Edit + Beta: Tristearin
Đội ngũ hòa thân, một thân hồng y rực rỡ, hoa lệ vội vàng đi trên đường. Đoàn người tấu sáo, đánh trống, đi qua mọi con đường của Cẩm Thịnh, đích đến là Nam Hạ.
Thẩm Lạc Lạc ngồi trong xe ngựa mơ mơ màng màng nâng mí mắt.
Đập vào mắt là một mảnh đỏ rực, nàng sợ tới mức chỉ trong một giây đã hoàn toàn thanh tỉnh.
Tự nhiên xe ngựa dừng lại, mành che bị người bên ngoài xốc lên.
Khuôn mặt của Cẩm Tâm từ khe hở lộ ra.
"Công chúa, người đã tỉnh!" Trong giọng Cẩm Tâm còn mang theo kinh hỉ.
Nàng bưng một mâm đồ ăn lên xe ngựa, ngồi bên cạnh Thẩm Lạc Lạc.
Cẩm Tâm từ nhỏ đã đi theo bênbên người nàng, tuy nói là thân phận chủ tớ nhưng thật ra họ còn thân hơn tỷ muội ruột.
"Sao chân tay ta đều bị trói lại thế này?!" Thẩm Lạc Lạc nhận thấy hoạt động của mình không tiện tí nào, đặc biệt là bả vai, mỏi muốn chết.
Nàng giãy giụa hai cái, phát hiện ra cái dây này quấn quá chặt, căn bản là nàng không thể nào thoát nổi.
Không đúng?
Bằng sức lực của mình sao có thể bị một cái dây thừng nhỏ nhoi trói buộc?
Lại nói, không phải đêm qua nàng đang ngủ trong tẩm cung của mình à, sao hôm nay lại ở trên xe ngựa rồi?
"Thuốc của vương hậu thật sự quá lợi hại; sau khi ra khỏi Cẩm Thịnh, công chúa đã ngủ vài ngày rồi. Nếu công chúa còn không tỉnh, muội thật sự không biết phải làm sao nữa."
Cẩm Tâm cúi đầu, như thể không nghe thấy Thẩm Lạc Lạc nói, dùng cái muỗng bạc nhỏ từng chút từng chút một trộn đều chén cháo; tự mình cảm khái nói.
Thời điểm nghe được 4 chữ "Từ Cẩm Thịnh ra", não Thẩm Lạc Lạc trực tiếp "vang ầm" một tiếng, trong đầu nổ mạnh, trực tiếp khiến nàng ngốc luôn.
Trong nháy mắt nàng suy sụp nằm rạp xuống, thân thể chậm rãi trượt xuống dưới, tình huống này chắc chắn là nàng đã bị đưa đi hòa thân!
Đây là cái tình huống cẩu huyết gì vậy a!
Thẩm Lạc Lạc, mười lăm năm trước xuyên qua thành công chúa của Cẩm Thịnh.
Ngày ấy, Cẩm Thịnh trăm năm yên yên ổn ổn đột nhiên gặp hạn.
Cuồng phong gào thét, mưa to tầm tã suốt 5 ngày đêm.
Trong một khắc Thẩm Lạc Lạc vừa sinh ra, bầu trời đầy mây đen kéo đi, đón lấy những ánh sáng đã lâu không thấy.
Cây cối, hoa quả bị phá hủy từ trận cuồng phong ấy cũng trong một giây đó khôi phục sinh mệnh, toàn bộ nở rộ.
Cẩm Thịnh bị thiên tai phá hủy gần như hoàn toàn, chỉ trong thoáng chốc trở nên đầy sức sống và tràn đầy năng lượng.
Từ đó về sau, nàng được tôn sùng là thần nữ bảo hộ Cẩm Thịnh quốc, trở thành viên minh châu trong tay Cẩm Thịnh vương.
Thẩm Lạc Lạc vốn là con lười đột lốt con người.
Dựa vào sự sủng ái của Cẩm Thịnh vương, lại còn là đích nữ. Trong mười lăm năm này, nàng muốn gió được gió, muốn mưa được mưa, tiêu dao tự tại.
Cuộc sống trôi qua êm đềm, nàng trở thành 'phế vật' vừa có tiền vừa có quyền.
Nhưng cuộc sống tươi sáng không kéo dài được bao lâu thì tin dữ truyền đến. Vì lấy lòng Nam Hạ quốc để tránh việc bị Nam Hạ tấn công. Cẩm Thịnh quyết định đưa công chúa đến nơi vạn dặm xa xôi hòa thân với Nam Hạ, gả cho thái tử Mục Liên Sanh.
Thẩm Lạc Lạc Liết, việc hòa thân này có hai cách nói.
Một là quốc gia cường đại lười đến đánh giặc, nên ban người tới thưởng.
Hai là tiểu quốc gia đánh không lại, phải cung kính đưa người sang.
Không biết sao lại xui xẻo đến vậy, trường hợp của nàng chính là loại thứ hai.
Đây chính là đi chịu nhục, cho dù nàng bất tử thì cũng sớm tàn thôi.
Huống chi, hoàng đế Nam Hạ trời sinh tính tình thô bạo, nhi tử của hắn có thể là thứ tốt đẹp gì!
"Mau mau, giúp ta cởi trói!" Thẩm Lạc Lạc nhìn thấy Cẩm Tâm, giống như gặp được cứu tinh, vội vàng vươn người mình về phía Cẩm Tâm.
Cẩm Tâm nhìn Thẩm Lạc Lạc, trưng ra bộ dạng khổ mà không nói nên lời: "Không thể cởi đâu công chúa, người nhịn một chút đi, muốn ăn cái gì muội bón người ăn."
"Muộn làm gì vậy Cẩm Tâm? Vì cái gì chứ Cẩm Tâm! Dựa vào cái gì hả Cẩm Tâm! Muội là tỷ muội tốt nhất của ta, muội đang làm cái gì vậy chứ! Người ta sắp gãy rồi!"
" Người đừng giãy giụa nữa, cái này là dây thừng vương hậu tìm thợ làm riêng cho người, để phòng việc người chạy thoát đó."
Thẩm Lạc Lạc choáng váng.
Ánh mắt nàng có chút tan rã nhìn về phía vẻ mặt tự trách của Cẩm Tâm: "Chuyện ta sinh ra có thần lực muội cũng nói?"
Cẩm Tâm cúi đầu, nước mắt lưng tròng từng giọt rớt trên mu bàn tay.
Ở bên người Thẩm Lạc Lạc nhiều năm như vậy, từ trước đến nay nàng không cần quỳ lạy hành lễ với Thẩm Lạc Lạc.
Nhưng lúc này thì khác.
Cả người nàng mềm nhũn, phịch một tiếng, hai chân thành thành thật thật quỳ trên mặt đất.
"Công chúa, muội biết người không muốn hòa thân. Nhưng người hãy vì bá tánh Cẩm Thịnh mà suy sét, kể cả không vì bá tánh cũng nên vì vương và vương hậu; chúng ta không thể để Cẩm Thịnh bị đoạt đi như vậy được!"
Thẩm Lạc Lạc cau mày, nhìn Cẩm Tâm quỳ gối trước mặt mình, khóc lóc nước mắt nước mũi dàn dụa.
Giỏi lắm!
Hừ, thật là.
"Công chúa. Trước khi đi ta có cùng vương hậu nói chuyện riêng; vận mệnh của Cẩm Thình giờ giao vào tay người. Trời sinh người có khuôn mặt thần tiên, nếu có thể khiến thái tử Nam Hạ yêu thương người; đến lúc đó chỉ cần người hướng hắn cầu tình, đừng tấn công Cẩm Thịnh nữa; là đã cứu được biết bao tính mạng của bá tánh Cẩm Thịnh!"
Đã không được khóc mà còn phải cười.
Thẩm Lạc Lạc tuy rằng phiền lòng, nhưng không thể không thừa nhận, mỗi từ Cẩm Tâm nói đều đúng.
Trước đó Cẩm Thịnh như nào thì nàng không biết.
Nhưng trong khoảng thời gian 15 năm này, cô có theo phụ thân lên triều, cũng hiểu biết sơ sơ về chính sự quốc gia.
Cẩm Thịnh là một vùng đất phía nam, tuy hoang vắng nhưng vật tư phong phú.
Phụ vương là người nhân từ, người không dùng thuế bóc lột công sức bá tánh, còn có thêm năng lực trên người nàng buff vào nên trong vòng mười lăm năm này Cẩm Thịnh quốc luôn mưa thuận gió hoà, không có thiên tai, cũng không có nhân họa, bá tánh hạnh phúc. Nơi đây như thể Thế Ngoại Đào Nguyên (*) khiến người ta mơ ước.
(*)Thế Ngoại Đào Nguyên: nơi biệt lập với thế giới bên ngoài, nơi không có tranh đua, ganh ghét, chỉ có thiên nhiên và những con người hiếu khách. (NGUỐN: wordpress.com)
Có tốt cũng có xấu.
Cảm giác hạnh phúc quá lớn dẫn tới tính đề phòng nguy cơ suy giảm.
Theo như lời Thẩm Lạc Lạc nói, Cẩm Thịnh quốc tương đương với trò chơi đánh trận; đối phương đang trên đường đánh quái, đi qua nhìn thấy địch còn khinh thường dừng lại đánh.
Bởi vì không đáng giá, còn lãng phí đại chiêu.
Nhưng trăm ngàn lần không nghĩ tới, Hoàng đế Nam Hạ lại cố tình coi trọng khối thịt không đáng tiền như bọn họ.
Mười lăm năm này, phụ vương cùng vương mẫu hết mực yêu thương nàng, tất cả những điều đó Thẩm Lạc Lạc đều ghi tạc trong lòng.
Mặc kệ như thế nào, Cẩm Thịnh là nhà của nàng. Nàng không thể trơ mắt nhìn người ta hủy diệt nhà mình được.
"Cởi ra đi." Thẩm Lạc Lạc mệt mỏi thở dài một hơi: "Ta không chạy đâu, ta sẽ tìm mọi cách khiến tên Thái Tử Nam Hạ kia yêu ta."
Nước mắt Cẩm Tâm vẫn còn ở hốc mắt.
Nàng chẳng những không duỗi tay giúp Thẩm Lạc Lạc cởi trói, ngược lại còn tiến về phía sau buộc chặt hơn: "Công chúa. Dù gì muội cũng cùng người lớn lên, muội mới không tin lời người đâu!"
"Thật sự! Cẩm Tâm...Ta nói thật! Đó là nhà của ta, ta sẽ bảo hộ nó thật tốt. Muội cởi ra đi, ta đói bụng!"
Ánh mắt Cẩm Tâm do dự, quét qua quét lại vẻ mặt bất đắc dĩ của Thẩm Lạc Lạc.
Rối rắm một hồi, mới đứng dậy giúp Thẩm Lạc Lạc cởi trói dây thừng trên tay chân.
Thẩm Lạc Lạc nhìn chằm chằm động tác trên tay Cẩm Tâm, ánh mắt chăm chú như muốn xuyên thủng tay nàng rồi tự lẩm bẩm: "Ta có sức mạnh vô cùng cường đại. Đến lúc tới đó, khi nhìn thấy Hoàng thượng Nam Hạ; lão tử sẽ đánh một quyền làm hắn xuất huyết bên trong, thật là một kế hoạch hoàn mỹ..."
Cẩm Tâm: "......"
Cẩm Tâm – người đang chuyên tâm cởi dây thừng lập tức hóa đá.
Nàng chậm rãi ngẩng đầu lên, biểu tình cứng đờ nhìn về phía Thẩm Lạc lạc.
Sau đó......
Nàng nhẹ nhàng thu tay lại, ngoan ngoãn đem hai tay giấu ra sau lưng.
Thẩm Lạc lạc: "......"
Thẩm Lạc lạc: "Ta nói giỡn!! Ta hay đùa muội còn không biết sao?! Ta chỉ đùa xíu mà thôi! Cẩm Tâm! Muội đừng bỏ ta!"
- ---------
TRUYỆN ĐƯỢC ĐĂNG TẠI WATTPAD: TRISTEARIN / NHÓM KÍN FB: TRUYỆN NHÀ TRIS
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT