Hắn không cần lại đối với mặt nam nhân, thân thể của nam nhân, nhưng vì cái gì hiện tại tâm tình sẽ suy sụp như thế, giống như toàn bộ thế giới đều từ bỏ hắn?
Ngọc Chương không có thúc giục, hắn lẳng lặng ngồi, tư thái ưu nhã giống như loài Bạch Hạc.
“Tôi……”
Hạ Khoa muốn nói lại thôi, hắn muốn nói có thể không cần ly hôn hay không, khi hắn thấy tóc trắng bên tóc mai của Ngọc Chương, lời nói đến miệng rốt cuộc lại bị nuốt vào bụng.
Nhắm mắt, hắn ấn ngón tay vào hiệp nghị ly hôn.
Ngọc Chương thu hồi cúc áo bằng kim loại, thản nhiên nói: “Chúc ngài sớm ngày khang phục. Cám ơn, tái kiến.”
Hạ Khoa cúi đầu, cái gì cũng chưa nói.
Ngọc Chương cất kim chúc vào túi quần, xoay người rời đi. Cửa thủy tinh chặn tầm mắt ở phía sau, bộ dáng bình tĩnh trước kia đều sụp đổ, lưng tựa vào vách tường hơi lạnh, hai tay đều run rẩy.
Mười tám năm, trong mười tắm năm, hắn, rốt cuộc giải thoát!
Cách đó không xa, Hạ Mạt cầm đồ uống đi tới, nhìn thấy hắn đứng ở ngoài cửa, lập tức chạy tới, khẩn trương vô cùng hỏi:“Ba ba, sao ba lại đi ra vậy? Nói xong rồi sao?”
“Ân. Nói xong.”
“Nước của ba.”
Ngọc Chương tiếp nhận, uống một hơi lớn, chất lỏng trong veo ngọt lành nhanh chóng rơi xuống thanh quản, cả người đều thanh tỉnh, hắn sờ sờ tóc Hạ Mạt, mang theo một chút thoải mái, nói:“Trở về đi, ba ba cũng muốn thu thập hành lý.”
“Ba cũng thu thập hành lý?”
“Ân.”
“Vì cái gì?”
“Ta cũng muốn theo con đến hoàng thành.”
“A?!” Hạ Mạt vừa mừng vừa sợ, “Ba cũng muốn đi hoàng thành, vậy bên này……”
Ngọc Chương nghiêng đầu, hai mắt nhìn chăm chú Hạ Mạt, mỉm cười nói:“Ta đã ly hôn.”
“……” Hạ Mạt sửng sốt vài giây, bỗng nhiên ôm mạnh lấy Ngọc Chương, hưng phấn mà nói: “Quá tốt! Quá tốt! Cùng đi hoàng thành! Hai chúng ta sẽ cắm rễ ở chỗ đó!” Mấy ngày trước cậu còn sầu lo không biết dùng biện pháp gì để ba ba thoát khỏi ngôi nhà này, không nghĩ tới hôm nay ba ba thế nhưng cho cho cậu một kinh hỉ lớn như vậy! Cậu đã khẩn cấp muốn rời đi nơi này, cậu đã khẩn cấp muốn gặp lại người Alpha lạnh như băng kia! “Ba ba, chúng ta ngày mai liền đi đi!”
“Được.” Ngọc Chương sờ sờ hai má đỏ lên vì hưng phấn của cậu, “Buổi chiều trở về liền đặt vé tàu.”
“Ân!”
Hạ Mạt kéo Ngọc Chương chạy chậm rời khỏi bệnh viện, hai người ngồi trên tư gia phi thuyền trực tiếp trở lại phủ tướng quân. Xuống phi thuyền, Hạ Mạt liền kéo Ngọc Chương thu thập này nọ. Đồ của Ngọc Chương không nhiều, nửa giờ liền thu thập xong.
Nếu hiện tại hai phụ tử muốn triệt để chuyển đến bên ngoài, có chút thứ vốn định không mang đi cũng mang theo, tỷ như nệm, chăn, quần áo mùa đông, còn có bồn, bát, chiếc đũa, thìa, Hạ Mạt đều thu thập không thiếu, thẳng đến khi nhẫn không gian không chứa được nữa mới thôi.
Cậu đã lên kế hoạch thật tốt, đợi đến hoàng thành, bọn họ liền đi phụ cận trường học thuê một gian nhà nhỏ, sau đó dung năm vạn lạp hỗ tệ mua một gian cửa hàng. Cậu còn nhớ rõ đời trước bên ngoài trường học khai phá khá muộn, cư dân xung quanh lại ít, mấy cao ốc mới xây còn không bán nổi, giá thậm chí thấp đến 500 lạp hỗ tệ mỗi mét vuông, sau này xung quanh trường học mới bắt đầu phát triển, cao nhất lên tới 20000 lạp hỗ tệ mỗi mét vuông!
Hết chương 14.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT