Võ Hoàng hậu không ngờ Uyển Nhi sẽ hỏi đến vấn đề này.
Bởi vì không ngờ tới, cho nên Võ Hoàng hậu có chút ngây người, nhưng ngay sau đó liền không vui nói: "Bản cung đang hỏi nàng!"
Không phải ngươi chất vấn bản cung.
Bầu không khí giữa hai người đột nhiên thay đổi, cảm giác kiều diễm mập mờ phảng phất chỉ như một cái mộng ảo.
Trong lòng Uyển Nhi không dễ chịu, sắc mặt trắng bệch nói: "Phải, Thiên hậu nương nương nhìn rõ mọi việc, mọi chuyện, tất cả sự tình đều nằm trong tay Thiên hậu nương nương khống chế! Thiên hạ này còn có chuyện gì Thiên hậu nương nương không thể làm chủ hay sao?"
Giọng nói của nàng mang theo u oán quá rõ, Võ Hoàng hậu trầm mặt nói: "Nàng đang oán trách bản cung?"
"Không dám!" - Uyển Nhi ngước cằm lên, không để lộ ra vẻ yếu ớt ti hạ.
Võ Hoàng hậu nhìn chằm chằm dáng vẻ kiêu ngạo của Uyển Nhi, nửa ngày cũng không lên tiếng.
"Đả thương nàng, cũng không phải là điều bản cung muốn." - Lúc lâu sau, Võ Hoàng hậu nắm chặt bàn tay, lên tiếng.
Nàng không cách nào tha thứ cho bộ dạng thất thủ của mình làm hại Uyển Nhi thụ thương.
Cái này chỉ sợ đây là yếu thế cực hạn của Võ Hoàng hậu.
Thử hỏi những năm gần đây, thủ hỏi trong quốc gia lớn như vậy, còn có người nào có thể làm cho Võ Hoàng hậu yếu thế như hiện tại này?
Như thế xem ra, chính mình có nên thoả mãn hay không?
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Nếu như sinh trưởng trong thời đại này, nữ tử bị tôn ti lễ giáo xâm chiếm đến tận xương tuỷ, nếu như nàng chân chính là một Thượng Quan Uyển Nhi, được sống sót sau đại nạn, lại nương nhờ vào cừu nhân tính toán mới có thể kéo dài tình mạng, từ đó có thể một bước lên mây, so với vô số nữ tử trong thiên hạ, có phải nàng nên thấy thoả mãn hay không?
Thậm chí, nếu như nàng giống với vị Bùi nữ quan kia, dựa vào việc phụng dưỡng bậc thượng giả, thoả mãn d/ục v/ọng của thượng giả nào đó mà nhất thời trở thành nữ tử may mắn trong cung, có phải nàng cũng nên biết ơn việc Võ Hoàng hậu đối xử khác biệt với mình hay không?
Đáng tiếc, những đều này đều không phải Uyển Nhi.
Uyển Nhi là ai?
Nàng chỉ là người đeo lên mình túi da thiếu nữ của thời đài này, thực chất bên trong nàng là một nữ tử mang theo quan niệm vượt qua thời đại hơn một ngàn năm sau.
Nàng làm nô làm tỳ, nàng tự cam chịu khiêm tốn chỉ bởi vì nàng muốn được sinh tồn, cũng không phải là vì nàng tự nhận mình cùng loại với những người không bình đẳng này.
Cùng lắm, xem như tình cảm của nàng cũng là thuộc về một thời đại siêu việt xa xôi.
Nếu không phải nàng trưởng thành ở một ngàn năm sau, có phải hiện tại trước sự yếu thế của Võ Hoàng hậu nàng sẽ cảm thấy đủ hài lòng?
Nói như thế, có phải giữa các nàng sẽ có rất nhiều chuyện vui, rất ít chướng ngại không?
Uyển Nhi suýt chút trở nên bi ai.
Thế nhưng cuối cùng tâm ý khó khăn bình ổn trở lại. Nàng quật cường hỏi:
"Vậy còn những người khác thì sao? Đả thương bọn hắn, thậm chí hại chết tính mạng của bọn hắn là chuyện mà Thiên hậu nương nương mong muốn hay sao?"
Nàng rất rõ chuyện mình để tâm là chuyện vụn vặt, nhưng mà những người kia, những chuyện đang thẳng thắn trong lồng ngực nàng, làm cho nàng không thể qua được thời điểm mấu chốt này ——
Nếu giờ phút này, người đối diện với Võ Hoàng hậu là Từ Huệ, nếu như Võ Hoàng hậu yếu thế trước Từ Huệ, Từ Huệ sẽ có phản ứng gì?
Đây là chuyện không thể nào giả định được, biết rõ Từ Huệ vốn dĩ là một người đã chết, Uyển Nhi vẫn muốn hỏi.
Nếu cố nén không hỏi ra, sao nàng có thể đối diện với lòng mình?
Làm thế nào để đối diện với người kia, toàn tâm toàn ý yêu thích, không lẽ không được biết thực hư, đi yêu một người không rõ tâm can?
Sắc mặt Võ Hoàng hậu rất khó coi.
Hai tròng mắt của nàng ấy kịch liệt nhíu lại, hoàn toàn không phải xem xét Uyển Nhi chỉ đơn giản hỏi như vậy, mà là giống như đang muốn đào mở tâm trí của Uyển Nhi, muốn xem một chút bên trong tâm trí kia, rốt cuộc là đang suy nghĩ chuyện hung hiểm gì.
Uyển Nhi cảm giác được một loại nguy hiểm nào đó, lưng kéo căng, gương mặt tái nhợt cũng kéo căng.
Đây là biểu hiện của việc phụng dưỡng bên cạnh Võ Hoàng hậu đã quen, Uyển Nhi đã từng thấy qua những lần ra lệnh trừng phạt, thậm chí hạ lệnh giết người, bộ dáng của Võ Hoàng hậu cũng quen thuộc như thế, mới có bản năng phản ứng.
"Nàng đang truy vấn bản cung sao?" - Thanh âm của Võ Hoàng hậu lạnh như đá vụn.
Không đợi Uyển Nhi trả lời, Võ Hoàng hậu cương quyết nói: "Bản cung làm sao để đi đến vị trí như ngày hôm nay, trong tay bản cung cũng đã dính không ít máu của bao nhiêu sinh mạng..."
Vừa nói, đột nhiên Võ Hoàng hậu cười lạnh, hàm răng trắng muốt ép về phía Uyển Nhi: "... Kể cả máu thịt của Thượng Quan thị các ngươi, đều nằm trong tay bản cung..."
Võ Hoàng hậu bỗng dưng giơ tay chụp lấy cằm của Uyển Nhi: "Kể cả cái mạng nhỏ của nàng... Cho nên, đừng ỷ lại bản cung thấy nàng tốt lên, sủng nàng mà lấy đó làm kiêu! Bản cung không có nhiều kiên nhẫn như vậy!"
Uyển Nhi bị chụp lấy cằm, không thể không nhìn thẳng vào mắt Võ Hoàng hậu.
Đôi mắt này xưa nay cơ hồ không có người nào dám trực tiếp nhìn thẳng như thế.
Trong đôi mắt đó, rất phức tạp, phức tạp đến độ làm cho Uyển Nhi không cách nào phân biệt được. Nhưng, rõ ràng Uyển Nhi cảm thấy, bên trong đôi mắt kia, vẫn còn có vài thứ gọi là "mềm mại".
Chính vì thứ gọi là "mềm mại" đó, đã làm cho đáy lòng Uyển Nhi xoáy lên một loại cảm xúc, muốn tranh thủ điều này có thêm nhiều tâm tư hơn.
Có lẽ, Võ Hoàng hậu nói không sai, nàng đúng là đang ỷ được sủng mà kiêu.
"Nhìn bản cung như vậy làm cái gì? Hả?" - Võ Hoàng hậu nhìn thấy biến hoá trong mắt Uyển Nhi, thanh âm trở nên có chút dị dạng.
"Trả lời bản cung!" - Nàng giống như đang nhấn mạnh địa vị của mình, lại tựa như muốn xác nhận thứ gì đó từ Uyển Nhi.
Hai người rõ ràng là đang thăm dò lẫn nhau.
Chỉ bất quá, giữa các nàng, nội dung muốn thăm dò đối phương đều sinh ra một loại hiểu lầm nào đó.
Cuối cùng Uyển Nhi cũng buông lỏng động tác mím chặt môi, đánh bạo tiếp tục nhìn chằm chằm tròng mắt Võ Hoàng hậu.
"Từ xưa đến nay, thắng làm vua thua làm giặc." - Uyển Nhi chậm rãi nói.
Võ Hoàng hậu vì lời này của nàng lại lộ ra thần sắc đăm chiêu, tay đang giữ lấy cằm của Uyển Nhi, cũng không khỏi buông lỏng mấy phần.
"Đừng chơi trò bí hiểm với bản cung!" - Võ Hoàng hậu mất kiên nhẫn nói: "Bản cung cũng không rảnh cùng nàng giải đố!"
Cảm giác được Võ Hoàng hậu có chút táo bạo, khoé miệng Uyển Nhi không kìm lòng được, giật một cái.
Loại cảm giác thoáng chiếm thế thượng phong này, quả thực rất tốt.
"Thời điểm ta biết thiên hậu, thiên hậu cũng đã là thiên hậu rồi." - Uyển Nhi bình tĩnh nói.
Nàng dùng chính là "ta", mà không phải dùng thân phận khiêm tốn như "thần thiếp" thường ngày.
Võ Hoàng hậu không thèm để ý đến cách nàng tự xưng hô là gì, điều Võ Hoàng hậu chú tâm tới chính là thâm ý trong lời nói của Uyển Nhi: Thời điểm ta biết thiên hậu, thiên hậu cũng đã đạt được tới vị trí này, trên tay dính máu rất nhiều người, bao gồm cả máu của Thượng Quan thị.
Những lời này của Uyển Nhi làm cho tinh thần của Võ Hoàng hậu bất giác buông lòng rất nhiều.
Nàng ấy tuyệt đối sẽ không thừa nhận nguyên nhân là cái gì ——
Chỉ cần không thừa nhận, Võ Hoàng hậu vẫn sẽ y cũ làm một Võ Hoàng hậu cao cao tại thượng, dựa vào cường lực trên cổ tay mình, chém giết hết toàn cảnh trước mắt.
Con người của nàng như thế, thế nào lại chịu dễ dàng bị một tiểu nữ hài nho nhỏ kích động?
"Bản cung đương nhiên... chính là bản cung!" - Võ Hoàng hậu kiêu ngạo ngước mặt.
Bộ dạng kiêu ngạo này, thật sự khiến cho người ta cảm thấy đáng yêu, cũng cảm thấy... Aia! Một lời khó nói hết!
"Nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe theo bản cung, sẽ có thành quả cho tương lai sau này cho nàng." - Võ Hoàng hậu chuyển hướng sang Uyển Nhi, vẻ mặt lại hiện ra tư thái của một bậc thượng giả.
Trong lòng Uyển Nhi lặng lẽ lắc đầu: Người này, rốt cuộc vẫn dùng thái độ cao cao tại thượng mà đối đãi chính mình.
Có điều, thứ mà Uyển Nhi muốn, trước giờ không phải như thế.
"Nếu ta không nghe lời thì sao?" - Uyển Nhi nhẹ nhàng hỏi.
Võ Hoàng hậu nhíu mày, bàn tay vừa mới được buông lỏng kia, hiện tại lại nắm chặt lần nữa.
"Muốn nói cái gì cứ việc nói thẳng, không cần phải ở chỗ này vòng vo!" - Võ Hoàng hậu hừ lạnh.
"Chỉ muốn hỏi Thiên hậu một câu, rốt cuộc Minh Sùng Nghiễm sao lại chết?" - Uyển Nhi ngoan cường kiên trì hỏi vấn đề trước đó.
Cái này khiến cho Võ Hoàng hậu cảm thấy vô cùng khó chịu: "Sao hắn lại chết, có liên quan gì đến nàng? Hay là hắn chết rồi, nàng không nỡ?"
Hỏi lời này, nghe có vẻ ghen tuông.
Uyển Nhi không đề phòng, nhất thời ngẩn ngơ vì câu nói này của Võ Hoàng hậu.
"Nàng thật sự động tâm với tên đạo sĩ kia?!" - Võ Hoàng hậu nghiến răng nghiến lợi: "Thân phận nàng là gì, không lẽ nàng không biết sao?"
Uyển Nhi chợt cảm thấy xấu hổ, cũng không cam tâm, hỏi ngược lại: "Thân phận ta là gì?"
"Nàng là..." - Võ Hoàng hậu đột nhiên nghẹn lại.
Câu nói giữa chừng "nàng là phi tần của thiên tử" kia không cách nào ra khỏi miệng Võ Hoàng hậu.
"Phi tần của thiên tử sao?" - Uyển Nhi nói thay nàng.
"Phi tần của thiên tử thì sao?" - Uyển Nhi từng bước ép sát: "Phi tần của thiên tử thì không được phép nhớ thương người ngào sao? Bất luận là người nào, kể cả..."
Bất luận là người nào, kể cả là nam hay là nữ.
"Thượng Quan Uyển Nhi! Ngươi tự tìm đường chết!" - Võ Hoàng hậu bỗng nhiên đứng dậy, chỉ thẳng vào Uyển Nhi: "Ngươi có biết ngươi đang nói cái gì không? Đây là đại tội khi quân phạm thượng!"
Ngược lại Uyển Nhi càng không sợ, nàng cười: "Khi quân thì thế nào? Từ khi nào Thiên hậu nương nương lại e ngại qua tội khi quân?"
"Thế nhưng ta lại đang nói Thiên hậu nương nương." - Uyển Nhi ngửa mặt lên, nhìn thần sắc cực kỳ phức tạp của Võ Hoàng hậu.
"Hay là, Thiên hậu nương nương thật sự không rõ ta đang nói cái gì?" - Uyển Nhi đột nhiên quỳ gối một bước tiến lên, lại một bước.
Võ Hoàng hậu ngừng thở, vô ý vô thức tự lùi về phía sau một bước.
Nàng nhìn chằm chằm Uyển Nhi, giống như đang ngó chừng một thứ gì đó đang tồn tại hết sức đáng sợ.
Uyển Nhi đã hoàn toàn quyết tâm, dứt khoát quỳ gối đi thẳng đến bên giường.
Võ Hoàng hậu cắn răng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
"Minh Sùng Nghiễm tại sao lại chết, Thiên hậu nương nương thật sự không có ý định nói cho ta biết sao?" - Uyển Nhi truy vấn.
"Minh Sùng Nghiễm gieo thù kết oán với Thái tử, bị Thái tử sai nội giam thân tín Triệu Đạo Sinh giết chết. Quan viên đã tra rõ rành mạch." - Võ Hoàng hậu nói thẳng một tràng, tựa như Uyển Nhi mới là vị cao cao tại thượng, chờ nàng ấy đáp lời thượng giả.
Uyển Nhi hít sâu một hơi, lại không hề bị lay động, nói tiếp: "Thiên hậu nương nương biết rất rõ ràng, thứ ta đang hỏi, không phải cái này."
"Cái kia là ——" - Võ Hoàng hậu đang nói chợt im lặng.
"Đây không phải là chuyện để nàng quản." - Rốt cuộc Võ Hoàng hậu cũng tìm lại uy nghiêm thuộc về mình.
Uyển Nhi lại cười thê lương.
Võ Hoàng hậu bị nàng cười đến tâm phiền ý loạn.
"Minh Sùng Nghiễm đã nói gì với nàng?" - Võ Hoàng hậu sinh lòng hồ nghi, không nhịn được liền hỏi.
"Thiên hậu nương nương cảm thấy, hắn sẽ nói gì với ta?" - Uyển Nhi không trả lời mà hỏi lại.
Lần này Võ Hoàng hậu thật sự bị chọc giận.
"Hắn muốn nói gì với nàng, liên quan gì đến bản cung!" - Võ Hoàng hậu cười lạnh.
Uyển Nhi cũng không sợ nàng nữa, hỏi tiếp: "Nếu đã nói không liên quan, vậy tại sao Thiên hậu lại khẩn trương làm gì? Hay là Thiên hậu cùng Minh đạo trưởng có chuyện bí ẩn gì, không thể cho người ngoài biết? Thiên hậu, à không, nếu Thừa Khánh Điện có bí ẩn gì, những người hầu hạ trong Thừa Khánh Điện đều luôn luôn có thể đúng lúc rút lui, hoàn toàn sạch sẽ hả? Như thế, Thiên hậu nương nương ngài sẽ thuận thế làm việc, không phải sao?"