" Tuấn Vĩ ! Em xin anh, tin e lần này được không? Em cầu xin anh, em không hại chị ấy." Nhu Yên quỳ xuống tha thiết cầu xin Dương Tuấn Vĩ nhưng thứ cô nhận lại là ánh mắt tối tăm hệt như địa ngục làm người khác phải sợ hãi. "Muốn tôi tin cô, trừ phi cô chết đi" - Anh hét lớn vào mặt cô theo sau đó là cú đẩy tay thô bạo của anh. "RẦM" Trong mơ hồ Nhu Yên nghĩ về điều gì đó : " Tuấn Vĩ , em hối hận rồi, em hối hận vì đã yêu anh, em thật sự hối hận rồi."