếp tục việc chưa xong lúc nãy. Lại không nghĩ phía sau lại truyền đến tiếng hét chói tai của Vu Triết, Randall chỉ cảm thấy gân xanh trên trán thình thịch nổi lên.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.
Loại thành ngữ trên mạng này quả thật còn có chút ý nghĩa trong hiện tại.
Không còn biện pháp khác, Randall đành phải trước tiên tách ra khỏi Hạ Mạt.
Hạ Mạt đứng dậy, thấy Trương Lợi, Trần Tuấn Vũ cùng Vu Triết đứng cách đó không xa. Hốc mắt của ba người này đều ít nhiều có màu xanh đen, ngay cả Vu Triết chưa thành niên cũng như vậy.
Hạ Mạt cảm động không thôi, làm 3 cái khom lưng 90 độ “Cảm ơn các cậu!” Nói xong cậu tiến lên ôm từng người Trương Lợi, Trần Tuấn Vũ cùng Vu Triết.
“Tớ còn không biết các cậu làm sao lại tìm được tớ?”
Trương Lợi nhìn thoáng qua đám nhân viên kiểm tra dao động không gian lấy Vương Hạo Văn dẫn đầu phía sau, nói: “Ít nhiều có Gamma tinh cầu viện trợ, nếu không đến bây giờ chúng tớ vẫn còn đang mờ mịt không biết làm gì.”
Nghe vậy, Hạ Mạt liền khom lưng với đám người Vương Hạo Văn.
Vương Hạo Văn vừa thấy tức khắc chịu không nổi, vội vàng nâng khuỷu tay Hạ Mạt nói: “Trợ giúp Lạp Hỗ tinh cầu chính là vì tình hữu nghị bang giao giữa hai bên, xin chuẩn vương phi đừng làm chúng tôi khó xử.”
Đối phương đã nói đến mức này, Hạ Mạt tự nhiên sẽ không tiếp tục.
Vương Hạo Văn thật ra tương đối có ánh mắt, biết mấy người này có chuyện mà người hành tinh khác như hắn không nghe được, liền lập tức mang theo nhân viên đo lường đi đến những địa phương khác của Lục Tinh để thu thập số liệu dao động không gian.
Ngay sau đó, người trên quân hạm bắt đầu trở nên bận rộn, có người điều khiển bay đến ven hồ, đi đến những chỗ khác thu thập tình huống; có người bắt đầu sắp xếp nơi nghỉ chân tạm thời.
Hạ Mạt vừa thấy những động tác này đã cảm thấy không thích hợp, vì thế hỏi: “Đây là định làm cái gì?”
Trương Lợi không đáp mà hỏi lại: “Đây là một tinh cầu nguyên thủy?”
Nhắc tới cái này, Hạ Mạt tức khắc kích động, “Đúng vậy, không sai! Là tinh cầu nguyên thủy! Tớ ở chỗ này hai ngày đều không thấy dấu hiệu của sinh mệnh thể trí tuệ!”
“Thật tốt quá!” Trương Lợi vội vàng cúi đầu nói với đám lính thông qua quang não: “Đừng quên thu thập mẫu động thực vật.”
“Vâng!”
Nghe thấy Trương Lợi an bài, Hạ Mạt hỏi: “Chúng ta nghĩ giống nhau sao?!”
“Tinh cầu nguyên thủy xinh đẹp như vậy, nếu quả thật không có những tinh cầu khác chiếm lĩnh thì chúng ta đương nhiên phải nạp nó vào dưới trướng, chỉ là……” Biểu tình Trương Lợi tựa hồ thực khó xử.
Hạ Mạt hỏi: “Chỉ là cái gì?”
Trương Lợi không dấu vết mà nhìn Randall một cái, thấy Randall không có ý phản đối mới nói: “Thế nhưng cho dù chúng ta có thể thành công chiếm hữu nó nhưng nếu muốn lợi dụng những vật tư thiên nhiên này còn cần một cái tiền đề, đó chính là chúng ta phải có được phi thuyền loại xuyên qua không gian.”
Hết chương 318
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT