Một trăm tám mươi tệ cho nửa ký thịt bò đối với tiểu kiều thê mà nó có lẽ vẫn có thể xem như là một con số chấp nhận được.

Hứa Niệm Dao báo giá xong, giả vờ uống sữa, lợi dụng sơ hở để len lén liếc nhìn Cố Thanh Ly, quả nhiên phát hiện một nụ cười thản nhiên trên môi nàng, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Có lẽ là nói đúng rồi?

Thật là khoảnh khắc rớt trái tim ra ngoài.

Hứa Niệm Dao có chút lo lắng, vội ho một tiếng, không nhìn người trước mặt nữa, cúi đầu cắt một miếng thịt bò bỏ vào trong miệng, tinh tế nhai nuốt, âm thầm ổn định lại thần kinh lúc nãy đang căng cứng của mình.

Chậm, thật chậm, một bữa cơm cứ thế đã ăn xong. Sau bữa ăn, đã đến giờ nên đi làm rồi.

"Niệm Dao, chị cứ ăn từ từ nhé." Cố Thanh Ly cầm chiếc khăn người hầu đã chuẩn bị từ trước, lau lau tay, lên tiếng với Hứa Niệm Dao - người còn đang ăn chiếc bánh bao cuối cùng, rồi lập tức đứng dậy đi đến trước sô pha lấy laptop của mình: "Em đi làm đây."

"Ừ." Hứa Niệm Dao lên tiếng, quay đầu nhìn cô mấy lần, đột nhiên nghĩ đến chuyện tối qua cô ngủ không ngon giấc, trầm mặc một lúc, vẫn không kiềm nén được tật lắm mồm, hỏi một câu: "Em đi bằng cái gì?"

"Em..." Vừa mới nói xong, Cố Thanh Ly đang đứng trước mặt dường như dừng lại vài giây, sau đó mỉm cười, khẽ nói: "Ngồi xe buýt."

Quả nhiên là như vậy.

Tiểu kiều thê ngày thường tiết kiệm đã quen, sao nỡ bỏ tiền ra bắt xe chứ.

Hứa Niệm Dao thở dài, nhìn cổ tay mảnh mai, trắng nõn của cô, lại nhìn chiếc laptop nặng nề cô đang cầm trên tay một chút, cuối cùng vẫn mềm lòng, nghĩ thầm dù sao bản thân cũng muốn ra ngoài, chi bằng cứ chở cô một đoạn, thế là hít sâu một hơi, nói: "Để tôi chở em đi."

"Chị chở em à?" Cố Thanh Ly nghe vậy thì bỗng có chút giật mình.

"Đúng đó." Hứa Niệm Dao gật gật đầu, uống sạch ngụm sữa tươi cuối cùng trong ly, sau đó đứng lên, tóc dài hất lên một độ cong mê người, ăn nói hùng hồn: "Dù sao tôi..."

Còn chưa dứt lời, ngón chân không cẩn thận đá vào chân ghế, đau đến mức khiến cho nàng ây da một tiếng.

Cái gì vậy trời.

Cố Thanh Ly nhìn Hứa Niệm Dao đang cúi đầu nhỏ giọng mắng chửi cái ghế, nụ cười không kiềm chế được lại hiện lên trên gương mặt.

Im lặng một lúc, tiếp theo lấy điện thoại ra, tìm wechat của thư ký, nhấn mở, gõ lên vài chữ rồi gửi đi: [Hôm nay không cần đến đón tôi.]

[Vâng. Hôm nay chị tự lái xe đến ạ?]

Bên kia rất nhanh đã có tin nhắn trả lời lại.

[Không.]

Khóe miệng của Cố Thanh Ly hơi cong lên. Mắt nhìn Hứa Niệm Dao cách đó không xa, ý cười nơi đáy mắt lại càng sâu hơn.

[Hôm nay tôi có người đưa đón đó.]

Mấy ngày trước, Hứa Niệm Dao mới đổi một chiếc xe mới.

Là chiếc Maserati màu đỏ, đẹp mắt lại xa hoa, lái trên đường vô cùng phong cách, khiến người ta liên tục ngước nhìn.

Nghĩ đến việc có lẽ tiểu kiều thê chưa từng được ngồi một chiếc xe tốt như vậy, Hứa Niệm Dao cố ý cho cô ngồi xuống ghế lái phụ, để người ta có thể thưởng thức phong cảnh dọc đường tốt hơn, trải nghiệm cảm giác sung sướng khi được ngồi xe sang.

Nhưng vẫn không yên tâm, nàng bèn nói một chút về cách thắt dây an toàn.

Truyền đạt xong, nàng nhận được một nụ cười mỉm ngọt ngào của Cố Thanh Ly, không hiểu sao lại khiến cho tâm trạng của người ta tốt hinw rất nhiều.

Hứa Niệm Dao có chút vui vẻ, nhập tên công ty của Cố Thanh Ly vào app chỉ đường, rồi lập tức nhấn chân ga, giống như một trận gió cuốn người ta xuất phát, chỉ chốc lát sau đã đến nơi, dừng lại dưới một tán đại thụ.

"Em có tiện đi qua đó không?" Hứa Niệm Dao nhìn đường xá một chút: "Hay là để tôi vòng qua phía đối diện nhé?"

"Không cần." Cố Thanh Ly cảm ơn nàng, lắc đầu, mở miệng từ chối: "Em đi qua đó là được rồi. Hơn nữa, hướng này thì chị cũng tiện quay về hơn."

Thực sự khéo hiểu lòng người.

Hứa Niệm Dao không làm khó cô, dứt khoát không dằn co nữa, yên lặng tính toán thời gian một chút, ước chừng sau khi mình làm xong công chuyện quay về thì chắc chắn có thể kịp lúc cô tan làm, thế là thuận tiện nói: "Buổi tối tôi đến đón em."

Sợ người ta từ chối, nàng lại vội vàng nói thêm phía sau: "Tiện đường."

Lúc này, quả nhiên Cố Thanh Ly không từ chối nữa.

Hứa Niệm Dao hài lòng, âm thầm nhấn like cho bản thân. Mắt thấy cô đã thu xếp đồ đạc xong, đang định mở cửa, thế là giơ tay khởi động xe, chuẩn bị rời đi.

Chỉ là còn chưa kịp hành động, trong tầm mắt đột nhiên lại có một bàn tay chậm rãi duỗi đến. Nàng cúi đầu nhìn thử. Thứ nằm trong lòng bàn tay đúng là viên kẹo lấp lánh trước kia.

Hứa Niệm Dao dừng lại, khó hiểu hỏi: "Đây là?"

"Xem như món quà cảm ơn chị đã đưa em đi làm." Cố Thanh Ly nói, biểu cảm dường như có chút ngượng ngùng. Gương mặt dưới ánh nắng hiện lên chút vệt đỏ nhàn nhạt: "Trên người của em... bây giờ chỉ có cái này."

Chỉ có một viên kẹo như vậy, nhưng vẫn khăng khăng đưa cho nàng.

Món quà nhẹ nhưng lại nặng nghĩa tình. Vô cùng ý nghĩa.

Không hiểu sao, Hứa Niệm Dao lại bị xúc động. Im lặng mấy giây, nàng giơ tay chậm rãi nhận lấy viên kẹo. Tuy nói có chút lo lắng viên kẹo này không tốt cho sức khỏe lắm, nhưng vì muốn cho người ta mặt mũi, cuối cùng vẫn quyết tâm tháo giấy gói kẹo ra, bỏ nó vào bên trong miệng.

Không ngờ, viên kẹo này cũng không có mùi vị tinh dầu gì đó khó miêu tả, trái lại chính là thuần vị sữa tươi, cảm giác mềm mại, ăn ngon một cách lạ thường.

"Thế nào?" Rất nhanh đã truyền đến tiếng hỏi thăm của tiểu kiều thê ngồi bên cạnh.

"Cũng được." Hứa Niệm Dao gật gật đầu, đưa ra lời khen, chốc lát lại thích sĩ diện bổ sung một câu: "Nhưng mà so với kẹo tôi mua mấy ngày trước vẫn có chút..."

Còn chưa dứt lời, Cố Thanh Ly ở bên cạnh lại đột nhiên cười một tiếng: "Chị thích là được rồi."

Nụ cười thực sự còn ngọt hơn kẹo gấp mấy lần. Lúm đồng tiền nhàn nhạt như ẩn như hiện. Trong đôi mắt xinh đẹp phản chiếu vết tích của ánh nắng.

Câu nói chưa nói xong của Hứa Niệm Dao kia không hiểu sao lại bị cắt ngang trong miệng, nhìn cô một cái, sau một lúc lâu, từng chữ nói ra đánh giá của mình: "Cũng... được... không tệ... ăn rất ngon."

Cái miệng hư hỏng này, không biết xảy ra chuyện gì, tự dưng lại bị nói lắp!

Sau khi tiễn Cố Thanh Ly, thời gian đã không còn sớm nữa.

Hứa Niệm Dao đưa mắt nhìn đồng hồ, lập tức thay đổi hướng đi, nhanh chóng chạy về phía trung tâm thành phố, vừa vặn không bị trễ nghi thức cắt băng khánh thành.

Đường đường đại tiểu thư nhà họ Hứa lại tự mình đến cắt băng khánh thành, đây là chuyện vinh dự cỡ nào.

Bạn bè cảm động đến rơi nước mắt, đợi sau khi nghi thức kết thúc thì vội vàng mời nàng vào trong quán, dặn dò nhân viên trong tiệm đem thịt bò Wagyu nướng than chiêu bài của quán lên, tiếp đãi chu đáo vị khách quý kia.

"Không cần đâu." Hứa Niệm Dao mở miệng ngăn anh ta lại: "Tôi vừa mới cơm nước xong chưa bao lâu, vẫn chưa thấy đói."

"Vậy cô cũng nể mặt nếm thử đi." Người bạn nói, mỉm cười rạng rỡ giới thiệu với nàng: "Món này người thường không ăn được đâu, đều là giữ lại cho người có thân phận giống như cô ăn đó. Thịt được sử dụng chính là thịt bò Wagyu cấp A5. Gia vị được vận chuyển từ nước ngoài đến, ngay cả thợ cắt thịt bò cũng là do tôi bỏ ra rất nhiều tiền cướp được từ Michelin đó. Chỉ đơn giản một chữ, tuyệt..."

"Đợi lát nữa đi." Hứa Niệm Dao nghe đến chỗ này, mở miệng cắt ngang anh ta: "Anh nói thịt gì?"

"Thịt bò đó." Người bạn nói, giơ ngon cái lên: "Thịt bò Wagyu cấp A5!"

"Còn loại thịt bò khác không?" Hứa Niệm Dao nghe xong, tinh thần tỉnh táo hẳn.

"Còn có A4 và A3 nữa." Người bạn nói.

"Kém hơn chút nữa thì sao?" Hứa Niệm Dao không hài lòng, tiếp tục đặt câu hỏi: "Muốn loại bình thường nhất ấy!"

"Hả?" Người bạn hoàn toàn ngơ ngác, giơ tay gãi gãi đầu, mặt mũi đầy dấu chấm hỏi: "Là loại chúng tôi mua số lượng lớn từ ngoài chợ bán thức ăn. Khoảng ba mươi mấy đồng một cân, cảm giác chắn chắn sẽ không bằng thịt bò Wagyu, cách làm cũng đơn giản."

"Cô sao vậy?" Anh ta dừng lại một chút, sự tò mò trong lòng vẫn chưa thể hạ xuống, thế là không kiềm lòng được, lên tiếng hỏi: "Hỏi mấy chuyện này để làm gì vậy?"

"Không có gì." Hứa Niệm Dao xua xua tay, ngước mắt nhìn đám người đang xếp hàng ở trước cửa, không muốn ngồi ở chỗ này chen chúc với họ, thế là sớm kết thúc chủ đề: "Anh giúp tôi một việc."

"Cô nói đi." Người bạn vội vàng trả lời: "Chỉ cần là thứ tôi làm được."

"Vậy thì tốt quá rồi." Hứa Niệm Dao cười cười, vô cùng hài lòng gật gật đầu: "Giúp tôi viết ra tên và giá cả của những nguyên liệu mà các anh thường dùng ở chỗ này đi. Tôi muốn những món bình thường nhất, phù hợp với giá cả thị trường, càng tiện lợi càng tốt."

"..."

Thực sự khiến cho người ta khó hiểu.

Tư duy của đại tiểu thư có lẽ chính là khiến cho người ta không thể nhìn thấu như vậy. Người bạn lên tiếng, gật gật đầu, không dám hỏi tới, lập tức xoay người dựa theo sắp xếp của nàng, ghi tên và giá cả của những nguyên liệu thông thường.

Chỉ chốc lát sau đã đưa đến. Trên đó, dưa leo, cà chua, thịt heo, thịt dê, cái gì cần có đều có đủ.

Hứa Niệm Dao vô cùng vui vẻ, xem lướt nội dung phía trên một lần, mở miệng cảm ơn người bạn kia, sau đó gấp tờ giấy lại, nhét vào trong túi, trước ánh mắt kinh ngạc hoặc ngưỡng mộ của mọi người, nghênh ngang rời đi.

Như nhặt được bảo vật.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play