Cả đám đều theo phái hành động, sau khi thống nhất ý kiến bà lão liền tìm một cái bao nilon, cẩn thận cạo một mảng máu trên cây rìu khổng lồ xuống rồi tỉ mỉ bỏ vào bao, cột kín lại, cuối cùng nhét vào hộp đựng kính lão của mình.

Anh chàng người nước ngoài tính nhấc cây rìu khổng lồ nhuốm máu này lên, nhưng anh ta cố mãi mà vẫn không được, cuối cùng chỉ đành lắc đầu từ bỏ vì cây rìu quá nặng.

Đại ca đeo xích vàng cau mày: "Cây rìu này nặng quá."

Nhìn cơ bắp trên tay anh chàng người nước ngoài đang nổi hết lên là mọi người đều hiểu anh ta phải dùng bao nhiêu sức để nhấc rìu.

Nhớ lại cảnh tượng ' bảo vệ' vung cây rìu khổng lồ tính phá cửa tối hôm qua, ai nấy đều hoảng hồn.

Lão Tiêu lại nhịn không được toát mồ hôi lạnh, mặt mũi tái mét vì sợ hãi, nói với Cảnh Kỳ Trăn: "Cũng may đêm qua cậu có cách."

Cảnh Kỳ Trăn cười rồi đề nghị: "Tôi ra siêu thị lấy một cái xe đẩy qua đây nhé? Chắc xe đẩy mua sắm của siêu thị có thể chở nổi cây rìu khổng lồ này!"

Em gái thu ngân gật đầu trước, "Không thành vấn đề, xe đẩy mua sắm trong siêu thị tụi tôi chứa tối đa được 200kg, khi cần xếp thêm gạo, mì, ngũ cốc và dầu ăn lên kệ tụi tôi đều dùng xe mua sắm vận chuyển hàng từ kho qua."

Nhưng không đợi Cảnh Kỳ Trăn hành động, Vân Song Hoa đã đi qua, trực tiếp dùng một tay cầm lấy cán rìu. Khi anh vừa định nhấc rìu lên thì lại nghĩ đến động tác gian nan của anh chàng người nước ngoài, anh lập tức đổi từ cầm bằng một tay sang cầm bằng hai tay, sau đó nhấc nhẹ nó lên —— Về mặt trực quan thì có vẻ như anh đã dùng chút sức.

Anh chàng người nước ngoài tức khắc trợn to hai mắt: "!!!"

Căn cứ vào thể tích của cây rìu khổng lồ này người ta chỉ có thể suy đoán trọng lượng của nó rất nặng, nhưng anh chàng người nước ngoài đã tự thể nghiệm trọng lượng của nó nên biết rất rõ sức mạnh của Vân Song Hoa phải kỳ lạ đến cỡ nào mới nhấc nổi cây rìu khổng lồ này!

Đại ca đeo xích vàng lập tức hỏi Vân Song Hoa: "Khiên một mình được không?"

Vân Song Hoa gật gật đầu, "Không sao, chúng ta đi thôi."

Những người khác thấy vậy cũng không do dự nữa, lập tức đi vào siêu thị.

Cảnh Kỳ Trăn nghiêm túc đánh giá Vân Song Hoa thì vừa lúc bắt gặp anh nở một nụ cười rạng rỡ, đột nhiên cậu nghĩ tới lời nói của Vân Song Hoa khi nói về sức chiến đấu của quý cô ma nữ Lý Giang Lệ.

Thấy Vân Song Hoa không khó chịu hay mệt mỏi gì, đoàn người cũng nhanh chóng di chuyển từ phòng bảo vệ qua siêu thị.

Nhưng khi đi gần tới thì có mùi máu tươi bay qua.

Cảnh Kỳ Trăn thấp giọng nhắc nhở: "Là thi thể của con quái vật bị cô Lý xé xác."

Lão Tiêu lại nhịn không được bắt đầu lau mồ hôi lạnh.

Trái đất Offline cả đêm đột nhiên xuất hiện, thở dài nói: "Tui cảm thấy Lý Giang Lệ là một ma nữ rất dễ nói chuyện —— à không đúng, là một quý cô, ai mà biết quý cô này lại ra tay độc ác như vậy!"

Cảnh Kỳ Trăn yên lặng, không hé răng.

Trái đất: "Méo lệch?"

(Hoseki: Gốc là 歪, chỉ có 1 chữ vậy thôi, theo tui nghĩ thì ý của tác giả là tâm lý ma nữ bị méo mó, giống như bị biến thái á, ai hiểu thì chỉ tui nha)

Cảnh Kỳ Trăn buồn bã nói: "Nếu mày bị đội nón xanh mà người đội nón xanh cho mày còn muốn giết mày nữa thì mày cũng sẽ muốn giết ngược lại thôi, đây là bản chất của con người."

Trái đất nói theo bản năng: "Hả? Tui cũng từng xanh (lục) nè! 455 triệu năm trước các loại thực vật nguyên thủy tương tự như rêu lần đầu tiên đổ bộ từ đại dương vào đất liền, một lượng lớn CO2 bị thực vật hấp thu, khí hậu ấm áp trên mình Cầu bị thực vật ảnh hưởng trực tiếp biến thành kỷ băng hà!"

Dừng một chút, Trái đất đột nhiên nhận ra: "Á à, anh đang nói đến màu xanh lá của con người á hả, thảo nguyên xanh rờn có thể phi ngựa trên đỉnh đầu há há há há há! Tui chỉ vô tình nghĩ tới thui, mà màu xanh lá đó cũng khá xinh đẹp mừ!"

Cảnh Kỳ Trăn: "......" Cậu có thể nói gì với một tinh cầu chứ?

Sau khi đến gần siêu thị, đại ca đeo xích vàng chủ động tiến lên vài bước, đẩy xe đẩy lão Tiêu mang từ siêu thị A qua, "Song Hoa, bỏ rìu vô đây đi."

Siêu thị đã trải qua một thời gian, xe đẩy trong siêu thị đã bám đầy bụi, hơn nữa có thể nhìn thấy dưới lớp bụi là kim loại đã rỉ sét.

Chỉ có chiếc xe đẩy lão Tiêu mang đến là không bị rỉ, nhưng bởi vì trước đó Cảnh Kỳ Trăn đã úp xe nhốt quái vật, lại còn bị ma nữ cào xé một phen, nên cho dù chất liệu kim loại vẫn sáng bóng như cũ nhưng khung xe cũng đã móp méo và dính máu.

Vân Song Hoa nghe lời "Nhẹ nhàng" bỏ rìu vào xe, lo lắng trọng lượng của cây rìu khổng lồ này sẽ đè bẹp chiếc xe, anh còn cố ý giữ lại hai phần sức lực trên ngón tay.

Ban đầu khi đoàn người bước vào siêu thị họ đã cố tránh xa khu vực có xác và máu của quái vật, nhưng khi đi vào trong siêu thị Cảnh Kỳ Trăn lại đột nhiên nhớ ra, mở miệng nói: "Đúng rồi! Chúng ta có cần lấy mẫu máu của con quái vật này không? Dựa vào sự thù hận quái vật của cô Lý, tôi cảm thấy ——"

Ở phương diện này em gái Mạn Mạn thẳng thừng hơn ai hết, "Cậu cũng hoài nghi bản thể của con quái vật kia là tuesday đúng không?"

Cảnh Kỳ Trăn chớp chớp mắt, "Chà...... Từ ' cũng ' này rất tinh tế."

Bạn trai Mạn Mạn sửng sốt một chút liền "A" lên một tiếng, cậu ta hiểu rồi.

Cảnh Kỳ Trăn tổng kết lại: "Chỉ là phỏng đoán mà thôi. Cô Lý căm ghét con quái vật này, hơn nữa quan hệ vợ chồng cũng xảy ra vài vấn đề. Mặt khác, ' bảo vệ ' sợ cô Lý nhưng cô Lý lại không quan tâm tới nó. Mọi người xem, hình như còn thiếu một mắt xích trong vòng quan hệ của các này nhân vật này nữa."

Về vấn đề này, Mạn Mạn phản ứng rất mau lẹ, nói thẳng: "Không cần hoài nghi nữa, mắt xích bị thiếu chắc chắn là ông chồng của cô Lý, chậc, đàn ông a!"

Bạn trai Mạn Mạn bạn nghe vậy chớp chớp mắt, nhịn không được nắm tay Mạn Mạn lắc nhẹ.

Mạn Mạn ngẩng đầu lên mỉm cười với bạn trai rồi ôm cánh tay cậu ta nói nhỏ: "Em không nói anh."

Bạn trai: "Anh biết mà!"

Cảnh Kỳ Trăn: "......" Cặp đôi đam mê giết chó FA đã come back!!!

Thời điểm Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn nói chuyện, bà lão đã nhờ em gái thu ngân - người quen thuộc siêu thị nhất lấy dùm mấy cái hộp nhựa và bao tay cao su mới tinh trên trên kệ hàng, sau đó nói với mấy người trẻ tuổi: "Bà đi thu thập mẫu máu! Lấy về đưa đến phòng thí nghiệm, xét nghiệm một cái là biết hết mọi thứ."

Đương nhiên bà lão cũng đã móc sẵn tiền mặt từ trong túi ra khi lấy đồ trong siêu thị, bà tính lát nữa sẽ ra quầy thu ngân quét mã vạch mấy cái hộp nhựa và bao tay cao su rồi để tiền lại trên quầy thu ngân.

—— Tuy bọn họ đã đạt được thỏa thuận với cô Lý quản lý siêu thị, nhưng tiền nên trả thì vẫn phải trả.

Đại ca đeo xích vàng ít nói cầm cây lau nhà trong tay, "Tôi đi với bà."

Cảnh Kỳ Trăn ước lượng cây chày cán bột trong tay rồi cũng đi theo, "Đúng vậy, càng đến lúc này thì càng phải cẩn thận mấy chuyện ngoài ý muốn."

Khi Bà lão khom lưng thu thập mẫu vật, Cảnh Kỳ Trăn và đại ca đeo xích vàng đứng bên cạnh canh chừng, bọn họ đặc biệt đề phòng lỗ thông gió từng bị tấn công bất ngờ trên mái nhà.

May thay khi bà lão thu thập xong mẫu vật thì xung quanh vẫn sóng êm biển lặng, ngược lại có vài động tĩnh nhỏ truyền ra từ chỗ bọn họ mới đứng lúc nãy.

Ngay từ đầu Cảnh Kỳ Trăn cũng không để ý, nhưng chờ tới lúc ba người bọn họ hội họp với những người khác họ mới ngạc nhiên phát hiện, vậy mà nhóm người này dám đẩy một cái quầy nấu đồ ăn ăn thử lại đây, bụi bặm trên mặt quầy đã được khăn giấy ướt lau sạch, lúc này trên mặt quầy đang nấu một cái lẩu giản dị?!

Cảnh Kỳ Trăn: "...... Vậy mà cũng làm được a, người anh em! Nhưng hạn sử dụng của đồ ăn thì sao?"

Nếu phải sống mãi trong cái siêu thị này thì chẳng ai rảnh quan tâm đến nguyên liệu nấu ăn có tươi hay không, sống tiếp mới là điều quan trọng nhất. Tuy nhiên, dựa theo lời của cô Lý, nếu hôm nay mọi chuyện thuận lợi thì bọn họ có thể sẽ được trở về thế giới hiện thực, vậy nên Cảnh Kỳ Trăn vẫn hỏi thêm một câu.

Mạn Mạn duỗi một ngón tay chỉ chỉ bạn trai của mình.

Bạn trai: "Nồi nấu, nước khoáng, đũa và gia vị lấy trong siêu thị, mấy nguyên liệu nấu ăn khác đều đến từ túi mua hàng của anh Tiêu! Tôi nghĩ mặc dù chất lượng nước cũ sẽ không tốt, nhưng chỉ cần nấu sôi lên là không thành vấn đề rồi!"

Lão Tiêu dở khóc dở cười nhìn nồi lẩu giản dị này rồi vẫy vẫy tay nói: "Tôi thường tới siêu thị mua đồ ăn cho cả nhà mỗi tuần một lần, xem ra lần mua hàng này rất hữu dụng a."

Mạn Mạn còn bổ sung một câu: "Tôi đã để tiền và mã vạch lên quầy thu ngân bên ngoài rồi, mọi người tranh thủ ăn chút đồ nóng đi, cũng không biết chừng nào mới có thể trở về, chúng ta phải giữ thể lực!"

Cảnh Kỳ Trăn cũng nở nụ cười, "Có lý!"

Cậu dứt khoát tự động thủ tách đũa ra, thấy Vân Song Hoa đang đứng cạnh nồi lẩu giản dị bày ra bộ dáng nóng lòng muốn ăn thử rồi lại hơi do dự, cậu không nhịn cười nổi liền nhét đôi đũa vào tay anh ta rồi lại nói với mọi người: "Vừa lúc mọi người cùng nếm thử tay nghề của bạn trai Mạn Mạn đi!"

(Đũa ăn liền kiểu Nhật thường dính lại, muốn gắp đồ ăn phải tách 2 chiếc đũa ra)

Bạn trai Mạn Mạn lập tức tiếp lời: "Tay nghề nấu ăn của tôi rất ổn, mọi người hãy tin tưởng tôi!"

Cả đám vây quanh quầy nấu đồ ăn thử, đại ca đeo xích vàng lại chủ động lùi ra sau hai bước, nói ngắn gọn mạnh mẽ: "Mọi người ăn trước đi, tôi canh chừng xung quanh!"

Cảnh Kỳ Trăn chỉ nhìn đại ca đeo xích vàng một cái mà không tranh luận với hắn, cậu không kiềm chế được nhét hai miếng ngó sen, một miếng nấm vào miệng, tốc độ ăn cơm cực kỳ mau lẹ, rất nhanh cậu liền bỏ đũa xuống rồi lau tay, "Tôi ăn xong rồi!"

Đúng lúc này, ở lối đi lên tầng hai siêu thị đột ngột truyền đến một tiếng tru sợ hãi thê lương.

Mọi người giật mình nhìn về hướng đột nhiên phát ra âm thanh.

Anh chàng người nước ngoài cầm đũa không chắc làm rớt viên cá viên sắp đưa tới miệng.

Cảnh Kỳ Trăn cũng chỉ thấy được cảnh tượng mơ hồ xuyên qua các kệ hàng.

Một con quái vật có hơi giống con quái vật lúc trước nhưng cao hơn một chút đang bò ra từ ống thông gió, nó muốn chạm vào mấy mảnh xác của con quái vật đầu tiên.

Nhưng không biết từ lúc nào ma nữ cô Lý đã xuất hiện sau lưng con quái thứ hai, cho dù đã biến thành hồn ma nhưng miệng vết thương trong lòng bàn tay cô ta vẫn còn y nguyên, lúc này cô ta đang cầm một mảnh kính vỡ đầy máu, đâm mạnh vào lưng con quái vật thứ hai......

Biến cố trong quá khứ xảy ra quá đột ngột, nhưng biến cố lần này cũng làm người trở tay không kịp.

Cả Cảnh Kỳ Trăn và Mạn Mạn, đều không kịp dùng di động chụp cảnh ma nữ đâm thủng lưng con quái vật thứ hai, trong cảnh tượng máu me đầm đìa đó ma nữ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt trống rỗng dính đầy máu nhìn thoáng qua bọn họ, cùng lúc đó thân thể nửa trong suốt của cô ta đột nhiên càng mờ ảo hơn, mờ ảo như thể sắp biến mất nhưng lại khắc sâu vào con ngươi của mọi người.

Khoảnh khắc tiếp theo bọn họ đã hoàn toàn thoát khỏi khung cảnh siêu thị cũ kỹ trở về thế giới hiện thực.

Cảnh Kỳ Trăn ngẩng đầu lên, đập vào mắt là dây cảnh giới của cảnh sát được chăng thành vòng tròn.

(người mất tích đứng ở chỗ nào thì chăng dây thành vòng tròn ngay tại chỗ đó)

Các nhân viên cảnh sát đang làm việc gần đó lập tức hét lên: "Các tiểu đội chú ý! Những người mất tích đã xuất hiện!"

"Rầm" một tiếng, toàn bộ nhân viên đã võ trang đầy đủ ùa lên.

Cảnh Kỳ Trăn: "......"

Những người khác: "......"

Địa cầu: "Wow! Cool 0.0"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play