Kết quả vừa tuyên bố ra, ngoại trừ sáu người bên Randall ra thì gần như tất cả học sinh đều kinh ngạc không thôi, ánh mắt hoài nghi không ngừng qua lại giữa hai bên Laurent cùng với Randall.
Tống Tu chú ý tới phản ứng của Laurent, không chút nghĩ ngợi đè lại bờ vai của gã, thấp giọng nói: “Đại nhân, đại nhân, ngài nhất định phải tỉnh táo!”
Laurent trầm mặc nhìn chằm chằm Vu Dục trên đài, ánh mắt tối tăm phiền muộn như mưa gió sắp đến.
Cùng chung một tiểu tổ nhưng nữ Beta kia lại không có nhẫn nại tốt như vậy, lúc này mới bật thốt ra, “Dựa vào cái gì bọn họ lại xếp thứ nhất?! Bọn họ không phải đã sớm buông tha cho so tài sao?!”
Lời nói này không có một chút kiềm chế nào cả, tất cả bạn học xung quanh đều nghe thấy được, không khỏi càng thêm nghi hoặc, “Thì ra đoàn người của Đại điện hạ đã sớm buông tha cho trận đấu?! Vậy thì cái danh hiệu thứ nhất kia bọn họ lấy bằng cách nào vậy?”
Cho dù mọi người bằng lòng tin tưởng nhân phẩm của Randall điện hạ, thế nhưng các từ ngữ như “Dự định”, “Tấm màn đen” vẫn liên tục chiếm giữ lấy vị trí chủ đạo của cuộc thảo luận.
Mà ở vòng xoáy trung tâm, sáu người Randall lại vẫn lù lù bất động, giống như tất cả nghị luận xung quanh đều không có quan hệ với bọn họ.
Vu Dục ở trên cao nhìn xuống, bễ nghễ nhìn phản ứng của hơn vạn học sinh, ánh mắt liếc qua từng chỗ, cuối cùng dừng lại ở trên vẻ mặt bình tĩnh của sáu người Randall, đáy mắt ý cười hiển hiện, hắn ho nhẹ hai tiếng, “Thảo luận kịch liệt như vậy?”
Tiếng nghị luận dần dần giảm xuống, thế nhưng thỉnh thoảng vẫn có người châu đầu ghé tai như trước.
“Học viện quân sự Exxon trước nay vẫn luôn theo đuổi công bằng công khai, nếu các học sinh có dị nghị với kết quả của trận đấu thì có thể trực tiếp đưa ra.”
Hội trường trong nháy mắt trở nên yên tĩnh, ngay sau đó, chỉ thấy Laurent đứng lên.
Đến rồi! Rốt cục bạo phát! Hai thế lực lớn lần đầu va chạm!
“Tốt!” Thấy tình cảnh này, các bạn học chỉ sợ thiên hạ không loạn bắt đầu lớn tiếng hô hào.
Vu Dục không thờ ở nhìn về phía phát ra âm thanh, các học sinh bị tầm mắt của hắn bắn phá lập tức im bặt không lên tiếng.
“Vị bạn học này, mời tự báo khoa theo học, tính danh.”
“Khoa chỉ huy quân sự, Laurent.”
“Em muốn nói cái gì?”
Lúc đứng lên đại não của Laurent cũng đồng thời thanh tỉnh, gã ngay từ đầu là muốn chất vấn tại sao bọn Randall lại là thứ nhất, thế nhưng lời đến khóe miệng lại ngừng lại, chỉ thấy gã cung kính mà có lễ độ khẽ gật đầu với bọn người Randall, lại nhìn về phía Vu Dục, dùng ngữ khí kính nể nói ra: ” Randall điện hạ suất lĩnh tiểu đội lấy được vị trí thứ nhất làm cho chúng em vô cùng khâm phục. Hy vọng tướng quân có thể tiến hành phân tích biểu hiện của sáu người điện hạ ở trong rừng rậm để làm mẫu cho bọn em, để cho những học sinh có hiểu biết ít ỏi như chúng em có thể học tập được những kinh nghệm đáng quý, từ đó không ngừng nâng cao chính mình.”
Những lời nói này của gã vô cùng khiêm tốn cung kính, không làm cho người cảm thấy gã bị đoạt danh hiệu đệ nhất mà ghen ghét, lại có thể danh chính ngôn thuận hiểu rõ tình huống thật sự của sáu người Randall ở trong rừng rậm, kỹ thuật không thể nói là không cao
Hạ Mạt nghe thấy lời này, lông mày nhíu chặt.
Lance khẽ nói: “Da mặt dày có thể so với tường thành.”
Trương Lợi thấp giọng nói: “Gã muốn mượn cái này để hiểu rõ tình huống thật của chúng ta.”
“Do thám tình hình quân địch?”
Trương Lợi hừ lạnh: “Chẳng qua là tự rước lấy nhục.”
Hết chương 102.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT