Trái tim Tư Ngưng Hạ hẫng một nhịp.
Gặp tai nạn giao thông sao?
"Người ta đưa con bé đến bệnh viện trung tâm rồi, tình hình cũng nguy kịch lắm, mẹ đến đó xem sao, con cũng mau chạy đến đi."
Nói với vẻ nguy cấp, Quan Cảnh Thiên tựa Hồ vừa dứt lời thì lập tức ngắt điện thoại. Tư Ngưng Hạ nhìn màn hình điện thoại tối dần đi, có chút do dự nhưng nàng vẫn bước vào thư viện.
Bầu không khí yên tĩnh làm người ta rất mau chóng dung nhập vào trong đó, Tư Ngưng Hạ ánh mắt mơ hồ dừng ở trên các kệ sách, lướt qua rồi lại ngó lại. Cuối cùng nàng tùy tiện cầm lấy một quyển sách tên là "Cùng người bước đi" có bìa da màu trắng.
Nàng ngồi ở vị trí cạnh cửa sổ, lật lật trang sách, nhưng nàng cơ bản không thể tập trung vào nội dung trong đó được. Trong đầu nàng đều hiện lên hình ảnh Kỷ Sơ Bồng gặp tai nạn.
Tùy tiện nghía vài trang, nàng đột nhiên bị cốt truyện hấp dẫn, trở nên có chút hứng thú. Tin xấu của Kỷ Sơ Bồng cũng theo đó mà trôi vào quên lãng. Vị trí bên cạnh bị kéo ra, có người đến ngồi kế bên nàng, nàng nghiêng đầu nhìn qua rồi lại thu mắt trở về, cũng không có dao động gì lớn.
Nàng giống như reset lại bộ não, toàn tâm toàn ý tập trung vào nội dung trong sách. Sau khi đọc xong cả quyển, Tư Ngưng Hạ cảm thán một tiếng rồi nhẹ nhàng đóng sách lại. Nàng ngẩng đầu thì mới phát hiện ngoài trời đã tối đen, mây mưa cũng bắt đầu kéo đến, phảng phất trong đó là gió lạnh buốt thổi đến, ước chừng một lát nữa sẽ mưa to tầm tã.
Nàng nhìn di động một cái, có tới bảy cuộc gọi nhỡ, tất cả đều đến từ mẹ nàng. Khi vào thư viện, nàng đã tắt chuông điện thoại. Dù sao thì mẹ cũng là càm ràm, lãi nhãi hỏi vì sao mình không đến bệnh viện, nghe hay không nghe thì cũng như vậy.
Cuộc gọi cuối cùng là vào ba mươi phút trước. Tư Ngưng Hạ bấm nút gọi lại. Điện thoại vừa được kết nối thì giọng Quan Cảnh Thiên nôn nóng liền truyền đến. "Hạ Hạ, con đang ở đâu vậy? Tại sao lại không nghe điện thoại, cũng không về nhà, nhắn tin cũng không được. Có biết mẹ lo gần chết hay không?".
Đam Mỹ HàiKỷ Sơ Bồng là trên đường về nhà thì xảy ra tai nạn, bà lo lắng cho Tư Ngưng Hạ, còn gọi tài xế đến đón nàng. Thế nhưng nàng lại không nghe điện thoại, tài xế đến trường cũng không tìm được người, làm cho bà như ngồi trên đống lửa. Bây giờ gọi điện thoại được rồi, ngữ khí của bà cũng trở nên nghiêm khắc. Tư Ngưng Hạ nhận sai nói "Con ở thư viện, hồi nãy điện thoại tắt âm nên không nghe thấy. Bây giờ con sẽ về nhà."
Nghe con gái giải thích, ngữ khí của Quan Cảnh Thiên cũng dịu đi không ít "Ừ, mau về nhà đi."
Tư Ngưng Hạ cũng không hỏi đến chuyện của Kỷ Sơ Bồng, lập tức cúp điện thoại.
Nàng ra khỏi trường học, dùng điện thoại book xe trên app, xe còn chưa tới thì mưa đã tầm tã trút xuống. Tư Ngưng Hạ không có mang theo dù, chỉ có thể chạy trở ngược vào cổng trường để trú mưa. Thình lình xảy ra mưa to làm cho kẹt xe, xe đến muộn mười mấy phút đồng hồ. Mưa cũng còn chưa có tạnh, tài xế xe chu đáo mà chạy đến cổng lớn, giúp cho Tư Ngưng Hạ có thể thuận lợi mà lên xe không bị ướt.
Tư Ngưng Hạ ngồi ở ghế sau, nhắm mắt nhớ lại nội dung trong sách, nội tâm có chút suy nghĩ chợt lóe qua, nàng đột nhiên mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Mưa to như thác đổ, trắng xóa bao phủ mọi vật bên ngoài, căn bản không thể nhìn thấy cái gì.
Xe rất nhanh ngừng ở cửa Nam, Tư gia còn phải đi vào thêm một đoạn. Mưa vẫn chưa ngừng, Tư Ngưng Hạ ngồi bên trong xe hơi khựng lại.
"Cô gái à, mưa có lẽ còn khá lâu nữa mới tạnh. Cô có cần tôi đưa cô về thẳng nhà không?"
Tương ngưng hạ cảm kích mà cười cười nhưng ngẫm lại nàng từ chối xuống xe nước mưa lạnh lẽo đánh lên người nàng làm cho nàng lạnh đến lỗ chân lông cũng muốn se khít lại
Dầm mưa một đoạn về đến nhà, Quan Cảnh Thiên thấy nàng toàn thân ướt sũng, vội vàng tìm khăn lông cho nàng lau khô tóc.
"Sao về trễ vậy con? Bộ có chuyện gì hả?"
"Không có gì đâu mẹ, tại mưa lớn quá." Sự chú ý của Quan Cảnh Thiên quả nhiên bị đơi đi, bà còn chưa kịp đề cập đến chuyện của Kỷ Sơ Bồng thì Tư Ngưng Hạ đã lấy lý do muốn tắm rửa mà trở vào phòng.
Cởi bỏ bộ quần áo ướt sũng, nàng mở vòi sen, để cho nước ấm tùy ý đánh vào trên mặt, trên người, từ từ mang thân mình lạnh lẽo làm ấm lại. Thoa sữa tắm, mặt nàng không có biểu tình nào, cuối cùng tắm rửa sạch sẽ nàng mặc vào áo tắm dài, rồi đi ra ngoài. Mái tóc dài của nàng ướt đẫm được khăn lông bao lại.
Trên tủ đầu giường không biết từ khi nào có thêm một chén canh gừng còn nóng hôi hổi. Tư Ngưng Hạ trong lòng không nhịn được cảm giác chua xót, đôi mắt có chút cay.
Nàng ngồi ở đầu giường, bưng chén canh hớp từng ngụm, trong lòng ngũ vị tạp trần. Một ngụm rồi lại một ngụm, nàng đem chiến canh uống sạch. Sau đó Tư Ngưng Hạ lấy máy sấy tóc, sấy tóc cho chính mình.
Buổi tối mắc một trận mưa, ngày hôm sau nàng ngã bệnh, sốt cao 39,3 độ C.
Mới hết bệnh được vài ngày rồi lại đổ bệnh. Quan Cảnh Thiên nhìn nàng nằm trên giường mà thở dài. Tư Ngưng Hạ ho khan một hồi lâu, cổ họng cảm thấy khó chịu, nói "Qua hai ngày nữa sẽ hết thôi, mẹ đừng lo lắng."
Quan Cảnh Thiên đau lòng mà nhìn nàng "Tối hôm qua đáng lẽ nên để tài xế đến đón con, tự nhiên khi không lại để cho bệnh."
Tư Ngưng Hạ vô lực cười cười, đột nhiên nghĩ đến cuộc hẹn với Khuất Ngữ "Mẹ, mẹ lấy giùm con điện thoại di động với."
"Lấy điện thoại để làm gì? Lúc này con nên nghỉ ngơi cho tốt."
Tư Ngưng Hạ cổ họng rát đau, cố gắng nói "Con có chút việc."
Quan Cảnh Thiên thấy nàng chấp nhất, cũng không có hỏi lại, mở túi xách lấy điện thoại di động sắp hết pin đưa cho nàng. Rồi bà nói "Đúng rồi, Bồng Bồng may mắn được túi hơi an toàn bảo vệ cho, chỉ là não có chút chấn động, phải ở lại bệnh viện quan sát mấy ngày."
"Dạ." Trên mặt Tư Ngưng Hạ không có phản ứng gì, nhưng tâm lý thở phào một hơi.
Quan Cảnh Thiên nhìn nàng một cái "Mẹ không biết con và Bồng Bồng xảy ra chuyện gì, nhưng ngẫm lại hai đứa cũng giao hảo hơn mười mấy năm nay rồi. Có chuyện gì không vui thì thôi cứ bỏ qua đi, đừng có quậy nhau quá, không tốt đâu."
Tư Ngưng Hạ "..."
Quả nhiên vẫn là không qua mắt được mẹ. Nhưng mà nàng cũng không thể nói chuyện giữa hai người là chuyện lớn hay chuyện nhỏ.
Thật là phiền phức, đau đầu quá.
Tư Ngưng Hạ im lặng, không có nói gì, sau đó lại dường như muốn trốn tránh, nhắm mắt lại "Con muốn ngủ."
Quan Cảnh Thiên muốn nói lại thôi, thở dài đi ra ngoài.
Nghe tiếng cửa phòng đóng lại, Tư Ngưng Hạ mắt mở to, cầm lấy điện thoại di động đăng nhập Wechat, ở mục danh bạ tìm được Khuất Ngữ. Nàng chụp một tấm ảnh của chính mình rồi gửi cho cô.
"Xin lỗi, mình đột nhiên bị bệnh. Có vẻ như cuộc hẹn ngày mai phải dời lại rồi."
"Được, không sao đâu."
Khuất Ngữ rất mau đã trả lời tin nhắn, rất đơn giản, không có ý trách cứ nào.
"Cậu phải nghỉ ngơi cho tốt đó. Đi chơi thì lúc nào đi cũng được."
"Ừ."
Tư Ngưng Hạ buông điện thoại, nhắm mắt lại một lát thì thực sự ngủ say.
Ngủ một giấc tỉnh dậy đã là sáu giờ chiều, nàng uống thuốc xong thì cũng đã hạ sốt.
Quan Cảnh Thiên đem đồ ăn lên tới, từ ái mà sờ trán nàng "Mẹ nấu cháo nghêu cho con nè."
"Cảm ơn mẹ."
Quan Cảnh Thiên hỏi "Con tự ăn được không?"
Tư Ngưng Hạ dở khóc dở cười, nàng chỉ là bị sốt, cũng đâu có yếu ớt suy nhược đến không thể càm muỗng ăn cơm. Bất quá nếu nàng dám hé răng nói như vậy xác định sẽ bị mẹ càu nhàu cho xem.
"Ba và anh hai về chưa mẹ?"
"Về rồi, đang ăn cơm dưới nhà."
"Dạ." Tư Ngưng Hạ nhìn mẹ một cái "Mẹ, mẹ không cần phải nhìn con chằm chằm vậy đâu, mẹ xuống nhà ăn cơm đi."
Quan Cảnh Thiên thở dài "Con ăn xong thì rửa mặt rửa tay thôi, đừng có tắm vội đấy."
"Dạ."
Tư Ngưng Hạ ăn cháo xong, đầu có chút đau, lại cảm thấy buồn ngủ. Nàng cả ngày hôm nay không rời giường, ngủ thẳng đến sáng hôm sau.
Thứ bảy không cần phải về lại trường học nàng dứt khoát ngủ nướng. Buổi chiều tỉnh dậy thì sau ót có cảm giác đau, bụng cũng đang đói kêu vang, không thể không rời giường.
Sau hai ngày cuối tuần nằm liệt giường, Tư Ngưng Hạ cuối cùng cũng khôi phục lại sức sống, được Tư Bác Hạ đưa về trường học.
Hôm nay Lãnh Thính Nhiên không đi học, bình thường nàng ngồi ở chỗ bị cô che khuất, hôm nay phá lệ nhìn rõ bảng. Nàng suy đoán chắc là mẹ cô ấy phải làm phẫu thuật nên cô mới phải xin nghỉ. Ý thức được mình đang nghĩ gì Tư Ngưng Hạ ở trong lòng hung hăng mắng chính mình một phen.
Tư Ngưng Hạ ở tiết học thứ hai cuối cùng cũng thành công hạ quyết tâm thay đổi cái thói quen nghĩ ngợi lung tung đáng chết kia, quay người nhìn về chỗ Khuất Ngữ ở phía sau, lúc này có thể quang minh chính đại mà nói chuyện thầm thì, dù rằng chẳng có gì phải tỏ vẻ bí mật như vậy.
Kỷ Sơ Bồng xảy ra tai nạn giao thông vẫn còn đang ở bệnh viện quan sát. Cô ấy có chuyển khoa thành công hay chưa thì nàng cũng không biết.
Lãnh Thính Nhiên bốn ngày sau vào thứ sáu thì trở lại trường học, phát hiện người ngồi phía sau mình là một người khác thì trong đáy mắt có vài tia cảm xúc kì lạ.
Từ khi cô bước vào trong lớp học, Tư Ngưng Hạ đã thấy cô, nhưng rất mau thu hồi tầm mắt, quay sang nói chuyện với Khuất Ngữ..
Các tiết học vào buổi sáng kết thúc, Tư Ngưng Hạ ngoài ý muốn đối diện với ánh mắt của Lãnh Thính Nhiên, bất thình lình nhìn thấy người kia, trái tim của nàng lại một lần nữa đập hỗn loạn.
Nàng nuốt nước miếng, biểu tình trên mặt cố gắng giữ bình tĩnh, nói "Thật ngại quá, cho tôi qua một chút."
"Tôi có chuyện muốn nói với cậu." Lãnh Thính Nhiên không nhúc nhích, hơi hơi quay đầu nhìn về phía Khuất Ngữ ý tứ vô cùng rõ ràng mà nói "Đây là chuyện rất riêng tư."
Tư Ngưng Hạ ngẩn ra "Chúng ta còn có thể nói chuyện riêng tư gì cơ chứ?"
"Có, là chuyện về mẹ của tôi."
Mẹ cô ấy? Tư Ngưng Hạ và mẹ của Lãnh Thính Nhiên sẽ có quan hệ gì? Khuất Ngữ lông mi nhảy dựng.
Tư Ngưng Hạ im lặng nhìn chằm chằm cô, Lãnh Thính Nhiên cũng không chịu thua mà nhìn lại.
"Khuất Ngữ hay là cậu về trước đi." Tư Ngưng Hạ cảm thấy chính mình cũng không phải là đang thỏa hiệp, chỉ là muốn nói chuyện rõ ràng với Lãnh Thính Nhiên.
Khuất Ngữ nhìn nàng một cái thật sâu, ánh mắt dời về phía Lãnh Thính Nhiên, gật đầu rời đi, đem không gian trả lại cho các nàng.
"Có chuyện gì thì cô nói đi." Khuất Ngữ vừa rời đi thì Tư Ngưng Hạ đã mở miệng.
"Tìm một nơi yên tĩnh một chút rồi nói." Lãnh Thính Nhiên nhìn chung quanh một vòng, nói.
Các nàng còn đang ở bên ngoài lớp học xung quanh có không ít người, Tư Ngưng Hạ hỏi "Đi đâu?"
"Lên sân thượng."
Tư Ngưng Hạ không lên tiếng, đi thẳng về phía trước, Lãnh Thính Nhiên theo ở phía sau, tầm mắt một giây cũng không rời khỏi bóng dáng của Tư Ngưng Hạ. Lên đến sân thượng, ánh mắt của cô chột dạ mà rời đi.
"Được rồi, cô nói đi." Tư Ngưng Hạ xoay người.
Lãnh Thính Nhiên bình tĩnh mà nhìn nàng, nhìn thật lâu, Tư Ngưng Hạ cũng dần mất đi kiên nhẫn. Tư Ngưng Hạ hít một hơi thật sâu, "Xem ra là cô không biết phải nói gì."
Lãnh Thính Nhiên đột nhiên nắm lấy tay nàng, rất nhanh rồi lại buông tay, "Mẹ tôi phẫu thuật rất thành công, qua một thời gian nữa là tôi có thể làm việc."
Tư Ngưng Hạ thập phần ngoài ý muốn, nàng chưa từng nghĩ Lãnh Thính Nhiên sẽ chủ động nói với nàng chuyện này. Thực ra là nàng chưa từng nghĩ Lãnh Thính Nhiên sẽ nói chuyện của cô ấy cho nàng nghe, đã nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên.
"Sau đó thì sao?" Giọng Tư Ngưng Hạ có chút khàn khàn, hỏi.
"Tôi sẽ mau chóng trả lại tiền cho cô, bắt đầu từ hôm nay chúng ta có thể đường hoàng mà ở bên nhau được không?"
"Hả???" Tư Ngưng Hạ cho rằng mình nghe lầm, chẳng lẽ nàng xuất hiện ảo giác? Biểu tình trên mặt nàng cứng đờ "Cô có biết là cô vừa mới nói cái gì không?"
Sắc mặt của Lãnh Thính Nhiên tự nhiên mà ửng hồng "Tôi nói tôi muốn cùng cô đường hoàng mà ở bên nhau."