Uyển Nhi đột ngột bừng tỉnh.

Nàng thình lình ngồi dậy, làm cho nơi bụng bị tác động, từng tia từng sợi đau đớn liền căng ra, làm cho đầu óc nàng có thêm mấy phần thanh tỉnh ——

Hiện tại không phải là mộng, mà trước đó...

Nàng lo sợ không yên giở trướng liêm (màn ngủ), nhìn sang bên ngoài cửa sổ.

Đêm đen nhánh, không có lấy một tia sáng, có lẽ đêm vẫn còn khuya a?

Nghe nói, trong đêm khuya là lúc âm khí thịnh, dương khí suy, ma quỷ rất thích hoạt động tuỳ tiện vào lúc này.

Uyển Nhi nhắm hai mắt lại, cố gắng nghĩ tới mộng cảnh vừa rồi.

Như thật như ảo, đại đa số nội dung vẫn có thể hồi tưởng rõ ràng, nhất là loại cảm giác không nói được cũng không động đậy được.

Cảm giác nửa thân trái tê cứng rõ ràng, Uyển Nhi ý thức được trước đó mình đang nằm nghiêng bên trái đi ngủ, đè ép vùng tim.

Nhưng mà, Minh Sùng Nghiễm...

Uyển Nhi mệt mỏi vuốt vuốt mi tâm.

Trong mộng, Minh Sùng Nghiễm nói với nàng, còn hướng về phía nàng "tạm biệt", còn nói hắn sắp "đi".

Hắn muốn đi đâu?

Sau khi đầu óc thanh tỉnh lại đôi chút, Uyển Nhi nhíu mày: nơi mà Minh Sùng Nghiễm muốn đi, sao lại cảm thấy chỗ đó không phải là chỗ tốt.

Nhưng rõ ràng hắn cao hứng như vậy...

Uyển Nhi bỗng nhiễn trợn tròn mắt ——

Hoàn toàn thức tỉnh.

Minh Sùng Nghiễm trong mộng, rõ ràng là ly biệt với nàng a!

Chuyện u minh quỷ quái, từ trước đến giờ Uyển Nhi vẫn không tin.

Nếu tin, nàng sẽ không có cách nào đi theo lão sư xuống dưới phần mộ.

Nàng của đời trước, hoàn toàn là một người làm việc với tâm thái nghiên cứu khoa học, đối mặt với đa số cổ mộ, văn vật, thậm chí là các loại cổ thi (xác ướp cổ).

Nhưng hiện tại này, trải qua một trận đời trước, có đánh chết Uyển Nhi cũng không tin chuyện mình bị xuyên không, Uyển Nhi đối với "u minh" cũng vậy, nàng đã từng khịt mũi xem thường "mê tín dị đoan" trong xã hội phong kiến, không thể không giữ lại mấy phần.

Minh Sùng Nghiễm có mấy phần đạo hạnh, chí ít lần đầu tiên nhìn thấy Uyển Nhi, hắn liền nhìn ra lai lịch bất phàm của nàng.

Mi tâm Uyển Nhi lần nữa nhíu lại: Trong mộng, Minh Sùng Nghiễm nhắc tới cái gì?

"Thượng Quan nương tử, từ chỗ bất phàm mà tới, là một người bất phàm, đừng nên học theo thói tầm thường của kẻ dung phu tục phụ!"

Mộng cảnh này, có phải là điềm báo số phận của Minh Sùng Nghiễm hay không?

Đêm khuya làm cho lòng người yếu ớt, làm cho suy nghĩ của Uyển Nhi cũng phát tán theo chiều hướng u u ám ám.

Nàng vẫn nhớ kỹ, trong dòng lịch sử mà nàng quen thuộc, Minh Sùng Nghiễm bị thủ hạ của Lý Hiền là Triệu Đạo Sinh giết chết.

Cũng vì cái chết của Minh Sùng Nghiễm, vén lên một màn suy tàn của Lý Hiền.

Từ lúc chuyện đó bắt đầu, Võ Hoàng hậu chân chính hạ thủ với Lý Hiền.

Mà trong thời điểm này, Lý Hiền cũng đã ngự chính vị tại Đông Cung, tình thế giống như mặt trời ban trưa, trong triều có rất nhiều quan viên theo truyền thống cố thủ, cực kỳ xem trọng hắn, đem hắn coi như là hy vọng tương lai của Đại Đường.

Lý Hiền là người muốn làm gì thì làm, lại thêm Minh Sùng Nghiễm không biết giữ miệng, không chừng nói hươu nói vượn qua điều gì liên quan tới Lý Hiền, khó đảm bảo hắn không bị Lý Hiền kiêng kị...

Dù sao đi nữa, trước mặt Võ Hoàng hậu cùng Hoàng đế, Minh Sùng Nghiễm cũng có chút trọng lượng.

Thế là Uyển Nhi không thể nằm tiếp được.

Nàng luôn cảm thấy nguy cơ có người mai phục bên cạnh, sẽ ra tay động thủ.

Loại cảm giác bất an đó, quá cường liệt.

Rốt cuộc là cái gì đây?

Uyển Nhi nghiêm mặt, tốn công trầm tư, suy nghĩ mãi không ra.

Kết cục của Minh Sùng Nghiễm hiển nhiên đã được định sẵn.

Uyển Nhi tự biết mình không cứu được hắn.

Huống chi, ngay cả bản thân của Minh Sùng Nghiễm hắn cũng tựa như rất cam tâm tình nguyện được chết...

Bỗng dưng, một suy nghĩ nào đó loé lên trong tâm trí Uyển Nhi, tức khắc, Uyển Nhi không kịp nắm bắt, nhanh tựa như lưu tinh xẹt qua chân trời rồi biến mất vậy.

Mong muốn sống sót đã chiến thắng cái ý định muốn tìm kiếm tia sáng xúc động tột cùng vừa vụt qua, thế là Uyển Nhi khoác áo đứng dậy.

Nàng đứa trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, mặc cho gió lạnh trong đêm thổi buốt trên mặt.

Hơi lạnh vù vù, mang theo khí lạnh ban ngày chưa tan đi, báo hiệu một trận phong vũ sắp tới, làm cho đầu não hỗn độn của Uyển Nhi dần bình tĩnh lại.

Tỉnh táo đã đủ để cho nàng có cái nhìn khách quan, cẩn thận phân tích cục diện trước mắt, cùng với việc thoát khỏi loại cảm giác nguy hiểm bất an kia.

Thật lâu sau, Uyển Nhi chậm rãi siết chật lòng bàn tay ——

Nàng vẫn chưa nắm bắt rõ ràng ý định của mình, nhưng ít ra cũng đã có phương hướng.

Trong không gian u ám, Uyển Nhi giơ cao ngọn nến, cẩn thận từng li từng tí đẩy cánh cửa trong phòng kho của tiểu thất.

Tất cả ban thưởng trước đó, gồm cả những thứ mà Hoàng đế ban, những thứ mà Võ Hoàng hậu ban cho, Trịnh thị đều đem mọi thứ cất giữ ở nơi này.

Bước chân của Uyển Nhi rất nhẹ nhàng, sợ đánh thức mẫu thân tỉnh dậy.

Cũng may, ban ngày Trịnh thị phải thay nàng gánh đủ tâm sự, cho nên trong đêm mệt mỏi ngủ khá say.

Ánh sáng ngọn nến lập lờ, chiếu vào các loại thưởng vật bên trong tiểu thất.

Nhưng cũng chính ánh sáng lập lờ này, làm cho trật tự ngay ngắn bị xáo trộn lên, những cái bóng của đám đồ vật in lên vách tường, huyễn hoá thành vô số hình dạng quái dị không thể phân rõ được.

Nhe răng, há miệng, tựa như muốn đem Uyển Nhi nho nhỏ ăn tươi nuốt sống.

Uyển Nhi hít sâu một hơi, cưỡng chế sự khủng hoảng trong lòng.

Nếu sợ hãi có thể giải quyết được vấn đề, có lẽ thế gian này sẽ không có người bị hại chết.

Đem ngọn nến đặt một bên đủ để quan sát, Uyển Nhi vô thức vuốt chuỗi phật châu hồng mã não trên cổ tay trái.

Vào ngày sinh thần của nàng, Tiết Tiệp dư đã tặng nó cho nàng.

Cảm giác ấm áp xuyên qua lòng bàn tay đủ để lòng Uyển Nhi ổn định lại một chút.

Có phật châu phù trợ, yêu ma quỷ quái nên lui tản đi rồi a?

Uyển Nhi tự nhủ.

Thân ở trong vòng xoáy, Uyển Nhi mới ý thức được những chuỗi ngày của đời trước thật sự thuần khiết để cho người ta hướng tới.

Lấy lại bình tĩnh, ánh mắt của Uyển Nhi lại băn khoăn giữa các loại thưởng vật.

Trí nhớ của nàng vô cùng tốt, trước đó bất luận là ban thưởng của Hoàng đế đến Võ Hoàng hậu, cho dù là thứ gì, nàng cũng đem chúng ghi chép lại trong lòng.

Trong thâm cung hỗn tạp, Uyển Nhi không thể không giữ lại một chút phòng bị: Cái gọi là lòng người khó dò, nàng không thể mơ hồ đế người ta mưu hại được.

Bởi vì mỗi một món đồ Uyển Nhi đều có ấn tượng, nàng vững tin, nếu như trong này có trộn lẫn một vài món đồ không tầm thường, nhất định nàng sẽ lập tức phát hiện ra.

Cứ như thế, Uyển Nhi tra xét một vòng chừng nửa khắc đồng hồ, ánh mắt của nàng rơi trúng vào một góc, sắc mặt khẽ biến.

Rốt cuộc món đồ kỳ lạ cũng đã bị nàng phát hiện.

Không, thứ này cũng không phải lạ lẫm!

Uyển Nhi đem cái hộp kia mở ra, thứ bên trong hiện ra, rõ ràng chỉ là mấy quyển sách cũ, cùng với một xấp giấy góc cạnh đã bị ố vàng.

Cái này...

Uyển Nhi bị hai chữ «Tấn Thư» trên bìa sách cũ kia đập vào mắt, cùng xấp giấy trên trang có ghi rõ ràng mấy chữ "Thần Thượng Quan Nghi phụng chiếu...", Uyển Nhi lập tức toát hết mồ hôi lạnh ——

Cái này chẳng phải là thứ mà hôm đó Lý Hiền nói tới "đồ vật của Thượng Quan lão đại nhân" hay sao!

Sao những thứ này lại đến đây?!

Đáng lẽ, ngày đó Lý Hiền đã cầm lấy mộc tráp từ trong tay của Triệu Đạo Sinh rồi a!

Uyển Nhi hoảng loạn liếc qua mộc tráp kia.

Đây cũng không phải là thứ mà Lý Hiền cầm trong tay hôm đó!

Đột nhiên Uyển Nhi cảm thấy, có một bàn tay tà ác cực kỳ vươn ra trong đêm tối bóp lấy cổ họng nàng.

Năm đó Thượng Quan Nghi phạm tội mưu phản, đây đều là cấm vật, sớm hẳn đã giao phó cho hình ti xử trí, không phải, hôm đó Uyển Nhi sao lại thẳng thắn từ chối "hảo ý" của Lý Hiền?

Chẳng lẽ là Lý Hiền trăm phương ngàn kế suy tính, đem những thứ này lẫn vào trong đồ vật ban thưởng rồi đưa đến nơi này?

Nếu nói như thế...

Chân của Uyển Nhi mềm nhũn, suýt chút nữa ngồi bệch xuống đất.

Nói như thế, không chỉ mang nói lên rằng, thậm chí người bên cạnh Võ Hoàng hậu cùng Hoàng đế, đều có thân tín của Lý Hiền mai phục, ngoài ra còn có chủ ý, Lý Hiền muốn dùng thứ này đẩy nàng vào chỗ chết!

Thử nghĩ nàng chỉ là một tài nhân nho nhỏ, cùng mẫu thân cao số sống sót trong Dịch Đình, Lý Hiền chỉ cần tuỳ ý mượn cớ, liền có thể lục soát chỗ ở của các nàng.

Tìm ra những thứ này, chẳng qua là chuyện quá dễ dàng đi.

Sau đó thì sao?

Sau đó, Lý Hiền có thể bẩm báo đến chỗ Hoàng đế.

Coi như Hoàng đế thương hại Thượng Quan thị, coi như Võ Hoàng hậu có thể vì các nàng nói lí, nhưng Lý Hiền đã khởi lên mưu tính này, nhất định sẽ để chuyện này lộ ra ngoài, cho dù Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu có thể ung dung ngăn chặn miệng lưỡi của mọi người, cũng chỉ sợ sẽ không giải quyết được cái gì a?

Vả lại, nếu như Võ Hoàng hậu biết nàng cất giữ những thứ này, sẽ khó tránh khỏi việc nàng ấy nghi ngờ hầu cận xung quanh.

Đến lúc đó... Đến lúc đó...

Uyển Nhi không dám nghĩ tới.

Đầu kế này của Lý Hiền, không thể nói là không độc.

Lần kia lợi dụng là thái giám nguỵ trang bên cạnh Hoàng đế, lừa gạt nàng, sau đó muốn xử lý nàng, lần này lại muốn trực tiếp ra tay với nàng sao?

Lòng Uyển Nhi trở nên cuồng loạn ——

Mẫu tử các nàng, đã bị đưa lên miệng thớt, chỉ còn chờ cây đao đoạt mệnh chặt xuống mà thôi!

Uyển Nhi cố gắng hít lấy từng ngụm khí, cật lực bình phục, xốc lại suy nghĩ.

Lý trí nói với Uyển Nhi rằng, chuyện này chưa chắc là do Lý Hiền làm.

Trước đó Lý Hiền muốn diệt khẩu nàng, tám chín phần là vì lúc ấy hắn bị Lý Hoằng từ chối, bị Uyển Nhi nghe thấy, hắn liền sinh ra sát tâm.

Thời điểm đó, Uyển Nhi cũng chỉ là một tiểu nữ quan nho nhỏ, Lý Hiền muốn lấy mạng của nàng sẽ dễ như trở bàn tay.

Mà bây giờ, Uyển Nhi đã là tài nhân trong hàng ngũ phẩm, là "nữ nhân của Hoàng đế", nếu như Lý Hiền muốn đối phó nàng, cũng sẽ không thể không thương danh dự.

Chẳng lẽ, hắn liền dám cam đoan, một lần sẽ đẩy ngã Uyển Nhi?

Chẳng lẽ hắn không sợ nếu đẩy ngã Uyển Nhi, bản thân cũng dính đầy ô nhục?

Hắn hiện tại đã là Thái tử chí tôn, khoảng cách đến ngôn cửu ngũ chí tôn chỉ gần trong một bước chân. Hắn hoàn toàn không cần thiết phải diệt trừ Uyển Nhi, gây ra nguy hiểm cho mình như thế.

So sánh lại, Uyển Nhi càng thiên về ý nghĩ Lý Hiền muốn mua chuộc nàng hơn là động sát tâm với nàng.

Ai cũng biết, "Thượng Quan nương tử" hiện tại là hồng nhân duy nhất bên cạnh Thiên hậu. Lý Hiền nếu có thể mua chuộc nàng, rất nhiều chuyện phải nói là càng thêm thuận tiện đi?

Như vậy, kẻ muốn hãm hại nàng rốt cuộc là người nào?

Uyển Nhi tạm thời không hiểu được.

Bất luận người kia là ai, Uyển Nhi đều đã xác định, nếu không mau chóng dùng hành động, mình cùng mẫu thân đã bị nguy hiểm tính mạng rồi.

Nếu không phải bận tâm đến cung quy nghiêm khắc, dù là nửa đêm Uyển Nhi cũng sẽ lập tức mang theo thứ này đi tới gặp Võ Hoàng hậu, nói cho rõ chân tướng, còn mong được nàng ấy khoan thứ.

Như thế mới là bước đầu bảo toàn tính mệnh.

Hiện thực lại là, Uyển Nhi không thể không mở cửa tiểu thất, giơ cao ngọn nến, quay trở lại phòng ngủ.

Đồng thời cũng đem cái hộp gỗ kia cùng trở về.

Nàng phải bảo quản tốt thứ này, không thể để cho người ngoài biết được.

Uyển Nhi cứ thế không ngủ cho đến khi phương đông ló dạng, đôi mắt nàng cảm thấy cay xót, đầu óc cũng có chút hỗn loạn lên.

Chính dòng suy nghĩ muốn tranh thủ rửa mặt rồi tuỳ thời lấy theo hộp gỗ đựng những thứ đồ kia chạy nhanh tới Thừa Khánh Điện gặp Võ Hoàng hậu, lại không ngờ sáng sớm nhà đã có khách ——

Triệu Ưng đang tươi cười đứng ngoài cổng tiểu viện, hơi khom người với Uyển Nhi: "Phụng ý chỉ của Thiên hậu, đưa hai tên tiểu tỳ đến phụng dưỡng lệnh đường Trịnh phu nhân."

Nói xong, lại cười mị hoặc với Uyển Nhi: "Thượng Quan nương tử vẫn nên mau mau chuẩn bị theo chúng ta trở về đi, hai ngày nay Thiên hậu nương nương nhắc tới ngài không ít đâu! Người đều cũng gầy đi hai cân rồi! Chúng ta nhìn thấy, ai nấy cũng đau lòng a!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play