Dựa vào lời em gái thu ngân Quế Quyên, Cảnh Kỳ Trăn đề nghị: "Chúng ta đi vào toilet gần đây nhìn thử nhé?"

Nếu mấy vết máu trên vách tường đã chuyển đen thì còn tốt, tuy vẫn còn hơi ghê người nhưng nó cũng thuyết minh rằng mọi chuyện đã trôi qua lâu rồi. Những vết máu còn mới lại có nghĩa là "Kẻ" để lại vô số dấu tay máu vẫn còn đang tới lui ở gần đây.

Cảnh Kỳ Trăn không phải người thích ngồi chờ chết.

Hoàn cảnh trước mắt rất mơ hồ, cậu có khuynh hướng tìm hiểu những nguy hiểm có thể xảy ra trước để chuẩn bị sẵn những biện pháp phòng hờ.

Nếu tầng một có quái vật kỳ lạ tấn công con người thì càng phải đề phòng sớm để cả đám không bị rơi vào tính huống bị tập kích bất ngờ khi chưa biết gì cả.

Hiển nhiên trong nhóm cũng có rất nhiều người có cùng suy nghĩ với Cảnh Kỳ Trăn.

Mạn Mạn cầm di động của mình cẩn thận chụp lại toàn bộ cảnh vật xung quanh.

Lúc này bạn trai của cô cũng thông mình hơn, không cần cô nhắc nhở cũng biết tự giác quay video lại.

Trong lúc nhất thời Cảnh Kỳ Trăn có hơi tò mò, hình như hầu hết mọi người đều không có thói quen chụp hình mọi lúc mọi nơi như cô gái này......

Em gái thu ngân Quế Quyên giới thiệu: "Lầu hai có hai cái toilet, sếp của tụi tôi thường đi cái bên trái. Cái bên phải nằm ở góc siêu thị, cái đó để cho khách hàng dùng."

Đại ca đeo xích vàng vẫn dẫn đầu đi qua toilet.

Cách bố trí trong toilet này rất phổ biến trong mấy trung tâm thương mại, ngoài cùng là ba cái lavabo bằng đá cẩm thạch trắng, cạnh hai cái lavabo hai bên là rèm cửa che lối đi đến WC nam và WC nữ.

Lúc này, trên vòi nước ở cái lavabo gần WC nữ, rèm cửa đi vào WC nữ, nút bấm trên vách tường cũng có vết máu.

Tất cả những dấu vết này hoàn toàn khớp với thói quen của cô sếp mà em gái thu ngân đã kể.

Mạn Mạn lẩm bẩm nói: "Xem ra dấu tay máu rất giống sếp cô để lại."

Đại ca đeo xích vàng nói: "Kỳ thật, nếu trên tay người đó không có máu thì mấy dấu tay này cũng chỉ là dấu vết sinh hoạt hằng ngày vô cùng bình thường mà thôi."

Bạn trai Mạn Mạn kìm nén hồi lâu, cuối cùng vẫn không nhịn được lí nhí hỏi: "Rốt cuộc là ai lại mang bàn tay đẫm máu đi làm mỗi ngày vậy a?!"

Cảnh Kỳ Trăn liếc nhìn hắn một cái rồi đáp: "Tôi chỉ có thể nghĩ đến mấy hồn ma trong phim kinh dị mà thôi, sau khi chết họ vẫn còn giữ được mấy thói quen tốt khi còn sống như đóng cửa, tắt đèn, à đúng rồi, còn có thói quen tắt nước nữa...... Còn vì sao trên thế giới này lại có ma, có dấu tay máu thì cậu đừng hỏi tôi, tôi là người theo thuyết vô thần của chủ nghĩa Marx."

Khi Cảnh Kỳ Trăn nói ra lời này mọi người đều đứng hình. Chợt có người cười ra tiếng.

Khuôn mặt tái nhợt của em gái thu ngân hiện lên một nụ cười nhẹ, bầu không khí căng thẳng đáng sợ cũng thả lỏng chút ít.

Bà lão cũng cười nói: "Bà cũng là người theo thuyết vô thần của chủ nghĩa Marx."

Về phần đại ca đeo xích vàng, dù hắn không nói gì nhưng Cảnh Kỳ Trăn chắc chắn rằng bản thân đã nhìn thấy vị đại ca này gật nhẹ đầu khi nghe đến chủ nghĩa Marx.

Hiển nhiên mấy bộ phim Âu Mỹ đẫm máu mà anh chàng người nước ngoài này đã xem rất khác với mấy bộ phim kinh dị của phương đông, vậy nên khi nghe Cảnh Kỳ Trăn nói, đầu anh ta chỉ toàn dấu chấm hỏi, anh ta nhịn không được thốt lên: "Hello? Ý của mấy người là chỗ này có ma hả? Lúc tôi đi học ở Tứ Xuyên cũng có dự thính chủ nghĩa Marx đó."

Mạn Mạn kéo bạn trai nói nhỏ một câu: "Em muốn ăn lẩu cay Tứ Xuyên."

Bạn trai nắm lấy tay cô lắc nhẹ, "Chờ chúng ta về nhà anh nấu cho em! Xào cải xoong, bánh dày với ớt, hầm sò điệp với xương gà nguyên ngày để làm nước cốt, rồi cho thêm rượu trắng nồng độ cao, rượu nếp than, đường phèn và gia vị vào. Cắt thịt heo, thịt dê, thịt bò thành lát mỏng, lột vỏ tôm, cá cũng cắt lát để lúc ăn dễ vớt, sau đó nấu thêm canh ngân nhĩ tuyết lê đường phèn rồi ướp lạnh để ăn lẩu xong thì uống có được không?"

Mạn Mạn gật đầu mạnh một cái rồi mỉm cười với bạn trai của mình, "Ừ!"

Cảnh Kỳ Trăn đứng bên cạnh nghe hết toàn bộ lời đôi chim cu nói: "......" Người anh em à, cậu đi xa quá rồi.

Chỉ nói tới cái lẩu Tứ Xuyên thôi mà cũng thồn cơm chó vô miệng được nữa, mắc mệt quá!

Thời điểm Cảnh Kỳ Trăn bị cặp đôi này điên cuồng nhét cơm chó vào miệng thiếu chút nữa sặc chết, cậu cũng không bao giờ tưởng tượng ra được, trong số những người ở đây cư nhiên anh chàng tóc vàng mắt xanh người nước ngoài hàng thật giá thật này lại là người mê lẩu Tứ Xuyên nhất, lúc người anh em này học ở Tứ Xuyên đã rất thân với mấy bạn học ở đó......

Không biết tại sao từ khi lên lầu hai Trái đất vẫn luôn offline, hiện tại nó lại đột nhiên mở miệng trong đầu Cảnh Kỳ Trăn, trong tiếng nói còn lẫn theo tiếng nuốt nước miếng khe khẽ, "Tui đã thấy lẩu Tứ Xuyên rồi, mùi vị của nó ra sao, tui hơi tò mò, ăn có ngon hông?"

Cảnh Kỳ Trăn: "Tao có nói mày cũng không biết đâu 0.0, không mấy sau khi ra khỏi đây tao tới tiệm lẩu ăn cho mày nhìn ha?"

Trái đất: "......"

Một lúc sau, Trái đất vô cùng bất mãn lầm bầm: "Sao anh không tôn trọng Trái đất duy nhất là tui vậy?"

Cảnh Kỳ Trăn: "Nếu mày muốn thì tao có thể mua một phần lẩu Tứ Xuyên đem về hâm nóng rồi đổ xuống đất cho mày, nhưng mày phải tìm được một nơi thích hợp để đổ lẩu có được không?"

Trái đất: "Anh đừng tưởng tui không biết con người mấy anh đổ rượu xuống đất là để cúng cho người chết! Hụ hụ hụ...... Tại sao tui lại gặp được một tên khốn nạn không biết yêu thương Trái đất chút nào vậy, anh thích cãi lộn với tui lắm hả hụ hụ hụ?"

Cảnh Kỳ Trăn: "......"

Nếu Trái đất không tự nói ra thì đúng là cậu sẽ không nghĩ tới vụ này.

Cảnh Kỳ Trăn ngập ngừng một chút rồi vẫn giải thích thêm một câu: "Công bằng mà nói thì khi tụi tao cúng đồ cho người đã khuất tụi tao sẽ không đổ xuống đất."

"Tình huống hiện tại chúng ta có cần đi tới phòng làm việc của sếp nữa không?" Lão Tiêu trung niên chỉ chỉ vào dấu tay máu trước mặt, hắn ta vẫn còn đang lau mồ hôi lạnh.

Có thể thấy mặc dù lão Tiêu vẫn luôn cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi đột nhiên đụng phải loại chuyện ngoài ý muốn này thì một người trung niên phải làm trụ cột cho một nhà già trẻ, có nhiều vướng bận sẽ là người hoảng loạn, lo lắng nhất.

Cảnh Kỳ Trăn không thèm để ý đến Trái đất đang "Hụ hụ hụ" không ngừng về cái lẩu Tứ Xuyên nữa, cậu ngập ngừng nói: "Dù là người hay ma thì chúng ta cũng phải tìm hiểu cho rõ. Quan trọng là, nếu người kia thật sự là sếp của Quế Quyên thì rất có thể đối phương sẽ biết một vài tin tức của cái siêu thị này có đúng không? Hơn nữa vì sao cô ta lại để lại nhiều dấu tay máu như vậy, đây cũng là một vấn đề đáng được tìm hiểu."

Đôi trẻ có lẽ đã xem qua không ít tác phẩm vô hạn lưu liếc nhìn nhau một cái rồi chần chờ nói: "Ừm, dựa theo cốt truyện thường thấy trong tiểu thuyết thì việc giải mã bí mật trong hoàn cảnh bị vây nhốt cũng là một biện pháp tốt để đánh tan tình thế khó khăn trong hiện tại. Gặp phải quái vật thì đơn giản nhất là đánh bại hoặc chạy trốn; gặp phải ma quỷ thì phải xoa dịu oán khí của nó hoặc là trốn luôn. Tuy nhiên dựa theo quy tắc chơi của dòng game RPG giải mã (game nhập vai) thì từ đầu đến cuối chúng ta nhất định sẽ gặp rất nhiều nguy hiểm."

Bà lão lớn tuổi nhất cũng là người nghĩ thoáng nhất, "Dù sao chúng ta cũng đã bị nhốt ở chỗ này rồi, nếu không tìm được biện pháp giải quyết thì cũng chỉ bị nhốt đến chết ở chỗ này thôi, mọi chuyện sẽ không bết bát hơn nữa đâu."

Mọi người thảo luận một phen rồi nhanh chóng hạ quyết tâm.

Trước khi quay về phòng làm việc của sếp, Cảnh Kỳ Trăn hỏi em gái thu ngân một câu, "Quế Quyên, cô có thể nói sơ về sếp của cô cho tôi biết được không? Chúng ta nên tìm hiểu đại khái trước, nhiều người nhiều ý. Tuy nhiên chỗ này chưa chắc giống với thế giới hiện thực, đừng suy nghĩ trật hướng."

Em gái thu ngân gật đầu, "Bình thường sếp của tụi tôi rất nghiêm túc, khi làm việc cô ấy rất nghiêm khắc, tôi hầu như chưa từng thấy cô ấy cười lần nào. Nhưng thật ra cổ là một người rất tốt, lúc trước tôi gặp chuyện, phải lấy hết can đảm mới dám nói cho cổ biết, kết quả cổ cho tôi ứng trước lương tháng sau, tôi còn không ngờ rằng cổ sẽ an ủi tôi nữa ——"

Nhưng đúng lúc này, em gái thu ngân còn chưa nói xong thì trên lầu bất ngờ lại vang lên tiếng gào như lần trước, hơn nữa tiếng gào này lại càng kinh khủng hơn, rõ ràng hơn: "Grào a a a a a ——"

Mọi người đột ngột dừng bước.

Trong đầu Cảnh Kỳ Trăn xuất hiện rất nhiều ý nghĩ, cậu nhanh chóng nhìn quanh, lần này hẳn là bọn họ không làm ra chuyện gì đặc biệt hết, có khi miếng thịt heo lúc trước chỉ là chuyện trùng hợp thôi đúng không?

Ngoài dự đoán là sau tiếng gào rống khủng bố kia nhóm người Cảnh Kỳ Trăn lại nghe được giọng nói khá êm tai của một chàng thanh niên.

"Đậu xanh! Đậu đỏ? Chị hai à, chị bình tĩnh tí đi!"

Đại ca đeo xích vàng nhanh chóng ra hiệu im lặng, vài người nhìn nhau, trên mặt họ đều hiện lên cùng một nghi vấn: Trừ mấy người bọn họ ra thì còn có người khác nữa hả?

Trên lầu có rất nhiều tiếng đồ vật rơi "Bùm bùm" "Rầm rầm" xuống đất, cửa đóng sầm lại, còn có tiếng bước chân người chạy nhanh, trong tiếng gào rú còn lẫn vài từ ngữ mơ hồ, "Đồ ăn trộm, grào —— đồ ăn cây táo, rào cây sung, Grào a a ——"

Nhóm Cảnh Kỳ Trăn cẩn thận lắng tai nghe thật kỹ mới hơi xác định được vài từ mấu chốt.

Mọi người lại nghi hoặc nhìn nhau, ánh mắt không tự chủ bay lên đồ cầm trong tay của mấy người khác: Cây lau nhà, chày cán bột, dao phay, áo khoác có nón, bao tay cao su, v.v.., đều là đồ họ vừa mới lấy trên kệ hàng của siêu thị, thậm chí còn chưa xé mạt và khóa chống trộm nữa.

Cùng lúc đó, tiếng nói của thanh niên đang chạy điên cuồng cũng vang lên: "Bà cô à! Chị hai! Chị đại? Madame? Chị đẹp, hay là bà chủ? Thịt heo còn lại cho chị hết, đậu xanh rau má tôi vô tội tôi thật sự không trộm miếng thịt heo nào trong siêu thị mà! Bà mợ nó thịt trong siêu thị này bị hong gió hư hết rồi, dù bà chị có ăn được thì tôi cũng không ăn được a! Chị, chị đại à, chúng ta đừng hấp tấp mà hãy nói đạo lý với nhau có được không, tôi thật sự không có trộm mà!!!"

Sắc mặt em gái thu ngân tức khắc thay đổi, giọng nói không kìm được run rẩy: "Tôi, tôi nhận ra giọng nói đó, là giọng của sếp tụi tôi."

Những người ở lầu 2 bị tình nghi là thủ phạm: "......"

Cảnh Kỳ Trăn nhanh chóng quyết định rút toàn bộ tiền trong túi ra —— bởi vì hiện tại thanh toán qua app rất thịnh hành nên trên người cậu chỉ có 319 tệ tiền mặt!

Cảnh Kỳ Trăn trực tiếp giao tiền cho em gái thu ngân rồi nắm chặt bill mua hàng của siêu thị mà mình vừa thanh toán: "Tôi không biết chút tiền này có đủ không nữa?"

Mắt thấy giọng nói lầu trên càng lúc càng gần, lúc này lão Tiêu cũng không để ý đến mồ hôi trên trán nữa, hắn ta trực tiếp dùng tay áo tây trang của mình quẹt trán một cái, khẩn trương nói: "Phần thịt heo vừa rồi chúng, chúng, chúng ta lấy có giá 1942 tệ 56 hào, đừng, đừng, đừng sợ, tôi có tiền mặt!"

Khi nói chuyện, ngón tay run rẩy của hắn ta đang vạch bóp tiền của mình ra, nhanh chóng đếm 1640 tệ, sau đó rút 19 tệ trên tay em gái thu ngân đưa lại cho Cảnh Kỳ Trăn, đồng thời nôn nóng hỏi: "Còn thiếu 2 tệ 56 hào, bốn bỏ năm lên là 2 tệ 6, có ai có tiền lẻ không?"

Người bạn trai của cặp đôi trẻ moi túi áo hoodie, nháy mắt móc ra hai tờ 1 tệ, một đồng 5 hào, một đồng 1 hào đưa cho em gái thu ngân,"Hôm qua đi chợ mua đồ ăn được thối."

Anh chàng người nước ngoài sùng bái nhìn lão Tiêu, thấp giọng kinh hô: "OMG, ông anh tính quá nhanh!"

Chỉ trong một phút ngắn ngủ mà tiếng bước chân rượt đuổi như điên và tiếng la hét đã tới cầu thang lầu hai.

Một người thanh niên nhanh nhẹn vừa chạy vừa nhảy né tránh các đòn tấn công của ma nữ nửa trong suốt sau lưng.

Ma nữ này nhìn giống một người phụ nữ trung niên, mặc một bộ đồ đầm công sở cũ nát đầy vết máu.

Hai bên nhìn nhau qua một dãy hành lang rất xa, thanh niên bị rượt đuổi chạy nhảy loi choi như con thỏ vừa nhìn thấy cách ăn mặc của đám người Cảnh Kỳ Trăn liền hiểu ra, tức khắc phẫn nộ lên án: "Là mấy ngươi!"

Mắt thấy ánh mắt xung huyết hung ác của ma nữ chuyển qua đây, Cảnh Kỳ Trăn vừa giơ cái bill mua hàng của mình, vừa nâng cái tay cầm tiền của em gái thu ngân lên nói liến thoắn: "Quầy thu ngân dưới lầu gặp trục trặc khi tính tiền, chúng tôi có việc không chờ được nên nhờ nhân viên thu ngân dẫn đi tìm quản lý!"

Người thanh niên: "......" Lý do này rất tuyệt a người anh em!

Nữ quỷ: "......"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play