Bên ngoài Tĩnh An cung, tiếng người ầm ĩ vang lên.
Chúng binh sĩ cầm thương cầm đao, vây chặt đại môn không cho một giọt nước lọt vào.
Binh sĩ tuy nhiều, nhưng chỉ dám ồn ào ở cửa, tựa như không có người nào dám xông tới phía trước lỗ mãng.
Một thanh niên nam tử đi đầu, mặc cẩm bào, đầu hất cao ngất tại cửa cung, sắc mặt trầm xuống.
"Đi gõ cửa đi!" - Hắn phân phó với binh sĩ thủ hạ.
Chúng binh sĩ nghe vậy, hai mắt nhìn nhau.
Vẫn không có người nào dám xông lên.
Một nam tử cấp thấp tương đối lớn tuổi bước tới, cười cười nói: "Đại nhân minh giám! Đây là Tĩnh An cung, là nơi tu hành khi xưa của đế sư Tiết thượng nhân. Chỗ này cũng là nơi mà Thánh nhân cùng Thiên hậu khi còn ở kinh thành cũng không dám... quấy rầy..."
Lời hắn chưa nói dứt, đã bị thanh niên mặc cẩm bào quát: "Thánh nhân? Thiên hậu?"
Tiếp theo là lời lẽ ý vị khinh thường: "Ngươi nói xem bây giờ kinh thành ai là người trấn thủ?!"
Tên binh sĩ cấp thấp ngẩn ra một chút, đành phải cung kính nói: "Đương nhiên là Thái tử điện hạ, phụng chỉ Thiên hậu ——"
"Vậy ngươi có biết bản quan là ai không?" - Thanh niên mặc cẩm bào cười lạnh, căn bản không cho phép đối phương dứt lời.
Binh sĩ cấp thấp nghe thấy mình đang gây hoạ, bị doạ cũng không dám nhiều lời, co rúm lại lui ra.
Thanh niên mặc cẩm bào thấy thế, khoé miệng đắc ý cong lên, âm thầm ghi nhớ dung mạo của viên binh sĩ cấp thấp kia, về sau sẽ tìm cơ hội tính sổ.
Hắn nhìn quanh một vòng, gọi một tên tân binh sĩ trẻ tuổi biểu hiện năng nổ, chỉ tay về phía đó, nói: "Ngươi, đi gõ cửa cho ta!"
Tên binh sĩ trẻ tuổi thấy chủ tử ưng mắt mình, xương cốt của hắn nhẹ đi mấy phần.
Hắn nóng lòng tranh công, ba chân bốn cẳng vọt tới đại môn, vung bàn tay lên định đập lên trên, không đề phòng, bị một tiếng "kẹt kẹt" của đại môn hù doạ, thì ra cửa đã ở từ bên trong.
Lần này không kịp chuẩn bị, tất cả mọi người ngoài đại môn đều kinh ngạc.
Trong lúc nhất thời, mọi ánh mắt đều tập trung về phía đại môn đang mở.
Hai hàng tuỳ tùng hiện lên như cánh nhạn gạt ra, khí thế bất phàm.
Giữa đám người, một nữ tử như hoa như ngọc, tựa như tiên nữ giáng trần; thần thái sắc bén hiện ra, khiến cho mọi người ở đây ai cũng không dám khinh thường.
Nam tử mặc cẩm bào nhìn chằm chằm về phía người đang mặc áo choàng Tuyết Hồ, màu da trắng lấn sương tựa tuyết, một vị nữ tử băng cơ ngọc cốt
(thanh cao thoát tục) cao gầy hiện ra, khiến cho nội tâm hắn không khỏi kêu đau một tiếng.
Rõ ràng niên kỷ của thiếu nữ này cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng trang phục trâm cài không rõ tôn quý ở điểm nào, sao lại mang theo khí độ bức người như vậy, làm sao có thể làm cho người khác phải cúi đầu như thế?
Tiểu cô nương này, nàng là ai?
Nam tử mặc cẩm bào nghĩ xem làm cách nào để xông vào Tĩnh An cung để biểu lộ thân phận siêu phàm của mình.
Lúc Uyển Nhi bị đối phương dò xét, nàng cũng đã yên lặng đem hết đám người trước mắt xem xét một lượt.
Nàng trải qua hai đời, coi như đã sống được bốn mươi năm. Nhất là đoạn thời gian hầu hạ bên cạnh Võ Hoàng hậu, cái gọi là "Cư di Khí, Dưỡng di Thể"
* hiểu biết đã sớm bất phàm.
*(câu nói của Mạnh Tử, ý nói nhà cửa biến đổi khí chất con người. Uống ăn biến đổi hình thể con người)Cộng thêm thời gian trải qua biến đổi thế sự, được bao nhiêu thư tịch gội rửa đã khiến cho nàng chỉ cần đứng ở nơi đó, cũng đủ toát ra một lượng khí độ không tầm thường.
Một đám ô hợp trước mắt này, nhất là sắc mặt đắc chí của tên tiểu nhân nam tử mặc cẩm bào, Uyển Nhi căn bản không để bọn hắn lọt vào mắt.
Ngay cả Võ Hoàng hậu nàng còn không sợ, thử hỏi thế gian này còn có người nào có thể làm cho nàng e ngại?
Giờ phút này Uyển Nhi chỉ kiêng kỵ binh khí trong tay đám người này mà thôi.
Nàng không thể để bọn hắn làm bị thương bất kỳ người nào trong Tĩnh An cung.
"Các hạ là người phương nào? Tại sao lại kinh động đại môn Tĩnh An cung?" - Uyển Nhi lành lạnh mở miệng, âm thanh tựa như nước hoá hàn băng.
"Bản quan là ——" - Nam tử mặc cẩm bào đang líu lo thì dừng lại.
Hắn rút bả vai, trừng mắt nhìn Uyển Nhi: "Ngươi là người phương nào? Dám chất vấn bản quan?"
Nghiễm nhiên bày ra tư thế muốn trách mắng Uyển Nhi.
Uyển Nhi mỉm cười, nhìn như cười nhưng thật ra là cực kỳ xem thường, không nói cũng biết.
"Ngươi dám cười nhạo bản quan!" - Nam tử mặc cẩm bào đỏ mặt lên.
Ngũ quan của hắn không lớn, nhưng bị một nữ tử "không có gì ghê gớm" như Uyển Nhi cười nhạo, hắn cảm thấy mình mất hết mặt mũi.
"Quân đâu! Đem nàng lôi xuống cho bản quan!" - Nam tử mặc cẩm bào chỉ tay về phía Uyển Nhi, thở hổn hển nói.
Nhưng mà, không có người nào dám bước tới.
Ngay cả binh sĩ trẻ tuổi kích động muốn lập công lúc này cũng không dám lộ mặt mũi tới.
"Thượng Quan Chiêu Dung ở đây! Ai dám lỗ mãng!" - Triệu Vĩnh Phúc một bên quát to.
Lừa vừa nói ra, kể cả nam tử mặc cẩm bào cùng tất cả mọi người đều phải kinh sợ.
Phi tần trong cung có chức vị, phần lớn chỉ có thị vệ phụng chức lâu ngày mới biết, mà vị Thượng Quan Chiêu Dung này, lại là nhân vật truyền kì nhất.
Bên trong hạp cung, chỉ có một vị phi tần họ Thượng Quan, chính là vị trước mắt này sao?
Vị kia cũng chính là ——
Là tôn nữ của Thượng Quan Nghi, thuở nhỏ lớn lên trong Dịch Đình, bị một đạo ý chỉ của Hoàng đế liền phong làm Chiêu dung, lại phụng dưỡng chức vị nữ quan hầu bút bên cạnh Thiên hậu... Nghe nói, nàng rất có thể liên quan đến Thái tử Lý Hiền...
Nghe nói cũng vì chuyện này mà Thiên hậu nổi giận, ném chén ngọc trúng nàng, còn đem nàng nhốt vào đại lao?
Tại sao bây giờ nàng lại xuất hiện ở đây?
Thân thế Uyển Nhi đã đủ ly kỳ, mà đám người chung quanh nàng đều nghe qua đủ loại tin đồn, hiện tại nàng không khác gì một loại bí mật cung đình.
Nam tử mặc cẩm bào từng nghe nói về "Thượng Quan Chiêu Dung", nhưng với thân phận của hắn, cũng không có cơ hội biết được đâu mới là chân chính sự thật.
Năng lực của hắn có hạn, phản ứng cũng không được nhanh, lúc biết thân phận của Uyển Nhi, nhất thời không biết nên làm thế nào, chỉ lo kinh ngạc nhìn chằm chằm dung mạo tuyệt sắc thanh lệ của Uyển Nhi.
Bất luận nguyên nhân thế nào, dạng nhìn chằm chằm này khiến cho Uyển Nhi sinh lòng phản cảm.
Nàng hơi nhíu mày, thanh âm lạnh lùng như cũ: "Các hạ đã xong việc, liền mời đi cho!"
Ngụ ý là, Tĩnh An cung không chào đón các ngươi, đi nhanh một chút!
Uyển Nhi nói xong câu kia, không tiếp tục nhìn đoàn người phía nam tử mặc cẩm bào nữa, quay người rời đi.
Triệu Vĩnh Phúc đứng bên cạnh nhìn rõ một màn, nội tâm không ngừng chậc chậc: Phần khí thế này, đơn giản chính là Thiên hậu chân truyênnf!
Hắn đương nhiên không dám nói nên lời, đúng lúc đó chỉ tiến lên phía trước, đưa tay đóng cửa Tĩnh An cung, rõ ràng chính là đuổi người.
Nam tử mặc cẩm bào thấy thế, lập tức giận dữ.
Thượng Quan Chiêu Dung này, thậm chí ngay cả hắn là ai, cấp bậc thế nào cũng không hỏi, cứ thế mà đi sao?
"Đứng lại!" - Nam tử mặc cẩm bào tức giận, thở gấp quát, vội đẩy động tác đóng cửa của Triệu Vĩnh Phúc lại.
Triệu Vĩnh Phúc hừ khẽ một tiếng, khoanh tay đứng một bên, tựa như đang nhìn hắn xem náo nhiệt.
Lúc Uyển Nhi nghe hai chữ "đứng lại" cũng đã dừng bước, chỉ đưa lưng về phía hắn, không xoay mặt lại.
Nam tử mặc cẩm bào lần nữa bị mất mặt trước đám binh sĩ thủ hạ, hận không thể lập tức dò xét Tĩnh An cung, trị tội Uyển Nhi.
"Bản quan phụng mệnh Thái tử, thanh tẩy hậu cung!" - Nam tử mặc cẩm bào quát: "Tất cả mọi người không được ở lại chỗ này, dọn đến Dịch Đình đợi lệnh!"
Dịch Đình?
Uyển Nhi nhắm mắt lại ——
Lý Hiển dám để Chiêu dung các nàng đi Dịch Đình?
Cho dù nàng cũng chỉ là Chiêu Dung trên danh nghĩa nhưng vẫn trên danh nghĩa của Lý Hiển, là phi tần của đương kim thiên tử!
Hoàng đế còn sống sờ sờ! Thái tử lại dám đi quá giới hạn hay sao?
Lý Hiển, hắn có gan như vậy a?.
Truyện Teen HayUyển Nhi không tin.
Lý Hiển thật sự có can đảm như vậy, e rằng cũng không phải là hắn!
Thế là Uyển Nhi cảm thấy có chút hứng thú với thân phận của tên nam tử mặc cẩm bào kia.
Nàng quay người lại, cười như không cười nhìn chằm chằm về phía tên nam tử mặc cẩm bào kia, lưng của hắn đột nhiên căng lên, giống như lời nói vừa rồi cực kỳ ngu xuẩn.
Nếu hắn từng đối mặt trước Võ Hoàng hậu, cũng đã từng trải qua cảm giác: Ánh mắt cười như không cười này cực kỳ giống với Võ Hoàng hậu lúc dò xét đại thần trong triều, đồng thời cũng làm cho hạ thần thấp thỏm lo âu, ánh mắt phải tự hoài nghi bản thân.
Chỉ một thoáng tràng diện mấy chục người đều rơi vào tĩnh lặng im ắng.
Thời gian tựa như ngưng đọng trong một khắc này.
Mãi cho tới khi nam tử mặc cẩm bào tự hỏi trong đầu lần thứ ba "Có phải lời vừa rồi của ta rất ngu xuẩn không", thậm chí suýt cắn vào đầu lưỡi mình, Uyển Nhi mới không nhanh không chậm mở miệng:
"Phụng mệnh Thái tử điện hạ? Huấn lệnh của Thái tử điện ở chỗ nào? Giáo dụ của Thái tử điện hạ ở chỗ nào?"
Nam tử mặc cẩm bào bị nàng hỏi, nhất thời yên lặng, há to miệng nhưng không nói được cái gì.
Uyển Nhi hừ lạnh một tiếng: "Hay là các ngươi phụng khẩu dụ của Thái tử điện hạ?"
Không đợi nam tử mặc cẩm bào trả lời, Uyển Nhi liền đuổi sát tới: "Các ngươi hẳn phải biết, tội danh giả truyền tôn lệnh là có tội gì a?"
Nghe nội dung câu nói của nàng, nam tử mặc cẩm bào khó khăn nuốt nước bọt một cái.
Bất quá hắn mới vừa nghĩ ra việc mượn danh nghĩ của Thái tử, thị uy thân phận. Trước đó từng ghé qua chỗ cung nữ nội thị cùng hai vị cung chủ phân cấp thấp hơn ra chào đón, đều bị hắn doạ đến độ không dám lên tiếng, ai ngờ vừa tới Tĩnh An cung hẻo lánh này, lại gặp phải một kẻ khó chơi như vậy?
Bên trong cung cấm Đại Đường, ngoại trừ hậu cung cùng tấu sự với thiên tử, xét về quyền lợi, cấp vị Chiêu dung cũng không phải thấp, lỡ như để Thượng Quan Chiêu dung nói ra ngoài, đến tai Hoàng đế nơi đó, dù cho đến tai Thái tử, chỉ sợ cũng khó toàn mạng.
Nam tử mặc cẩm bào ứng biến chậm chạp, liền không có chủ ý.
Hắn nghĩ chạy là thượng sách, lại cảm thấy không cam tâm; muốn lý luận lại với Uyển Nhi, mồm miệng theo không kịp, càng không thể nói lý.
Trong lúc chần chừ ở giữa, một âm thanh truyền đến, triệt để chặn đường lui của hắn: "Ha ha! Đây không phải là Vi Đại Lang hay sao? Sao lại có thời gian rảnh rỗi đi dạo trong cung vậy?
Nam tử mặc cẩm bào nghe được một tiếng, khoé miệng nhất thời kéo ra.
Lời ra người tới, xé gió một đường, trước mắt liền xuất hiện một vị quan quân nam tử trung niên cao cao cường tráng.
Khoé miệng của hắn còn nở một nụ cười, một chút cũng không thấy sát khí của võ tướng, giống như là một phú ông tốt bụng bên nhà vậy.
Chỉ là phía sau hắn, có bốn tên thị vệ lạnh lùng đeo bội kiếm, nổi bật đến độ sâu không lường được.
Tên quan quân kia trực tiếp đi về phía Uyển Nhi, chọn khoảng cách thích hợp dừng lại, khom mình xuống hành lễ với Uyển Nhi.
Bốn tên thị vệ đeo bội kiếm phía sau hắn cũng nhanh chóng khom lưng hành lễ.
"Hạ quan Kiêu vệ Lang tướng - Tống Lệnh Văn, bái kiến Thượng Quan Chiêu Dung!" - Tống Lệnh Văn giòn giã nói.
Uyển Nhi liền giật mình: Danh tự "Tống Lệnh Văn" này, hình như nàng đã gặp qua ở đâu...
Tống Lệnh Văn nói tiếp: "Hạ quan phụng chỉ Bùi tướng công, hộ vệ nội đình."
Vừa nói, hắn vừa chuyển hướng sang vị "Vi Đại Lang" kia, cười ha hả: "Không ngờ, Vi tướng công còn nóng lòng muốn phụng sự hoàng thất hơn cả Bùi tướng công nha!"
Sắc mặt Vi Đại Lang lập tức thay đổi.
Hắn ngu ngốc đến mấy cũng nghe ra được ý tứ mỉa mai trong câu nói của Tống Lệnh Văn.
"Vi tướng công" không chỉ nói đến mình hắn, mà còn nhắc tới phụ thân của hắn, chính là phụ thân của Thái tử phi, nhạc phụ của Thái tử Lý Hiển - Vi Huyền Trinh.
Xưa nay Bùi Viêm cùng Vi Huyền Trinh không hoà thuận, Vi Đại Lang có thể không quan tâm đến Tống Lệnh Văn, nhưng hắn tuyệt đối không thể không quan tâm đến tôn vị Tể tướng như Bùi Viêm.
"Nếu là ý tứ của Bùi tướng công, chắc hẳn đều là ý tốt..." - Vi Đại Lang cười ha hả.
"Vậy thì, Vi mổ xin cáo từ!" - Vi Đại Lang chắp tay hướng về phía Uyển Nhi định bỏ chạy.
Tống Lệnh Văn thấy vẫn chưa đủ, cười ha ha nói: "Vi Đại Lang phải đi rồi sao? Không bằng cùng Tống mổ đi tuần tra đi, thấy thế nào?"
Vi Đại Lang nào dám lên tiếng? Chân không chạm đất chạy mất hút.
Mà đám binh sĩ đi theo sau hắn cũng phải chạy loạn bước vì sự xuất hiện của Tống Lệnh Văn, rất nhanh đường ai nấy đi, tản về bản doanh.
Sau khi Tống Lệnh Văn đuổi Vi Đại Lang xong, xoay người cúi đầu hành lễ với Uyển Nhi: "Chiêu dung xin hãy an tâm, có hạ quan ở đây, sẽ không có người không phận sự đến quấy nhiễu nữa."
Uyển Nhi thấy rất rõ một màn vừa rồi, trong đầu nàng vừa suy nghĩ thêm mấy vòng, rốt cuộc vẫn cảm thấy sự tình này cực kỳ kỳ quặc.
"Tống đại nhân là phụng mệnh của Bùi tướng công đến hộ vệ sao?" - Uyển Nhi thẳng thắn hỏi vào trọng điểm.
Tống Lệnh Văn liền giật mình, sau đó cười.
Hắn nhớ ra trưởng tử từng nói những chuyện kia, nhất là căn dặn vô cùng cẩn thận với những chuyện trong cung, với hắn mà nói, sự mẫn tuệ của thiếu nữ trước mắt thật sự làm hắn phải thầm khen ngợi mấy phần.
Quả nhiên là nhân tài mà Thiên hậu xem trọng!
Tống Lệnh Văn âm thầm tán thưởng, liền mở lời: "Bùi tướng công sắp xếp văn sự, sợ rằng sẽ không quản được nhóm võ tướng."
Uyển Nhi khẽ chau mày.
Tống Lệnh Văn lần nữa lại cất tiếng: "Nhưng thật ra là hạ quan phụng mệnh mật chỉ của Thiên hậu, hộ vệ Chiêu dung được an toàn."
Vừa nói, hắn vừa vẫy tay ra hiệu cho lui thủ hạ, lấy trong ngực ra một phong thư dâng lên cho Uyển Nhi: "Đây là do thân tín của Thiên hậu tại Đông đô đưa tới, mệnh cho hạ quan nhất định phải đích thân đưa đến tận tay cho Chiêu dung."
Uyển Nhi nhìn chằm chằm phong thư, tâm tình bắt đầu khuấy động ——
Người kia, Võ Hoàng hậu, nàng ấy rốt cuộc vẫn nhớ viết thư về cho nàng sao?!
Vậy thì, bên trong phong thư đó, rốt cuộc, chứa đựng cái gì?
Trái tim Uyển Nhi bắt đầu mất tiết tấu, đập cuồng loạn.
Nàng cố gắng ổn định tinh thần, trên mặt không chút biến sắc, không vội tiếp nhận phong thư.
Uyển Nhi chỉ chậm rãi nói: "Xin hỏi Tống đại nhân, lệnh lang có phải là Tống Chi Vấn không?"