Lúc Uyển Nhi đánh bạo thăm dò Võ Hoàng hậu, không khỏi không thấp thỏm.
Nhưng cái bí ẩn kia cứ cào lấy tâm Uyển Nhi, cào đến độ trong lòng nàng ngứa ngáy không chịu được, càng làm chất dẫn cháy để nàng xúc động.
Từ lúc còn trong tã lót, hết lần này đến lần khác xuất hiện, Từ Tiệp dư đều đặc biệt chiếu cố nàng, đến Võ Hoàng hậu cũng nhiều lần thay đổi, còn có Tiết Tiệp dư, Minh Sùng Nghiễm... Nhưng mỗi lần đều không được giải thích ẩn ngữ, là người trong cuộc, chẳng lẽ ngay cả một chút tư cách dò xét nàng cũng không có được hay sao?
Trong lòng Uyển Nhi tự nhủ như thế.
Nghĩ đến đây, giống như không còn gì có thể thấp thỏm nữa, không phải sao?
Thế là lá gan của Uyển Nhi lại lớn hơn một chút, thậm chí ánh mắt nàng tập trung vào Võ Hoàng hậu còn nhiều hơn.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Uyển Nhi tựa hồ chỉ còn lại một ý niệm: Nàng muốn gắt gao khoá chặt ánh mắt của Võ Hoàng hậu, muốn từ biến hoá rất nhỏ trong đôi mắt đó, nhìn cho rõ nội tâm bên trong của Võ Hoàng hậu.
Bởi vì phản ứng của Võ Hoàng hậu sẽ chính là đáp án của vấn đề bối rối rất nhiều năm qua trong lòng Uyển Nhi.
Có một khoảnh khắc như vậy, Uyển Nhi cho rằng mình sẽ tìm được đáp án ——
Tròng mắt của Võ Hoàng hậu bị nàng nhìn chăm chú bên dưới cũng trở nên mất tự nhiên, di chuyển rời đi.
Uyển Nhi tựa như muốn kêu lên sợ hãi!
Nhưng chỉ là sau một khắc, ánh mắt đó của Võ Hoàng hậu lại nhanh chóng hồi phục như cũ, tốc độ nhanh đến nỗi Uyển Nhi tưởng rằng dị dạng trước đó chỉ là ảo giác của bản thân.
Uyển Nhi thuận thế hơi mở tròn miệng.
Không biết có phải Võ Hoàng hậu đã nhìn ra biểu lộ kinh ngạc của Uyển Nhi hay không, chỉ thấy nàng ấy phục hồi thần sắc tự nhiên, lặp lại miễn lễ cho Uyển Nhi đứng dậy, việc Từ Tiệp dư mời Uyển Nhi ăn loại điểm tâm kia, làm cho Võ Hoàng hậu giống như có chút hứng thú.
Uyển Nhi sắp không tiếp nổi chiêu này, đầu óc nàng nóng lên, thuận miệng hỏi truy vấn: "Thiên hậu biết loại điểm tâm đó sao?"
Võ Hoàng hậu rõ ràng nhếch lông mày một cái, xuỳ một tiếng: "Từ Doanh thích làm những thứ tiểu xảo vật đó mà!"
Nói xong còn lạnh buốt ban thêm một câu: "Mê hoặc nhân tâm!"
Uyển Nhi ngạc nhiên.
Cho nên, đây là Võ Hoàng hậu ghen ghét việc Từ Tiệp dư khéo tay hay sao?
Trước đây chẳng phải mỗi đêm thất tịch hằng năm, Từ Tiệp dư đều dùng ngó sen điêu khắc thành bộ dáng trùng điểu để tiến hiến cho Hoàng đế hay sao? Còn được Hoàng đế ban thưởng vì yêu thích.
Võ Hoàng hậu đang ghen tức với Từ Tiệp dư phải không?
Đường đường là Võ Hoàng hậu, sao lại giống với loại người vì chút tiểu sự này mà ăn dấm chua được chứ!
Huống hồ, Uyển Nhi thường đi theo hầu nàng ấy tại Tử Thần Điện, hầu tật cạnh Hoàng đế, cũng không thấy được Võ Hoàng hậu đối với Hoàng đế phu thê tình thâm cỡ nào nha!
Bất quá, những thứ này cũng không quan trọng, quan trọng là Uyển Nhi biết được khuê danh của Từ Tiệp dư.
Về phần khuê danh này có làm được gì thì...
Uyển Nhi mấp máy môi, con người luôn có khả năng nghĩ ra giải pháp.
Trong lúc Uyển Nhi đang xuất thần, Võ Hoàng hậu lại ung dung mở miệng: "Thế nào? Ăn một miếng điểm tâm trong điện của Từ Doanh liền mua được tâm ý của ngươi rồi sao? Ngươi ngày ngày đi theo bên cạnh bản cung, tầm mắt chỉ có bấy nhiêu thôi ư?"
Uyển Nhi lần nữa kinh ngạc nhìn về phía Võ Hoàng hậu ——
Lời này, nghe qua sao lại có một loại... tư vị khác a?
Tựa như đang nói rằng: Ngươi ngày ngày ăn của ta, dùng của ta, ban thưởng cái này cái kia có chỗ nào thua thiệt cho ngươi hay không? Chỉ một khối điểm tâm của họ Từ kia, lại có thể mua chuộc được tâm ý của ngươi vậy?
Trong lòng Uyển Nhi bỗng nhiên trở nên ngòn ngọt.
Nàng cảm thấy mình sắp trở nên điên dại rồi, có thể tuỳ thời tuỳ chỗ mà cảm thấy Võ Hoàng hậu thật sự quan tâm nàng.
Ăn của ta dùng của ta... rất ngọt a!
Viên kẹo này ăn thật ngon!
Nhất thời Uyển Nhi cảm thấy mình suýt nhảy cẫng lên, không hề nghĩ ngợi, liền hướng Võ Hoàng hậu cúi người bái xuống: "Thần thiếp là người của Thiên hậu nương nương! Tâm chỉ thuộc về Thiên hậu nương nương! Ai cũng không mua được!"
Uyển Nhi nói xong lời này, mặt cũng đỏ bừng lên.
Xấu hổ.
Nàng tự mình "quỳ gối" vì cảm thấy thẹn đến hoảng.
Giờ phút này người trong ngoài điện nghe thấy lời này, dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng chắc hẳn đang cảm thấy nàng nịnh bợ đến không muốn sống nữa a? Càng không biết xấu hổ.
Uyển Nhi thầm nghĩ.
Thế nhưng bọn hắn làm sao biết được, lúc Uyển Nhi nói ra những lời này, nội tâm lại trở nên ngọt ngào đến cỡ nào a?
Nàng thật sự muốn làm "người của Thiên hậu nương nương" mà!
Ý tứ rõ ràng không sai biệt, là "làm"!
Võ Hoàng hậu hừ trong mũi một tiếng, hư hư đá ra một cước: "Chớ học bọn hắn, cực kỳ hèn mọn!"
Mặc dù Võ Hoàng hậu nói như thế, nhưng ngữ khí hiển nhiên rất nhẹ nhõm.
Mà động tác đá vào hư không này, trong trí nhớ của Uyển Nhi, Võ Hoàng hậu từng hành xử như thế chỉ khi đối mặt với Thái Bình công chúa.
Nàng ấy không thích ta hèn mọn sao?
Uyển Nhi lại nghĩ lung tung.
Võ Hoàng hậu hơi mất kiên nhẫn: "Quỳ ngốc làm cái gì? Đến đây!"
Uyển Nhi không kịp nghĩ nhiều, liền thuận thế đứng dậy, bước nhanh đến bên người Võ Hoàng hậu.
Võ Hoàng hậu ngồi phía sau án thư đầy tấu chương, ngẩng đầu nhìn nàng, lại tựa như đang đánh giá nàng.
Trước đó Uyển Nhi bị đánh giá sơ bộ, lúc này mới giật mình, tựa như "chuyện kia" đã bị Võ Hoàng hậu xoá đi.
Nàng thật ngốc nghếch! Thật vất vả mới nắm được cơ hội, lấy dũng khí hỏi tới, lại bị Võ Hoàng hậu chuyển hướng câu chuyện, trong lòng lại còn cao hứng mừng rỡ?
Uyển Nhi cảm thấy mình hết thuốc chữa.
"... Vóc dáng cao rồi." - Võ Hoàng hậu nhìn một chút đột nhiên nói.
Uyển Nhi vội vàng không kịp chuẩn bị, mất tự chủ "A" lên một tiếng.
Tiếp theo trong nội tâm ầm ầm vang lên một tràng: Nàng ấy vậy mà... vậy mà để ý đến vóc dáng cao lên của ta!
Hô hấp của Uyển Nhi nhất thời đều bị cắp đi.
Nàng nghĩ mình nhất định đã không khống chế nổi ý nghĩ, để lộ ra hết trên mặt, nếu không phải thì sao Võ Hoàng hậu lại quăng ra một ánh mắt ghét bỏ, đồng thời còn nói thêm một câu: "Vóc dáng cao lớn là chuyện tốt, đầu óc cũng đừng nên ngu đần!"
Khoé miệng Uyển Nhi hơi rút lại.
Vóc dáng của nàng cùng chỉ số IQ của nàng lại bị Võ Hoàng hậu ghét bỏ như thế a!
Nếu như vóc dáng của nàng thấp hơn Võ Hoàng hậu không ít, nhưng bên trong nàng là một thân thể đã đang trưởng thành nha! Độ tuổi của một cô nương như nàng, chiều cao này không tính là thấp a!
Coi như nàng tự biết mình không thông minh bằng Võ Hoàng hậu, thế nhưng tính ra cũng là tư chất thiên bẩm a? Lại bị Võ Hoàng hậu ghét bỏ thành như vậy sao?
Là một học bá đời trước, lại là một thiên tài thiếu nữ đời này, đây là lần đầu tiên trong đời Uyển Nhi hoài nghi nhân sinh hào quang quanh mình sâu sắc.
Sau khi để cho Uyển Nhi rơi vào hoài nghi nhân sinh, kẻ khởi xướng như Võ Hoàng hậu cũng không vì chuyện này mà xoay mặt đi, liền hạ ý chỉ liên tiếp.
Lúc đầu, nghe Võ Hoàng hậu phân phó Triệu Ưng ban thưởng vải y áo cho mình, cũng phân phó tú nương vào lấy kích thước của Uyển Nhi để may cho nàng bộ y áo mới, Uyển Nhi còn đủ tâm bình khí hoà đối mặt ——
Dù sao, bình thường trước nay Võ Hoàng hậu cũng ban thưởng cho nàng không ít.
Lúc nàng tạ ơn, cũng bất quá khấu tạ Võ Hoàng hậu ban thưởng khá nhiều, còn cố ý căn dặn tú nương miễn lễ.
Thế nhưng, nghe tiếp, sắc mặt Uyển Nhi liền thay đổi: Vậy mà Võ Hoàng hậu còn đưa ra ý chỉ, muốn phong cho mẫu thân Trịnh thị của Uyển Nhi thành Ngũ phẩm Cáo Mệnh phu nhân.
Võ Hoàng hậu muốn là làm liền, tính tình gọn gàng, linh hoạt, lúc Uyển Nhi đang khiếp sợ, Võ Hoàng hậu đã xoẹt xoẹt ban hành ý chỉ, phân phó cho Triệu Ưng mang cho Hoàng đế xem qua rồi cứ thế đi truyền chỉ.
Kỳ thật Võ Hoàng hậu bây giờ đang nắm giữ đại quyền nhiếp chính, "cho Hoàng đế xem qua" cũng bất quá là đi ngang qua sân khấu mà thôi.
Chỉ là một cái Ngũ Phẩm Cáo Mệnh, Hoàng đế chẳng lẽ lại tiếc rẻ không cho?
Huống chi, lại còn là ban cho Thượng Quan thị.
Triệu Ưng lĩnh chỉ lui ra, xin thêm chỉ thị của Hoàng đế, sau đó chuẩn bị đi ban thưởng.
Truyện FullVõ Hoàng hậu quay đầu, thấy Uyển Nhi ngây ngốc hết nửa ngày đến quên cả tạ ơn, khoé miệng lại hiện ra thêm mấy phần ý cười.
"Ngươi là Ngũ phẩm Tài nhân, mẫu thân ngươi còn làm nô tại Dịch Đình, bộ dáng không được chút nào." - Võ Hoàng hậu nói lời này tựa như đang phân giải một chuyện rất có đạo lý.
Mấy chữ "làm nô tại Dịch Đình" này làm cho lòng Uyển Nhi có chút khó chịu, trước đó không phải nàng không nghĩ tới, nhưng cho dù Trịnh thị vẫn còn thân mang cung nô, nhưng kỳ thật đã sớm không phải làm thêm bất luận công việc gì, thứ nhất là vì Uyển Nhi được tấn phong Tài nhân, mẫu thân cũng đã sớm có tên tuổi, thứ hai là được Từ Tiệp dư chiếu cố, không có người nào dám làm khó Trịnh thị.
Nhưng mà...
"Thiên hậu ban thưởng, thần thiếp xin nhận. Thế nhưng Cáo Mệnh phu nhân này... Xin Thiên hậu hãy thu hồi mệnh lệnh đã ban." - Uyển Nhi lấy lại lý trí, nhẹ nhàng bái xuống.
Võ Hoàng hậu không nói một lời nào.
Uyển Nhi cúi thấp đầu cũng có thể cảm giác được ánh mắt của Võ Hoàng hậu dừng trên người mình tựa như bị lửa thiêu đốt.
Uyển Nhi mất tự nhiên nhẹ cử động lưng, đành phải nói tiếp: "Thần thiếp xuất thân từ cung nô, nhờ bệ hạ cùng thiên hậu chiếu cố, được liệt vào hàng cung phụ, như vậy đã là đại ân rồi... Vả lại Đại Đường trước nay chưa từng phong mệnh phụ cho nô tì trong cung, thần thiếp ——"
"Tiền lệ Đại Đường cũng chưa từng có một vị Hoàng hậu nào được nhiếp chính!" - Võ Hoàng hậu bỗng nhiên ngắt lời Uyển Nhi.
Mạch suy nghĩ của Uyển Nhi cứ thế bị đánh gãy.
Nàng dừng miệng lại, trong đầu suy nghĩ bay tán loạn.
Võ Hoàng hậu không cao hứng, là vì Uyển Nhi mạo phạm liên quan đến quyền uy nhiếp chính?
Uyển Nhi mím chặt môi.
Nàng không phải không muốn mẫu thân vô ưu vô lo an hưởng vinh hoa phú quý, không phải không muốn tranh giành cho mẫu thân có được tôn danh địa vị thuộc về Thượng Quan thị. Nhưng mà... quá nhanh đi!
Dự định cùng hy vọng của Uyển Nhi, đều không phải như thế.
Trèo cao tất ngã đau, trèo lên quá nhanh, đổi lại có thể làm cho tiểu nhân ghen ghét, từng bước từng bước đi tựa như giẫm trên một lớp băng mỏng.
Uyển Nhi lại là người trong cuộc, làm sao có thể lại để mẫu thân cùng mình chìm sâu vào, không thể tự mình kiềm chế được?
Rốt cuộc, Uyển Nhi vẫn bái xuống về phía Võ Hoàng hậu lần nữa: "Xin Thiên hậu nghe thần thiếp một lời..."
Lúc câu này vừa mới tuôn ra khỏi miệng, Uyển Nhi có thể cảm nhận được không khí xung quanh mình đột nhiên tựa như bị ngưng kết ——
Nàng trêu chọc làm cho Võ Hoàng hậu mất hứng.
Uyển Nhi âm thầm cắn răng, cũng mặc kệ phản ứng của Võ Hoàng hậu, khuyên bảo nói: "Thiên hậu nhiếp chính sơ triều, hậu cung tiền triều có lẽ sẽ có nhiều chỉ trích... Thần thiếp là người bên cạnh thiên hậu, nên phải cùng thiên hậu phân ưu, không nên gieo buồn bực thêm cho thiên hậu... Xin thiên hậu thu hồi mệnh lệnh đã ban, hãy ban thưởng cho người khác trước!"
"Ai cho ngươi lá gan chống lại ý chỉ của bản cung? Hả?" - Thanh âm của Võ Hoàng hậu lạnh lẽo tựa như băng vỡ.
Uyển Nhi bị hàn khí băng kia bao quanh, cóng đến sắp run rẩy.
"Thần thiếp —— "
"Im miệng!" - Võ Hoàng hậu đột nhiên cắt lời Uyển Nhi.
Lúc này, cung nữ nội thị đang trực bên trong Thừa Khánh Điện đều bị doạ quỳ rạp hết xuống đất.
"Ngẩng đầu lên!" - Võ Hoàng hậu quát.
Uyển Nhi đành phải ngẩng mặt lên nhìn nàng.
"Ngươi ỷ lại mình được sủng ái mà kiêu ngạo." - Võ Hoàng hậu gằn từng chữ, làm cho lời của Uyển Nhi không còn nói tiếp được.
Trong lòng Uyển Nhi cười khổ.
Đại khái gần đây, nàng phụng dưỡng bên cạnh Võ Hoàng hậu quá thuận lợi đi, lại còn cảm thấy ngọt ngào.
Nhìn đi, lão thiên gia kiểu gì cũng sẽ lựa thời điểm thích hợp, vả vào mặt ngươi.
"Thần thiếp không dám." - Uyển Nhi yếu thế nói.
Loại e ngại uy quyền của Võ Hoàng hậu kia, chỉ lo Uyển Nhi không thể bảo toàn tính mệnh, khó có thể trở lại.
Nội tâm Uyển Nhi càng lún sâu vào tư vị cay đắng.
Người ta nói, "nhạc cự sinh bi"
(vui quá hoá buồn), nàng rơi vào tình huống này, không lẽ không tính sao?
Dù sao đi nữa, chỉ cần nàng còn được tiếp tục ở bên cạnh vị nữ nhân cao cao tại thượng kia, một lúc nào đó bản thân đều có thể đứng trước loại nguy cơ này.
Cuối cùng, bất quá nàng cũng chỉ là một kẻ ti hạ.
Nàng có tư cách gì mà hi vọng được Võ Hoàng hậu đối xử bình đẳng?
Ngay cả địa vị ngang hàng cũng không có thì nói gì... đến chuyện khác?
- --------------------
Uyển Nhi: "Có thể ngọt ngào đến cùng được không, đừng có thêm bất ngờ kinh ngạc được không? Tâm mệt mỏi ~"