Uyển Nhi không nhớ rõ mình rời khỏi Đông Cung thế nào, nàng chỉ cảm thấy mỗi một bước đi đều giống như giẫm trên hoa bông.

Choáng váng, không vững, lảo đảo.

Không có loại cảm giác nào làm cho nàng thấy dễ chịu.

Triệu Ưng không thể biết Lý Hiền đã nói với nàng cái gì, thấy bộ dáng này của nàng, liền đoán ra những lời Lý Hiền nói tới tuyệt đối không phải chuyện tốt.

Quay đầu nhìn đại môn Đông Cung đóng chặt, Triệu Ưng há miệng nhưng vẫn không dám hỏi.

Đành ân cần nói: "Thượng Quan nương tử, có phải cảm thấy trong người khó chịu không? Có muốn ta mời lang trung..."

Uyển Nhi suy yếu khoát khoát tay áo với hắn, ra hiệu mình không sao.

Triệu Ưng yên lặng, thầm nghĩ như vầy còn bảo không sao a! Không biết nên nói lời nào.

Thật sự không có chuyện gì ư?

Uyển Nhi ổn định lại tinh thần, giật mình mới nhớ, bất luận Lý Hiền có nói với nàng cái gì, đều sẽ dễ bị người ngoài hiểu lầm.

Liền quay sang Triệu Ưng nói: "Triệu đại nhân, việc Thái tử điện hạ nói với ta, ta sẽ đích thân bẩm báo với Thiên hậu sau."

Triệu Ưng tranh thủ thời gian "Aiz!" một tiếng, trong lòng tự nhủ, chính ngài nói ra thì không còn gì tốt hơn, loại chuyện này phát sinh trong cung, biết được càng ít thì cái đầu trên cổ mới được an toàn mà yên vị.

Uyển Nhi không nhớ rõ làm thế nào mình về được đến cổng Thừa Khánh Điện.

Khoảnh khắc nhìn thấy đại môn, Uyển Nhi chỉ muốn xoay người chạy trốn ——

Thời khắc này, nàng không biết nên đối mặt với Võ Hoàng hậu thế nào.

Những lời kia của Lý Hiền, quả thật mang theo ý định châm ngòi khiêu khích, thế nhưng rốt cuộc có bao nhiêu độ tin cậy đây?

Uyển Nhi có thể khẳng định, nếu không có lửa thì sao có khói.

Huống chi đã nhiều năm như vậy, nàng tự mình trải qua nhiều chuyện, đã sớm thấy rõ đáp án.

"Triệu đại nhân." - Uyển Nhi mất tự tin, cười cười nhìn về phía Triệu Ưng.

"Aiz!" - Triệu Ưng đáp giòn giã.

Uyển Nhi liền có thêm mấy phần áy náy, mất tự nhiên ho nhẹ: "Thỉnh cầu Triệu đại nhân trở về bồi phụng Thiên hậu nương nương trước... Ta, thân thể ta đột nhiên rất khó chịu, chỉ sợ sẽ quấy rầy Thiên hậu nương nương..."

Triệu Ưng nhanh chóng khẽ gật đầu, biểu thị "ta hiểu ta hiểu", đồng thời nói: "Thượng Quan nương tử xin cứ tự nhiên, ở chỗ Thiên hậu đã có chúng ta, ta sẽ thay Thượng Quan nương tử nói rõ với Thiên hậu."

Uyển Nhi yên lặng chớp mắt một cái, vội vàng nói thêm: "Nếu Thiên hậu có trách cứ, xin Triệu đại nhân cứ đẩy hết lên người của ta là được."

Triệu Ưng a lên một tiếng: "Làm sao lại thế! Thiên hậu nương nương coi trọng nhất là Thượng Quan nương tử!"

Uyển Nhi: "..."

Thấy Triệu Ưng quay người rời đi, Uyển Nhi lơ đãng hướng về phía Thiên Điện đi tới.

Dưới hiên Thiên Điện là một dải phòng ngủ, ở đó có một gian là của Uyển Nhi, để thời gian nàng không phụng dưỡng Võ Hoàng hậu ở Thừa Khánh Điện thì có thể trở về đây ngủ lại.

Quay về phòng mình, Uyển Nhi tựa như bị rút hết khí lực, uể oải ngồi trên giường.

Trong đầu quá loạn, loạn đến độ nhất thời không rõ manh mối. Bụng dưới đã thôi đau nhức lúc này lại xông tới, tra tấn nàng.

Quả thực, cả thân lẫn tâm Uyển Nhi lúc này đều bị tra tấn, Uyển Nhi cảm thấy mình sắp điên rồi.

Cứ như vậy suy nghĩ lung tung, đau đớn, có lẽ cơ thể đang trong giai đoạn trưởng thành, năng lực chịu đựng trọng lượng áp lực quá lớn, theo bản năng sẽ tìm kiếm nghỉ ngơi, Uyển Nhi cũng không biết mình ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Cho dù là ngủ thiếp đi, cũng không có mộng đẹp nào diễn ra.

Chém chém giết giết, âm mưu tính toán, so với lúc tỉnh táo còn mệt mỏi hơn rất nhiều.

Uyển Nhi bị mộng cảnh hư ảo quấy rầy đến đau lưng, mà trong mộng vẻ mặt Võ Hoàng hậu lạnh lùng xa cách, làm cho nàng kinh hồn bạt vía.

Phút chốc bừng tỉnh từ mộng, Uyển Nhi vừa lo sợ, vừa nghi hoặc nhìn quanh phòng mình, nhất thời không thể không phản ứng.

"Nương tử, ngài tỉnh rồi sao?" - Bên tai Uyển Nhi vang lên âm thanh sợ hãi.

Uyển Nhi nhíu mày, nhìn về phía vừa lên tiếng ——

Là tỳ nữ Tiểu Dung phục vụ nàng không lâu.

Thấy Uyển Nhi cau mày, Tiểu Dung rõ ràng sợ hãi rút chặt hai bả vai.

Uyển Nhi hoàn toàn tỉnh táo lại, đầu óc liền nảy sinh ý nghĩ "gương mặt của ta chẳng lẽ rất đáng sợ sao".

Nghĩ đến "mặt", ánh mắt Uyển Nhi lại ảm đạm mấy phần.

Nàng vừa hỏi Tiểu Dung bây giờ là giờ gì, lại vừa đứng dậy ngồi xuống gương trang điểm.

Trong gương đồng, hiện ra bộ mặt của Uyển Nhi, nốt mi tâm giữa trán sáng loáng, muốn xem nhẹ cũng không được.

Uyển Nhi nhìn vào nốt chu sa, nàng tự hỏi mình: "Ta là ai?"

Trong nội tâm nàng lại có một thanh âm trả lời: "Đời trước ta là Thượng Quan Huệ Văn, sau khi xuyên không trở thành Thượng Quan Uyển Nhi."

Chỉ thế thôi.

Không có người nào hiểu rõ mình hơn Uyển Nhi, ngoại trừ hai cái thân phận này, nàng không phải là ai khác.

Uyển Nhi vững tin: Nàng cùng vị Từ Hiền phi kia, cũng chính là Từ Huệ, chỉ có liên quan duy nhất, chính là vị trí nốt chu sa trên mặt mà thôi.

Mà nàng, tuyệt đối không phải Từ Huệ.

Tuy nói, chuyện quỷ thần trong phiêu miểu không thể tin, nhưng tình căn thâm chủng mà Minh Sùng Nghiễm đối với Từ Huệ, nếu như trên người mình thật sự tồn tại một hồn phách của Từ Huệ, chẳng lẽ Minh Sùng Nghiễm lại không nhìn ra được?

Trong tâm Minh Sùng Nghiễm là rõ ràng nhất, thế nhưng, còn người ngoài thì sao?

Nàng ấy... cũng có thể biết rõ không?

Uyển Nhi giật mình trước mắt hiện ra khuôn mặt của Võ Hoàng hậu, cùng tất cả những chuyện trong quá khứ, từ lúc nhìn thấy nốt chu sa này, Võ Hoàng hậu cũng đã có vô số loại phản ứng dị thường ——

Trong ngực Uyển Nhi vừa chua xót vừa đau đớn.

Nếu không phải trên người nàng có một thứ như thế, thì năm đó khi nàng còn nhỏ tuổi, sẽ được Võ Hoàng hậu để ý sao? Sau này lại còn được Võ Hoàng hậu triệu gọi đến bên cạnh phụng dưỡng sao?

Sử sách mà nàng từng biết đều nói, Võ Hoàng hậu là vì yêu quý tài học của Thượng Quan Uyển Nhi, rộng lượng bỏ qua mọi ân toán cũ với Thượng Quan gia, xem trọng Thượng Quan Uyển Nhi, phong nàng thành "Cân Quắc Nữ Tướng"...

Uyển Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại, nàng không cách nào xác thực được, chuyện mình xuyên không đến đây trở thành Thượng Quan Uyển Nhi, phải chăng cũng là phiền não cũng thống khổ của mệnh nàng.

Hai đời, nàng đều không động tâm với bất kỳ ai, đây là lần đầu tiên, có lẽ cũng là lần duy nhất đối với một người, cảm mến một nữ tử, lại có thể thống khổ đối diện với việc bản thân trở thành thế thân của người khác ——

Chuyện này, ai có thể chịu đựng được?

Bên cạnh lại vang lên tiếng động nhỏ, gọi thần hồn Uyển Nhi trở về.

Xoay mặt lại, Uyển Nhi nhìn thấy Tiểu Dung đem một cái khay để lên bàn, bên trong khay đặt một bát cháo yến mạch cùng một đĩa điểm tâm.

Đứa trẻ này, còn cẩn thận nhìn nàng từng chút từng chút, sợ giống như sẽ chọc tức nàng.

Uyển Nhi âm thầm lắc đầu.

Kỳ thật, tuổi của Tiểu Dung so với tuổi của nàng còn lớn hơn một chút. Bất quá lấy độ tuổi hai đời của Uyển Nhi cộng lại cũng chỉ kém hơn Võ Hoàng hậu một ít, Tiểu Dung vẫn thật sự là một đứa trẻ.

Đứa trẻ này, tâm tư đơn giản, lại nghe lời, còn có nhãn lực tốt, khó trách ban đến hầu hạ nàng.

Đột nhiên sắc mặt Uyển Nhi cứng đờ.

Là ai làm chủ, đem Tiểu Dung ban đến cho nàng?

Còn không phải là vị cao cao tại thượng kia, thực thực hư hư coi nàng thành thế thân của vị kia, là Thiên hậu nương nương đó sao?

Sắc mặt Uyển Nhi nhanh chóng trở nên không tốt, nàng cảm thấy tâm mình đang bị hai loại sức mạnh xé rách.

Một loại đang không ngừng nhắc nhở nàng, Võ Hoàng hậu đối đãi với nàng rất tốt, một loại khác lúc này lại dùng búa gõ đầu nàng, để cho nàng thanh tỉnh ra, với Võ Hoàng hậu mà nói, rốt cuộc nàng tồn tại thế nào.

Hiếm khi Tiểu Dung nhìn thấy sắc mặt Uyển Nhi thay đổi, trong lòng có chút hốt hoảng, nhớ tới trước đó Thiên hậu hạ chỉ cho mình đến đây hầu hạ, đặc biệt tự nhủ "nếu hầu hạ không tốt, liền sẽ bị ăn gậy a", Tiểu Dung cảm thấy khí lạnh bốc lên, đau lưng đến luống cuống.

Nàng lo sợ nhìn qua Uyển Nhi, trong miệng lắp bắp: "Nương, nương tử... Đây là ban thưởng của Thiên hậu... Nói thân thể ngài không khoẻ, nên ăn chút cháo thuốc, sẽ ——"

Bị Uyển Nhi liếc sang, thanh âm lập tức bị doạ đến im lặng.

"Thiên hậu ban tặng?" - Ánh mắt Uyển Nhi cực kỳ phức tạp nhìn chằm chằm đồ vật trong khay.

"Phải..."

"Ban tặng lúc nào?" - Uyển Nhi hỏi..

"Là lúc ngài còn đang ngủ."

Trong lòng Uyển Nhi truyền đến một trận ngũ vị tạp trần (5 loại vị: ngọt chua cay đắng mặn).

"Thiên hậu phái ai mang đến?" - Uyển Nhi lại hỏi.

"Là tiểu Triệu đại nhân." - Rốt cuộc Tiểu Dung cũng có thể đáp lưu loát.

Tiểu Triệu đại nhân chính là Triệu Vĩnh Phúc, con nuôi của Triệu Ưng.

Võ Hoàng hậu phái hắn đến ban thường, ý nói nới đó không phát sinh đại sự gì, chỉ là ban thưởng như thường lệ.

Uyển Nhi vẫn cảm thấy không yên lòng: "Thiên hậu còn có dặn dò gì không?"

Tiểu Dung cũng coi như tay chân lanh lẹ, vừa phục vụ Uyển Nhi dùng bữa, vừa đáp lời: "Hoàn toàn không nghe nói gì... Chỉ là..."

Tiểu Dung dừng lại, như đang ngẫm nghĩ.

"Chỉ là điều gì?" - Uyển Nhi bất an hỏi.

Nghe tiểu Triệu đại nhân nói, Thiên hậu triệu gọi Khưu đại nhân cùng Bùi đại nhân tới, có thể phân phó đại sự gì đó?" - Tiểu Dung đáp.

Triệu Vĩnh Phúc cùng Triệu Ưng là một mạch, vô cùng nghe lời Triệu Ưng. Bởi vì Triệu Ưng như thế, Triệu Vĩnh Phúc cũng không ít lần lén lút chỉ điểm cho Uyển Nhi, không để Uyển Nhi phải bị ăn ở thiệt thòi.

Uyển Nhi thầm nghĩ thêm, liền hiểu được thâm ý trong lời nói khó hiểu của Triệu Vĩnh Phúc cùng với Tiểu Dung: Đơn giản chỉ là thông qua miệng của Tiểu Dung, nói cho nàng biết tin tức trọng yếu.

Uyển Nhi không khỏi cười khổ, ám đạo của phụ tử Triệu Ưng có phải đã nịnh hót sai người rồi không!

Nàng hiểu được chính mình chỉ là "thế thân", sao có thể giúp đỡ bọn họ có được vinh hoa phú quý trước mặt Võ Hoàng hậu?

"Người nào là Khưu đại nhân, người nào là Bùi đại nhân?" - Uyển Nhi không nhịn được hỏi.

Quả như nàng sở liệu, Tiểu Dung trả lời là Khưu Thần Tích và Bùi Viêm.

Trong tâm Uyển Nhi cười "a" một tiếng: Võ Hoàng hậu triệu tập hai người kia, chỉ sợ Thái tử Lý Hiền sắp tan tác đến nơi.

Nhưng vì cái gì, rõ ràng Lý Hiền mới là người sắp tan nát, cớ sao lòng mình lại lo lắng bất an như vậy?

Tựa như có chuyện trọng yếu gì đó đã bị nàng quên mất...

Uyển Nhi ăn loạn xạ hai miếng cháo, ăn thêm hai miếng điểm tâm, liền không muốn ăn nữa.

Suy nghĩ có hơi rầu rĩ, Uyển Nhi nhìn qua Tiểu Dung bên cạnh.

Tiểu Dung tuổi còn nhỏ, gặp phải rất ít chuyện, không giống như bọn người tâm nhãn lão luyện như Triệu Ưng cùng Sài Vân, có được xảo trả cùng tàn nhẫn, "loại chuyện kia" có lẽ cũng chỉ có thể nghe được từ chỗ Tiểu Dung.

Thế là Uyển Nhi giả vời nói chuyện phiếm, thật ra chính là khai thác tinh tức từ trong miệng Tiểu Dung.

Sắc trời tối muộn, bên ngoài rất an tĩnh.

Bất luận có phải là dấu hiệu yên tĩnh trước bão táp hay không, Uyển Nhi cũng không kìm được tâm tình cấp bách ——

Coi như tạm thời nàng không có biện pháp gì để điều tra chuyện liên quan đến Từ Huệ, hay liên quan tới người khác, lấy địa vị cùng thân phận của nàng trong cung, có thể sẽ tra được hay không?

"Nương tử muốn trở về Dịch Đình?" - Tiểu Dung kinh ngạc hỏi.

Uyển Nhi gật gật đầu, dặn dò nàng "ở đây chờ ta".

"Sao lại có thể để nương tử trở về một mình được?" - Tiểu Dung nói, bộ dạng muốn cùng hộ tống Uyển Nhi trở về.

Uyển Nhi trầm mặt xuống: "Ta cùng mẫu thân thương lượng chút việc riêng, ngươi cũng muốn nghe sao?"

Tiểu Dung bị doạ luống cuống, rụt cổ lại, không dám lắm mồm nữa.

Uyển Nhi âm thầm lắc đầu: Bắt đầu từ khi nào, mình đã học được thủ đoạn cây gậy và củ cà rốt (vừa ban ân vừa đe doạ) vậy?

Dựa theo sự sủng ái của Uyển Nhi ở chỗ Võ Hoàng hậu, muốn che đậy tai mắt của người khác, điều tra một nữ quan xuống dốc thật ra cũng không phải việc khó gì.

Dùng quyền thế của Võ Hoàng hậu đi thăm dò ngọn nguồn về Võ Hoàng hậu, đây có được xem là "lấy oán trả ơn" hay không?

Giờ phút này Uyển Nhi không dám truy hỏi lòng mình, nhất là lúc nàng thấy được dáng vẻ tiều tuỵ, khổ sở, trên người y áo thô sơ của nữ quan Bùi thị.

Nữ tử này, có thật sự là cô nương trẻ tuổi mà lần đó khi nào mới đến Thừa Khánh Điện từng gặp phải hay không?

Tâm tình Uyển Nhi chìm vào vực sâu.

Mà sau khi Bùi nữ quan nhận ra nàng, phản ứng như sắp bị điên cùng sợ hãi, càng làm cho Uyển Nhi tâm loạn như ma ——

"Thượng Quan nương tử tha mạng! Tha mạng!" - Bùi nữ quan bắt đầu dập đầu liên hồi về phía Uyển Nhi.

Cổ họng Uyển Nhi tựa như bị ai đó rót đất cát vào, ma sát đau nhức, một chữ cũng không nói ra được.

Thế mà Bùi nữ quan kia càng lúc càng sợ, càng hoảng loạn nói: "Nô tỳ sẽ không... sẽ không cản đường ngài! Nô tỳ... sẽ không... sẽ không ảnh hưởng ngài phụng dưỡng Thiên hậu nương nương!"

- ---------------------------

Ta đại khái cũng không kém ma chướng, ban đêm toàn nằm mơ thấy âm mưu (cười khóc)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play