Hạ Mạt bị các bạn học nhiệt tình vây quanh ở giữa, thảo luận về giải thi đấu chế tạo cơ giáp sắp đến.
Nói đến ứng cử viên cho giải quán quân của cuộc thi đấu chế tạo cơ giáp, một người so với một người còn kích động hơn!
“Quán quân của lớp chúng ta nhất định không còn gì lo lắng, nhất định là 110!”
“Năm hai nha, có thể là Beta nữ Lưu Kỳ, Alpha xếp hạng thứ hai Thái Thế Viễn cũng có khả năng giành quán quân”
“Năm thứ ba cơ bản không có gì có thể tưởng tượng, nhất định là Alpha Trần Tuấn Vũ.”
Trần Tuấn Vũ?
Cái tên này đời trước Hạ Mạt đã từng tiếp xúc qua hai lần, một lần là nghe Laurent nói muốn tranh thủ lôi kéo hắn đến trận doanh, kết quả lại kết thúc bằng sự thất bại, một lần khác là Trần Tuấn Vũ vì theo đuổi Omega mà nhảy lầu. Hạ Mạt đến bây giờ cũng còn nhớ rõ tâm trạng không đáng cùng miệt thị khi nhìn thấy tin báo tang trên báo. (Lại thêm một nhân vật mới nữa nha, có ai muốn đoán không nào ~~~)
Nhưng mà hôm nay, nếu để cho cậu chết vì Randall, cậu cũng vui vẻ chịu đựng.
Người đối với đồng loại của mình sẽ có một loại thân cận không rõ, Hạ Mạt cũng không ngoại lệ. Nếu như có thể, cậu hy vọng Trần Tuấn Vũ có thể trở thành người của phe hoàng thất, nếu như có thể, cậu cũng hy vọng mình có thể thay đổi tương lai của Trần Tuấn Vũ.
Trong lòng có bận tâm, cậu nhướng mày, hỏi: “Trần Tuấn Vũ thật lợi hại như vậy?”
Thấy cậu cảm thấy hứng thú, bạn học kia lập tức dũng cảm, hào hứng nói: “Ồ! Hắn chính là cao thủ số một số hai của khoa chế tạo cơ giáp trường Exxon! Thế nhưng nghe nói tính cách của hắn rất cổ quái, không dễ ở chung.”
“Số một số hai?” Hạ Mạt hỏi.
“Đúng vậy a. Có lẽ ngài không biết.” Người bạn học kia không tự chủ mang lên kính xưng, “Exxon hàng năm sẽ lựa chọn bốn học sinh tham gia giải thi đấu chế tạo cơ giáp khu vực phía bắc dưới hình thức đoàn đội. Dưới tình huống bình thường,bốn học sinh này sẽ đều đến từ cấp cao, dù sao tri thức của cấp cao cũng càng thêm hoàn thiện, kinh nghiệm tác chiến càng thêm phong phú. Nhưng mà Trần Tuấn Vũ nhưng lại ví dụ ngoại lên.”
“Tại sao lại là ví dụ ngoại lệ?”
“Sau khi hắn tiến vào Exxon, lấy thân phận tân sinh khiêu chến với người mạnh nhất năm thứ tư, tạo ra một oanh động cực lớn trong cả trường học. Theo lý thuyết năm thứ nhất với năm thứ tư sẽ có sự chênh lệch cực lớn thế nhưng sau khi thi đấu xong, hắn lấy chênh lệch 1 điểm thắng hiểm danh hiệu đệ nhất năm bốn. trường học bởi vì vậy mà đặc biệt cho phép hắn lấy thân phận thành viên chính thức để tham gia thi đấu đoàn đội khu vực phía bắc.”
“Sau đó thì sao?”
“Ngài muốn hỏi biểu hiện của hắn ở bên trong giải đấu hay sao?”
Hạ Mạt gật đầu.
“Nói tiếp cũng thực sự là kỳ lạ.” Bạn học kia mặt mày hớn hở, “Mặc kệ đối thủ mạnh yếu, hắn mỗi lần đều trùng hợp hơn đối thủ đúng 1 điểm! Theo ý của tớ, cái này hoặc là trùng hợp, hoặc là tài nghệ của hắn thực sự cao hơn đối thủ nhiều, thế cho nên trong khi tranh tài vơi đối thủ còn có thể phân thần chú ý tới điểm của đối thủ.”
“Vậy cũng thật là một nhân tài.” Hạ Mạt thầm nghĩ nếu như có thể kéo hắn tới, đối với Randall nhất định rất có lợi, chính là không biết hắn có đối tượng phục vụ chuyên chúc hay không, nếu như có, sự việc có lẽ sẽ rắc rối một ít.
“Thế nhưng hắn cho đến bây giờ đều chưa xác định đối tượng phục vụ chuyên chúc.”
“Thật?” Hạ Mạt ánh mắt sáng lên.
“Hết cách rồi, ai bảo hắn là vai ác đâu? Hắn mạnh hắn có quyền.”
Trong lòng có chuyện, tiết tiếp theo Hạ Mạt cũng không để ý lắm, cậu phải tìm được Trần Tuấn Vũ đồng thời thuyết phục hắn gia nhập Hoàng đảng trước Laurent!
Sau khi tan học, Hạ Mạt hai ba cái thu thập xong đồ vật trên bàn, lại không nghĩ rằng vậy mà đụng đầu vào người một Alpha. Do tốc độ chạy đi rất nhanh, nên lực đạo đánh vào cũng rất lớn, cậu liên tiếp rút lui vài bước.
Cậu thật vất vả đứng lại, bạn học phía sau nói nhỏ, “Người này chính là Trần Tuấn Vũ.”
Hạ Mạt vội vàng ngẩng đầu dò xét đối phương, cảm thụ mà người đàn ông này cho cậu chính là ‘Lưu manh thành phố’. Nam nhân lớn lên rất là đẹp trai, cũng không phải anh tuấn quang minh lẫm liệt như Randall, mà là xen lẫn một chút ý xấu.
Khi Hạ Mạt quan sát Trần Tuấn Vũ thì hắn cũng quan sát lại Hạ Mạt, hắn vỗn tưởng rằng 110 sẽ là một nam Beta tức giận khinh người hoặc là bá khí đến cỡ nào, lại không nghĩ tới thân cao của hắn vậy mà quá thấp, chỉ vẻn vẹn đến bờ vai của mình.
Trần Tuấn Vũ hai tay chọc vào trong túi quần, cúi đầu, cười như có như không hỏi: “Cậu chính là Hạ Mạt?”
“Ừm.”
“Cậu rất lợi hại?”
Bạn học đứng phía sau Hạ Mạt nghe thấy những lời này, quả thực muốn rơi lệ: 110 a, cái tên này cũng không phải dễ đối phó, cậu nhất định phải cân nhắc ah!
“Có lợi hại thì cũng không thể so với anh luôn nhiều hơn đối thủ 1 điểm”
Nghe thấy lời này, rất nhiều bạn học không hẹn mà cùng gào khan trong lòng: Đã nói phải hảo hảo trả lời mà? Mọi người đột nhiên rút lui hai bước, sợ bị chiến hỏa sắp nổi lên ảnh hưởng đến.
Trần Tuấn Vũ nheo mắt lại, “Cậu điều tra tôi?”
“Chẳng qua là nghe người bên ngoài nhắc qua mà thôi.”
“110 mới đến trường học bao lâu liền liên tiếp gặp được khiêu chiến?! Cũng quá khiến người chú ý đi!”
“Thảm rồi thảm rồi, Trần Tuấn Vũ chính là cao cấp cơ giáp chế tạo sư thứ thiệt a, hơn nữa từ trước đến nay biến thái, 110 bị hắn nhìn trúng nhất định sẽ bị ngược rất thảm!”
“Làm sao bây giờ?”
“Tranh thủ thời gian nói cho Randall điện hạ!”
“Đúng!”
Khi mấy người Randall biết được Hạ Mạt bị một Alpha cấp cao mang đi, Laurent cũng biết tin tức này.
Gã ngồi trong phòng nghỉ của giáo viên, ánh mắt đen tối không rõ.
Tống Tu cẩn thận từng tí quan sát thần sắc của gã, rồi sau đó đề nghị: “Đại nhân, ngày hôm qua tổng lý đại nhân không phải chỉ thị dùng hết toàn lực lôi kéo Hạ Mạt đến trận doanh của chúng ta hay sao? Hôm nay hắn gặp nạn, chính là thời cơ tốt để chúng ta bố trí nhân tình…”
“Lời cậu nói tôi hiểu, thế nhưng Hạ Mạt cùng với một cao cấp cơ giáp chế tạo sư, cái nào nhẹ cái nào nặng?”
“Dựa theo ý của tổng lý đại nhân, Hạ Mạt có tiềm lực vô cùng lớn nặng hơn. Nếu không lão nhân gia như thế nào lại muốn ngài tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hi sinh nhan sắc?”
Nói đến mấy chữ “Hi sinh nhan sắc” này, nét mặt của Laurent có chút vặn vẹo, gã hít sâu một hơi, nói: “Cậu nói có đạo lý. Nhưng tôi không tin Randall không biết tin tức này.”
“Vậy chúng ta phải nhanh chóng giải quyết khốn cảnh của Hạ Mạt trước khi mấy người kia đến.”
“Chuyện này…” Laurent suy nghĩ một lát, “Được.”
Hạ Mạt đi đằng sau Trần Tuấn Vũ, một mực yên lặng quan sát người đàn ông này.
“Cậu không sợ hãi?” Trần Tuấn Vũ cũng không quay đầu lại hỏi.
“Tại sao tôi phải sợ?”
“Những người kia không nói với cậu tính cách của tôi rất cổ quái?” Trần Tuấn Vũ quay đầu theo dõi cậu.
Hạ Mạt giật nhẹ khóe miệng, “Nói.”
“Vậy cậu cảm thấy như thế nào?”
“Khá tốt.”
Trần Tuấn Vũ mang cậu đến công viên nhỏ trong trường.
Trong công viên ghế đá nhưng mà Trần Tuấn Vũ cũng không lựa chọn ghế ngồi quy củ mà là trực tiếp ngồi trên thảm cỏ.
Trời vừa mưa xong, trên cỏ dính đầy nước mưa.
Hạ Mạt thấy thế, nhịn không được hỏi: “Anh không sợ làm ướt quần? Lúc đứng dậy chỉ có phần mông là ẩm ướt, trông kỳ quái đến cỡ nào.”
Trần Tuấn Vũ cười, hắn ngẩng đầu nhìn Hạ Mạt, ám chỉ chỉ cái ghế bên cạnh, “Ngồi.”
Hạ Mạt do dự một chút, lấy ra một quyển sách từ trong nhẫn không gian, đặt ở đối diện nam nhân, sau đó an vị ngồi trên đó.
Trần Tuấn Vũ nhìn cậu, “Cậu ngược lại không giống với người bình thường.”
Hạ Mạt không chút nào yếu thế nhìn trở lại, “Anh cũng không giống với người bình thường.”
Trần Tuấn Vũ không nói lời nào, đưa tay ra sau lưng, một giây sau liền mang đến một bình trà nóng hổi, hắn không đếm xỉa gì đặt ấm trà lên thảm cỏ, sau đó lại lấy ra hai cái chén trà giống nhau như đúc từ sau lưng đặt trước mặt mình và Hạ Mạt, rồi cầm lấy ấm trà, không nhanh không chậm rót vào chén.
Hạ Mạt mi tâm nhảy dựng, trong đầu có loại phỏng đoán đáng sợ, vì nghiệm chứng suy đoán này, cậu cố ý nói ra: “Không gian trữ vật của anh thật kỳ lạ, là ở sau lưng?”
Trần Tuấn Vũ cũng không đón đề tài mà cậu ném ra, mà là nói: “Nếm thử, đây là trà mà tôi thích nhất, trà lài Phổ Lạc Tư.”
Hạ Mạt nhìn chằm chằm chén trà bốc đầy hơi trắng kia, chậm rãi vươn tay, bưng chén lên, nhấp một miếng. Nước trà ngào ngạt ngát hương, lưu đầy trong miệng, ngay cả Hạ Mạt không hiểu thưởng thức trà cũng biết nhất định là trà ngon cực phẩm.
“Trà ngon.”
“Cám ơn khích lệ.” Trần Tuấn Vũ để tách xuống, “Biết tại sao tôi lại đến tìm cậu sao?”
“Không đoán ra được.”
Trần Tuấn Vũ hạ mí mắt, ánh mắt rơi vào làm khói lượn lờ bốc lên từ chén trà, “Cậu biết Nhị điện hạ.” Hắn nói câu khẳng định, mà không phải là câu nghi vấn.
Nghe thấy lời này, Hạ Mạt cảm thấy mình hiểu ra một chuyện, sở dĩ đời trước người đàn ông này cự tuyệt Laurent lôi kéo, là vì Lance!
Nhưng kết cục cuối cùng của người đàn ông này là nhảy lầu, chẳng lẽ là Lance làm cho hắn…
Không. Không có khả năng!
Lance tuy kiêu căng, nhưng mà tâm địa thiện lương, tuyệt đối không thể làm ra chuyện tình bức người nhảy lầu như vậy. Vì không để cho những người không rõ mục đích tiếp cận Lance, cậu hơi cảnh giác nhìn Trần Tuấn Vũ, hỏi “Anh muốn làm gì?”
“Tôi chỉ muốn thông qua cậu để nhận thức em ấy.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó?” Trần Tuấn Vũ giương mắt lên nhìn cậu, “Không có sau đó, chỉ là muốn nhận thức.”
Hạ Mạt nhíu mày nhìn chằm chằm hắn vài giây, đột nhiên đứng dậy, thu sách vở vào trong nhẫn không gian, “Thật xin lỗi, anh không nói thật với tôi, cho nên tôi không giúp được anh.” Nói xong, cậu quay người chuẩn bị rời khỏi.
Trần Tuấn Vũ thấy thế, lập tức đứng lên níu lại cậu.
Lại không nghĩ xa xa bỗng nhiên vang lên một tiếng hét lớn: “Buông hắn ra!”
Thanh âm này quá mức phẫn nộ, làm cho Hạ Mạt quên cả phản kháng, cậu lăng lăng men theo nơi phát ra âm thanh nhìn lại, chỉ thấy Laurent xuất hiện ở cuối đường nhỏ, vẻ mặt vô cùng căm phẫn!
Trần Tuấn Vũ nghi ngờ nhìn Laurent, lực đạo nắm chặt Hạ Mạt lại không buông lỏng chút nào.
“Tôi bảo anh buông hắn ra!” Laurent từng bước một đi tới, trên nét mặt sinh động khác thường.
Hạ Mạt nhìn vẻ mặt của gã như thế thì hoảng hốt trong chốc lát, dường như quay về khoảng thời gian nhận thức Laurent đời trước.
Thế nhưng rất nhanh cậu liền tỉnh táo lại.
Cậu biết rõ Laurent là “Ảnh đế”, lúc này đối mặt với Laurent gặp chuyện bất bình rút đao tương trợ thật đúng là cảm thấy vô cùng không khỏe.
Ánh mắt của Trần Tuấn Vũ dao động qua lại giữa Hạ Mạt và Laurent, thoáng cái liền nhìn ra hai người không hợp nhau. Cũng không biết là xuất phát từ tâm lý gi, hắn bỗng nhiên giơ lên khóe miệng, tà tà cười cười, “Làm sao, cậu ấy đối với cậu trọng yếu như vậy?”
Laurent dừng lại ở khoảng cách cách Trần Tuấn Vũ 100m, hai tay siết thật chặt, con mắt sung huyết, giống như là giận không kiềm chế được, “Tôi lập lại lần nữa, thả, hắn, ra!”
Trần Tuấn Vũ cười, cánh tay tóm lấy Hạ Mạt đắc ý lung lay, “Không quan hệ gì đến cậu, tại sao tôi phải nghe lời cậu thả cậu ta ra?”
Hạ Mạt chờ Trần Tuấn Vũ, cái tên này đầu óc rút đúng không? Tại sao lại hỏi tên tiện nam này vấn đề đó?!
Laurent hung hăng mắt trợn trắng: Có thể đừng làm như vậy sao! Ta biết trong lòng ngươi tính toán gì, không phải là muốn chọn thế công nhu tình? Đừng có nằm mộng!
“Cậu không nói liền đại biểu cho giữa hai người các cậu không có quan hệ gì. Vậy thì tôi muốn thế nào cậu cũng không có quyền xen vào đúng không? ” Trần Tuấn Vũ một tay kéo Hạ Mạt vào trong lồng ngực, cường thế ôm ở bờ vai của cậu.
Cùng Alpha ở gần như vậy, tóc gáy cả người Hạ Mạt đều dựng thẳng lên! Lúc trước vốn chỉ là làm dáng giãy dụa vài cái, lúc này xác thực cả toàn bộ sức mạnh đều lấy đi ra rồi!
Laurent thấy thế, cảm thấy thời cơ chín muồi, vì vậy gã lớn tiếng hô: “Chỉ bằng, tôi thích cậu ấy!”
Cái gì?!
Hạ Mạt sửng sốt, ngay cả giãy dụa đều quên.
Trần Tuấn Vũ cũng hơi kinh ngạc.
Cùng lúc đó, cách đó không xa truyền đến một đâm thanh trầm thấp lạnh như băng “Cậu thích Hạ Mạt?”
Hạ Mạt, Trần Tuấn Vũ cùng Laurent không hẹn mà cùng nhìn về phía thanh âm kia, liền nhìn thấy Randall đứng ở trên đường nhỏ, toàn thân tản ra hơi thở khủng bố!
Hết chương 122.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT