Sau khi xác định Khuất Ngữ đã đi, Tư Ngưng Hạ đến gần Lãnh Thính Nhiên.
"Chúng ta nói chuyện đi."
Lãnh Thính Nhiên vốn định từ chối, nhưng mối quan hệ ràng buộc này khiến cô không thể không ở lại bàn luận, mặt mày nhìn không ra cảm xúc gì, "Được thôi, tuy rằng tôi không biết chúng ta có gì để nói."
Không thể phủ nhận Tư Ngưng Hạ có chút ngoài ý muốn, không nghĩ tới Lãnh Thính Nhiên có thể dễ dàng chấp nhận yêu cầu của nàng.
Rõ ràng kiếp trước sau khi mẹ cô ta khỏi bệnh, Lãnh Thính Nhiên cũng không cho nàng sắc mặt tốt. Trừ bỏ lời cảm ơn không nhiệt thành thì cũng chẳng đá động gì tới nàng, thậm chí còn có ý muốn phá bỏ hiệp ước. Nàng không lấy lại tiền, thậm chí còn dùng sự nghiệp của cô ta ra uy hiếp, mới có thể miễn cưỡng duy trì quan hệ.
Nàng biết lần đó là nàng quá đáng.
Nếu Cao Xanh đã cho nàng một cơ hội tái sinh, nàng sẽ không lại đi vào con đường ngu ngốc ấy nữa.
"Mẹ cô thế nào rồi?"
Mới vừa mở miệng, Tư Ngưng Hạ liền hối hận, tay nắm thành nắm đấm đặt trước mẹ, giả vờ ho một tiếng. "Xin lỗi, không cần trả lời cũng được."
Lãnh Thính Nhiên khó hiểu nhìn nàng, không lên tiếng.
"Hiệp ước của tôi với cô, từ hôm nay không tính nữa."
Ngày kết giao hôm ấy, nàng đã đưa cho Lãnh Thính Nhiên thẻ ngân hàng 50 vạn. Tiền phẫu thuật và cả tiền an dưỡng. Nàng không có ý định đòi lại, coi như chút tình phí để dạy cho nàng biết để yêu một ai đó đau khổ thế nào, cũng coi như bù đắp phần áy náy cuối cùng của nàng dành cho Lãnh Thính Nhiên.
Lãnh Thính Nhiên vốn luôn rất thành thục, che giấu cảm xúc rất tốt. Nghe xong lời Tư Ngưng Hạ nói, trong lòng tràn đầy kinh ngạc, rốt cuộc không thể dứt tầm mắt khỏi người nàng. Mấy ngày trước còn cuồng nhiệt, không tiếc lấy bệnh tình của mẹ ra để uy hiếp cô, mới qua ba ngày lại muốn thay đổi chủ ý. Cô thật sự không hiểu nàng đây là có ý gì.
Tiếng chuông vào học lại vang lên.
Tư Ngưng Hạ nhấp môi, "Ừm, tôi chỉ muốn nói như vậy."
"Tôi trở về học đây." Dứt lời, Tư Ngưng Hạ xoay người đi về phía phòng học.
Lần này sống lại, nàng nhất định phải biết tự yêu bản thân mình.
"Khoan đã." Lãnh Thính Nhiên cuối cùng cũng mở miệng, "Vì sao cô lại muốn đổi ý?"
Tư Ngưng Hạ dừng bước, đáy mắt xẹt qua tia chua xót, không có lý do gì cả, chỉ là cảm thấy những tháng ngày cố chấp yêu kia thực sự quá mệt mỏi.
Nàng cưỡng bách chính mình không được quay đầu lại, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt, phảng phất nghe thấy rầm một tiếng. Chính là đột nhiên nghĩ thông suốt.
Nàng rất muốn nói một câu, nhưng lời chưa kịp mở đã nuột nén lại "Không có gì, tôi đi trước."
Lãnh Thính Nhiên không nhúc nhích, nhìn bóng lưng nàng, sau một lúc trầm giọng nói "Tôi sẽ trả lại tiền cho cô."
Bước chân Tư Ngưng Hạ không dừng lại, một mạch đi về lớp.
Lúc này giảng viên đã lên lớp, nàng khom lưng, ý đồ từ cửa sau thần không biết quỷ không hay chui vào. Lãnh Thính Nhiên đi phía sau nàng, híp híp mắt, thẳng lưng hiên ngang đứng trước cửa: "Em chào thầy."
Tư Ngưng Hạ: "..."
Sự chú ý của giảng viên ít nhiều bị Lãnh Thính Nhiên thu hút, Tư Ngưng Hạ thuận lợi vào chỗ ngồi, sờ sờ mũi, nghiêng đầu cười với Khuất Ngữ.
Một màn này lọt vào mắt Lãnh Thính Nhiên, cô lạnh lùng thu hồi ánh nhìn, kéo ghế ngồi xuống rồi nghiêm túc mở sách ra.
Buổi sáng chỉ có hai tiết, sau khi chuông tan học reo, mọi người đều về gần hết, chẳng còn được mấy người.
Khuất Ngữ cầm ba lô đi tới, "Ngưng Hạ, đi ăn cơm không?"
Tư Ngưng Hạ mắt nhìn bóng dáng đang đi ra cửa, nghĩ thầm hẳn là Lãnh Thính Nhiên đến bệnh viện chăm mẹ.
Tư Ngưng Hạ trong lòng hung hăng phỉ nhổ chính mình, chuyện của cô ta liên quan gì đến mình cơ chứ? Hai người có là gì của nhau đâu.
Nàng lấy lại bình tĩnh, kéo khóa ba lô, vẫy vẫy tay "Ừ, đi thôi."
Khuất Ngữ hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Tư Ngưng Hạ cùng Khuất Ngữ ra khỏi lớp, nghĩ nghĩ nói: "Chưa biết, cậu muốn ăn gì vậy?"
"Mình biết bên đường Thiên Hoa mới mở một quán ăn, cậu muốn đi thử không?"
Tư Ngưng Hạ không ý kiến. Quán ăn có hơi xa, hai người vừa đi vừa tám chuyện khoảng gần nửa tiếng mới tới. Thật vất vả tìm được địa điểm, bởi vì đang có chương trình khuyến mãi, trước cửa là một hàng dài người đứng xếp hàng chờ tới lượt, nhìn muốn xỉu ngang.
"Đông người quá, cậu có muốn đến quán khác không?"
Tư Ngưng Hạ nói: "Tìm quán khác vậy."
"Phía trước có một quán café, họ có bán cả cơm trưa, cậu muốn đến không?"
Quán nào cũng được, Tư Ngưng Hạ gật đầu "Được."
Quán café Khuất Ngữ nói tên là Encouter, nghe có chút thi vị.
Hai người lên lầu ba, phục vụ đưa cả hai đến bàn gần cửa sổ. Khuất Ngữ đưa menu cho nàng, "Cậu xem xem muốn ăn món gì."
So sánh với khi ở cùng Lãnh Thính Nhiên, Khuất Ngữ không mang cho nàng cảm giác gò bó, ức chế. Mỗi lần đi ăn với Lãnh Thính Nhiên, nàng đều phải thật cẩn thận lấy lòng, ắt hẳn khiến cho nàng trở nên vô cùng hèn mọn trong mắt Lãnh Thính Nhiên.
"Một ly Latte, một sandwich cá ngừ."
Khuất Ngữ gọi "Một ly cà phê Americano, một mì Ý sốt cà chua."
Tư Ngưng Hạ thấy Khuất Ngữ tự nhiên gọi món mà không cần nhìn thực đơn, hỏi: "Bình thường cậu hay đến đây lắm sao?"
"Mình đến vài lần rồi." Khuất Ngữ gật đầu, "Mình thích mì Ý ở đây."
Tư Ngưng Hạ ra dáng đã hiểu, gật gật đầu, nghiêng đầu đánh giá khung cảnh bên trong quán.
Giữa trưa khách khứa đông đúc, nhân viên văn phòng chiếm hai phần ba, mọi người đều nhỏ nhẹ nói chuyện với nhau, bầu không khí tổng thể cũng không tệ lắm.
Kiếp trước quan hệ giữa nàng và Khuất Ngữ không tốt đến mức có thể cùng nhau dùng bữa, mà nàng thì lại toàn tâm toàn ý làm cái đuôi theo sau Lãnh Thính Nhiên. Không có gì để nói, hai người bỗng cảm thấy ngượng ngùng.
Tư Ngưng Hạ đứng lên, nói "Mình vào toilet một chút nhé."
"Ở cuối quầy bar, quẹo bên phải ấy." Khuất Ngữ từ trong ba lô lấy ra một gói khăn giấy, đưa cho nàng.
Tư Ngưng Hạ sửng sốt nửa giây, tiếp nhận "Cảm ơn cậu."
Khuất Ngữ ôn nhu cười cười với nàng.
Tư Ngưng Hạ chạy trối chết, sao nàng cảm thấy Khuất Ngữ đang thả thính nàng nhỉ? Thực sự quá ôn nhu, nếu lúc trước không yêu Lãnh Thính Nhiên, liệu nàng và cô ấy có thể...
U là trời, nàng đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy? Làm sao lại có thể nghĩ điên nghĩ khùng quan hệ giữa nàng và Khuất Ngữ kia chứ.
Nàng dùng nước lạnh rửa mặt, ngước mắt nhìn gương, không cẩn thận chạm vào một ánh mắt quen thuộc.
Lãnh Thính Nhiên?! Sao cô ta lại ở đây?
Khi nàng quay đầu sang thì Lãnh Thính Nhiên đã thu hồi tầm mắt. .
Truyện Phương TâyTư Ngưng Hạ đánh giá quần áo trên người Lãnh Thính Nhiên, phỏng đoán chắc cô làm thêm ở quán này.
Kiếp trước Lãnh Thính Nhiên cũng có đi làm thêm, chỉ là nàng không biết cô ta làm ở đâu. Nàng từng bí mật đi theo vài lần, nhưng đều bị phát hiện, Lãnh Thính Nhiên nói gì đó khiến cho nàng tự ái, về sau không đi theo cô ta nữa. Mãi sau này khi Lãnh Thính Nhiên được Thất Hoàng Ảnh Thị kí hợp đồng, nàng mới biết thì ra cô ta xuất sắc như vậy, thậm chí còn tự mình vui vẻ tự hào, cảm thấy bạn gái mình quá là ngầu.
Nhưng mà Lãnh Thính Nhiên từ đầu đến cuối đều không xem nàng là bạn gái cô. Đây là Kỷ Sơ Bồng nói cho nàng biết.
Nàng đột nhiên bật cười.
Bởi vì tự dưng Tư Ngưng Hạ lại đòi chấm dứt quan hệ khó nói của hai người, Lãnh Thính Nhiên cảm thấy hình như cô cũng không ghét nàng lắm, ngược lại đối với nàng càng thêm tò mò. Chỉ là nàng nói một câu khiến cho cô phải lạnh mặt.
"Tiền cho cô vẫn không đủ dùng sao?"
Lời vừa nói ra, ngay cả Tư Ngưng Hạ cũng phải ngây ngẩn, nàng vốn không muốn nói lời ác độc như vậy.
Lãnh Thính Nhiên không thèm đáp lại, xoay người rời đi. Cô đúng là điên rồi nên mời định chào hỏi vị thiên kim đại tiểu thư này, đúng là mình đã nhận tiền của người ta, mất mặt thì chính là mất mặt.
Nếu như chủ nợ đem chuyện này ra trêu đùa cô, thì đây là do cô tự làm tự chịu. Nhưng cô lại khó cầm lòng không tức giận được, mỗi lần nhìn thấy Tư Ngưng Hạ miệng mồm nói chuyện thiếu suy nghĩ thì lại muốn cắn chết nàng. Thật sự quá đáng ghét.
Tư Ngưng Hạ sờ sờ mũi, cũng biết mình đã chọc giận người ta.
Nàng lẽ ra phải biết rõ lòng tự trọng của Lãnh Thính Nhiên cao đến nhường nào, ngay cả khi nghèo túng cũng phải tự mình bươn chải kiếm tiền tiêu chứ cũng không vòi vĩnh tiền nàng. Chỉ trừ khoản tiền phẫu thuật cho mẹ cô ấy, rõ ràng là đến bước đường cùng mới chịu thỏa hiệp với nàng.
Tư Ngưng Hạ trở về chỗ ngồi, sandwich đã được mang ra tới.
Khuất Ngữ hớp một ngụm cà phê, vô tư nói "Hình như Thính Nhiên làm thêm ở đây."
Tư Ngưng Hạ: "Ồ vậy sao? Mình cũng không biết."