Bệnh tình của Hoàng đế vẫn như cũ, lúc tốt lúc xấu.
Mạch ám lưu (mạch nước ngầm) tiền triều lúc này cũng đang bắt đầu khởi động.
Khi mạch ám lưu này không an phận trong đáy nước, nóng lòng muốn được trồi lên mặt nước để thể hiện sự tồn tại của mình, thì lục đục giữa Đế - Hậu không thể không xảy ra ——
"Bệ hạ lại để cho bản cung xem cái này?" - Sắc mặt Võ Hoàng hậu không thay đổi, cầm tấu chương trong tay ném lên giường cho Hoàng đến.
Uyển Nhi vẫn đứng hầu bên trong Tử Thần Điện, bên cạnh Võ Hoàng hậu.
Lúc này, nàng chỉ có thể biểu hiện sắc mặt không đổi, buông thõng hai mắt, nhưng nội tâm lại nghĩ thầm "Cửu Lang" biến thành "Bệ hạ", "Thần thiếp" biến thành "Bản cung", trong đó chắc hẳn ẩn chứa thâm ý.
Võ Hoàng hậu không phải người bình thường, Uyển Nhi rất hiểu, nàng ấy tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ xưng hô như vậy.
Cho nên, phần tấu chương kia, rốt cuộc đã viết cái gì?
Uyển Nhi không biểu lộ cảm xúc nhưng lòng hiếu kỳ đã bị dấy lên.
Mặc dù trong dòng thời không lịch sử này, cùng với thời không lịch sử mà nàng từng quen biết có sự chênh lệch, nhưng dựa theo kinh nghiệm nhiều năm nghiên cứu lịch sử của Uyển Nhi cho nàng biết rằng: Đại thể diễn biến vẫn có chỗ gần giống.
Như vậy, hiện tại, phải đến khoảng thời gian trọng yếu nào rồi?
Hoàng đế vẫn dựa lưng vào đầu giường, sắc mặt Võ Hoàng hậu càng trầm xuống, làm cho lưng hắn cũng trở nên cứng ngắt.
Hắn liếc mắt vào tấu chương Võ Hoàng hậu vừa vứt xuống, há to miệng, trong mắt chợt lộ ra vài tia suy yếu.
Tuy là thiên tử, nhưng tính tình của hắn lại thiên về phần yếu lòng nhẹ dạ, hơn mười năm qua, phần nhiều đều cậy vào tính cách cường thế của Võ Hoàng hậu mà chèo chống triều đình, hắn đã sớm quen thuộc chuyện thuận theo suy nghĩ của Võ Hoàng hậu, huống chi bản thân bây giờ lại khổ sở vì bệnh tật?
Thấy Hoàng đế dường như rơi vào uỷ khuất, sắp mếu máo, Uyển Nhi âm thầm liếc mắt nhìn.
Cũng khó trách giang sơn Lý thị sẽ rơi vào tay Võ Hoàng hậu, nhìn bộ dạng hiện tại của Hoàng đế xem, trong số đám nhi tử của hắn, có chỗ nào chứa đựng khí phách gánh vác giang sơn đâu chứ?
Bởi vì đột nhiên Hoàng đế trở nên yếu mềm, Võ Hoàng hậu bắt buộc phải giơ cằm lên đôi chút.
Thấy khí thế của Hoàng đế sắp tàn lụi mất, có tiểu nội giam bên ngoài vào bẩm báo: "Từ Tiệp dư cầu kiến!"
Hoàng đế nghe xong, giống như tìm được người đáng tin cậy, con mắt tựa như sáng lên: "Mau mời!"
Võ Hoàng hậu nhíu mày.
Hoàng đế ngồi ngay ngắn, nhặt phần tấu chương trên giường lên, quay sang nhìn về phía Võ Hoàng hậu.
"Hách khanh là Tể tướng, dâng tấu chương luận sự triều đình cũng là chuyện thuộc bổn phận của hắn." - Hoàng đế dùng dáng vẻ kiêu ngạo chậm rãi nói.
Hách khanh... Hách Xử Tuấn?
Linh quang trong đầu Uyển Nhi loé lên.
Lý Hiền được lập Thái tử, Cao Tông Hoàng đế liền trưng cầu chư vị Tể tướng để Võ Hoàng hậu nhiếp chính, Hách Xử Tuấn này là người phản đối kịch liệt nhất, thậm chí hắn còn chất vấn Cao Tông Hoàng đế: "Bệ hạ sao lại đem thiên hạ của Cao Tổ, Thái Tông truyền lại cho Võ Hậu?"
Không biết phần tấu chương trước mắt này bên trong có phải viết nội dung tương tự như thế hay không?
Uyển Nhi liếc trộm về phần tấu chương kia.
Cho dù không có cơ hội đọc kỹ nội dung cụ thể bên trong, nhưng thấy được phản ứng Đế - Hậu hai người, đại khái chính là bị Hách Xử Tuấn đứng ra can chuyện.
Võ Hoàng hậu nghe Hoàng đế nhắc đến mấy chữ "bổn phận", căn bản không có khẩu khí đáp trả, chỉ dùng ánh mắt nhàn nhạt nhìn về phía cửa đại điện, tựa như đang rất để tâm khi nào Từ Tiệp dư sẽ tiến vào.
Hoàng đế bị gạt qua một bên như vậy, thật vất vả mới lấy hết dũng khí nói nên lời vậy mà lại bị chìm vào đáy biển, có thể nói là cực kỳ lúng túng.
Cũng may Từ Tiệp dư kịp thời xuất hiện, cứu vớt sự xấu hổ của hắn.
Từ Tiệp dư tiến vào, hành lễ với Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu, lại nói một phen cung chúc long thể Hoàng đế sớm ngày khang phục, rồi đem Kỳ Phúc kinh tự mình ghi chép gần đây dâng lên cho Hoàng đế.
Võ Hoàng hậu không có hứng thú, Hoàng đế nở một nụ cười hiếm có với Từ Tiệp dư, đón nhận kinh văn. Lại ban thưởng phong phú cho Từ Tiệp dư, cố ý căn dặn La Đại Phú lập tức đem ban thưởng đến Từ Tiệp dư, rất ra vẻ lấy lòng Từ Tiệp dư.
Từ Tiệp dư vừa liên tục tạ ơn, lại vừa dùng ánh mắt âm thầm nhìn trộm qua Võ Hoàng hậu.
Chuyện này nếu nói không liên quan đến Võ Hoàng hậu thì có ai mà tin?
Võ Hoàng hậu đã không hứng thú tiếp tục xem Hoàng đế diễn trò, liền đứng thẳng người dậy, cáo từ với Hoàng đế.
Hoàng đế mơ hồ không ngờ nàng lại muốn rời đi: Chuyện kia vẫn chưa xử trí đâu vào đâu!
Nghĩ thế, đầu óc Hoàng đế lại trở nên mê muội, nội tâm yếu ớt của hắn cũng kêu gào, không thể không phục.
Từ Tiệp dư cũng đứng dậy, trước ánh mắt kinh ngạc của Hoàng đế, nhìn sang Võ Hoàng hậu đang ra về.
Lần này Hoàng đế hoàn toàn bất lực, cảm giác uỷ khuất lại liên tục xâm nhập hắn.
Võ Hoàng hậu quay đầu nhìn Hoàng đế, thân ảnh kiên cường, rắn rỏi của nàng khiến cho Hoàng đế trên giường bệnh càng trở nên cực kỳ nhỏ bé.
Loại khí tức này tự nhiên ảnh hưởng khác biệt tới Hoàng đế.
Thế là hắn rốt ráo nhận mệnh: "Đám người Tể tướng kia trẫm sẽ thay Nhị nương giải thích... Thái tử... Thái tử còn phải trông cậy Nhị nương hao tổn tâm trí dạy bảo..."
Khoé môi Võ Hoàng hậu khẽ cong lên một đường nho nhỏ.
Ánh nắng chiếu rọi lên thân nàng tạo ra một tầng đạm kim sắc (màu vàng kim nhạt) khiến cho nàng giống như một người thắng trận.
"Mẫu tử một nhà, cần gì phải nói hao tổn tâm trí?" - Võ Hoàng hậu thâm ý đáp lời.
Hoàng đế suy yếu, cố gắng gạt ra một nụ cười nhợt nhạt.
Nếu như nói nội dung trong phần tấu chương trước đó của Hách Xử Tuấn khuấy động cục diện, chắc hẳn Hoàng đế hắn đã dâng lên mấy phần xúc động muốn đoạt lại quyền hành nhiếp chính của Võ Hoàng hậu, hiện tại, hắn lại ốm đau không dứt, lại bị khí thế của Võ Hoàng hậu làm cho giật mình, sau khi nghe một câu kia của Võ Hoàng hậu nội tâm của hắn mới có thể vui vẻ tiếp nhận "Thì ra cuối cùng Nhị nương vẫn để tâm đến trẫm cùng Hiền nhi" - Ngay cả hắn cũng không dám phân biệt ý nghĩ này là thật hay giả.
Rời khỏi Tử Thần Điện, dường như căn bản Võ Hoàng hậu không để tâm đến sự tồn tại của Từ Tiệp dư, chỉ đơn thuần cùng đoàn tuỳ tùng trở về Thừa Khánh Điện.
Có lẽ vì quyền lực nhiếp chính mới được củng cố, Võ Hoàng hậu không thừa dịp đẩy xe, chỉ đang lững thững mà đi ——
Nàng ấy một mực bảo trì bình thản, trên mặt luôn bình tĩnh, vừa rồi suýt nữa bị mất đi đại quyền nhiếp chính, chuyện này cũng cần phải có thời gian tiêu hoá một chút.
Đi thẳng đến đại môn Thừa Khánh Điện, Võ Hoàng hậu dừng bước, quay đầu lại.
"Sao ngươi vẫn còn đi theo?" - Võ Hoàng hậu nhướng mày ngạo nghễ Từ Tiệp dư, toàn thân trên dưới viết đầy ghét bỏ.
Từ Tiệp dư cũng ghét bỏ Võ Hoàng hậu, hợp tình hợp lý giật giật khoé miệng.
Trước đó vài ngày Từ Tiệp dư bị Võ Hoàng hậu lấy công mưu tư, buộc Từ Tiệp dư phải chép phật kinh cầu phúc cho Hoàng đế.
Cho nên, hiện tại Võ Hoàng hậu là đang có ý uy hiếp?
Từ Tiệp dư cũng là người nóng nảy, trong mũi hừ một tiếng, nói: "Thánh nhân lâm bệnh, Thiên hậu có muốn để ta chép kinh, là ngại lo sợ thánh nhân nhanh chóng khỏi bệnh sao?"
Võ Hoàng hậu nghe vậy, "A" một tiếng, cười lạnh: "Ngươi dám uy hiếp bản cung?"
Tiếp theo, nàng ấy mặc kệ phản ứng của Từ Tiệp dư, nhấc tay lên: "Có chuyện cứ nói, bản cung không rảnh nghe ngươi nói dông nói dài."
Đuôi mày của Từ Tiệp dư nhíu lại, không thích nghe Võ Hoàng hậu nói chuyện.
"Ta không phải tới tìm ngươi nói chuyện!" - Từ Tiệp dư đảo mắt nhìn trời.
Võ Hoàng hậu nghẹn lời, nhất thời cũng hiểu rõ Từ Tiệp dư tìm ai.
"Uyển Nhi, ngươi nghĩ xem có muốn nói chuyện với nàng ta không?" - Võ Hoàng hậu nhìn Uyển Nhi: "Nếu không muốn, cứ nói thẳng ra, bản cung sẽ làm chủ cho ngươi."
Uyển Nhi chứng kiến màn đối chọi gay gắt của hai nàng, lúc này chỉ muốn vỗ trán.
Hai vị này đều là nhất đẳng quý nhân trong cung, ngay trước mặt hạ nhân lại có thể đối thoại vô tư như vậy, không sợ bị mất mặt sao?
Uyển Nhi liều biết, hai người đang ở vị trí đối đầu, bản thân nhất định sẽ bị cuốn vào dòng phong ba.
Đại khái đây cũng chính là mệnh của nàng.
Uyển Nhi cam chịu số phận, chỉ đành im lặng thở dài.
Nàng khom người về phía Võ Hoàng hậu, thong dong nói: "Mẫu nữ thần thiếp năm đó rất được Từ Tiệp dư chiếu cố, hiện tại mẫu thân còn đang làm việc ở chỗ Từ Tiệp dư... Xin Thiên hậu đồng ý để thần thiếp nói mấy lời với Từ Tiệp dư."
Uyển Nhi nói như vậy, thật ra chỉ vì sự có mặt của tuỳ tùng hai bên, cho nên nàng muốn giữ thể diện cho hai vị thượng giả là Võ Hoàng hậu và Từ Tiệp dư, tuy nhiên, câu này lọt vào tai Võ Hoàng hậu lại mang theo một loại tư vị khác.
Nàng ấy không nói lời nào, nhìn chằm chằm Uyển Nhi vài hơi, liền xoay người đi thẳng vào trong đại môn Thừa Khánh Điện.
Uyển Nhi yên lặng đứng nguyên tại chỗ, không biết câu nào đã chọc mất ống thở của mình.
Ngược lại, Từ Tiệp dư rất vui khi nhìn thấy cục diện trước mắt.
Thấy thân ảnh Võ Hoàng hậu dần biến mất tại cửa điện, đoàn tuỳ tùng của Từ Tiệp dư cũng dần không thấy bóng dáng, tâm tình của Từ Tiệp dư rất tốt, cầm lấy tay dắt đi: "Hảo hài tử, theo ta về điện trò chuyện."
Hảo hài tử...
Vì loại xưng hô này mà nội tâm Uyển Nhi khẽ run rẩy.
Nàng sớm bị Hoàng đế phong làm Tài tử, chiếu theo lễ pháp cung quy nàng cùng Từ Tiệp dư cũng đều là thị thiếp của Hoàng đế, mặc dù nàng chưa từng cùng Hoàng đế...
Theo lý mà nói, Từ Tiệp dư nên gọi nàng là "muội muội" mới phải, chứ không phải là... hài tử.
Đến điện của Từ Tiệp dư, vừa mới ngồi xuống, Từ Tiệp dư liền phân phó thị nữ dâng trà bánh lên.
Uyển Nhi vội vàng tạ lễ.
Lại bị lời tiếp theo của Từ Tiệp dư làm cho kinh ngạc giật mình một cái: "Đều là điểm tâm mà ngươi thích, nếm thử xem."
Uyển Nhi cẩn thận thu lại biểu lộ kinh ngạc của mình.
Thật ra, nàng cùng Từ Tiệp dư không tính là quen thuộc, tiếp xúc nhiều nhất cũng chỉ có vài lần Từ Tiệp dư cứu trợ mẫu tử các nàng lúc nhỏ.
Đối với Từ Tiệp dư, nội tâm Uyển Nhi luôn xuất phát sự cảm kích.
Nàng cũng không cảm thấy rằng với sự hiểu biết của Từ Tiệp dư, lại có thể hiểu rõ mình, có thể xác định được loại điểm tâm mà mình thích.
Thế là Uyển Nhi lại lặng lẽ nhìn nhìn mớ điểm tâm, xác định đây không phải là thứ mình thích.
Thuận tình không thể từ chối, dù sao cũng là ý tốt của Từ Tiệp dư...
Uyển Nhi mấp máy môi.
"Mau nếm thử a! Đều là món trước nay ngươi thích!" - Lần nữa Từ Tiệp dư lại tha thiết mở miệng.
Trong lòng Uyển Nhi chấn động: Trong mắt Từ Tiệp dư, có vẻ giống như là... chép kinh đến độ nhập cảnh giới, đang mơ hồ giữa hiện thực cùng hư ảo? Hay là nói Từ Tiệp dư đang nhìn mình thành một người nào khác rồi?
Uyển Nhi không dám hỏi nhiều, liền xưng tạ ơn, nhặt một miếng điểm tâm, bỏ vào miệng nhỏ từ từ ăn.
Từ Tiệp dư cứ như thế nhìn nàng.
Uyển Nhi bị nhìn đến sợ hãi trong lòng, có chút nhớ nhung Võ Hoàng hậu bá đạo trực diện.
Điểm tâm vừa nuốt được một nửa, Uyển Nhi giật mình vì bị Từ Tiệp dư chụp lấy bàn tay.
Uyển Nhi: "!"
Xét thấy hành động cùng cách nói chuyện không bình thường của Từ Tiệp dư, Uyển Nhi cũng không dám loạn động.
"... Thánh nhân đợi ngươi như thế nào?" - Từ Tiệp dư đột nhiên đặt câu hỏi.
Uyển Nhi chợt trợn tròn mắt, nàng lập tức hiểu rõ Từ Tiệp dư đang mờ mịt ám chỉ cái gì.
Hoặc là nói Hoàng đế cũng đáng thương, đã bệnh thành ra như vậy rồi mà còn bị gán cho là "tham hoa thơm cỏ lạ".
Đừng nói là Hoàng đế không phát sinh cái tâm kia với nàng, cho dù là có, chỉ sợ cũng là hữu tâm vô lực a?
Trong tâm Uyển Nhi oán thầm.
Loại sự tình này Uyển Nhi cảm thấy nhất định phải nói cho rõ.
Nàng động tâm với Võ Hoàng hậu, sao có thể dễ dàng tha thứ nghi ngờ giữa mình cùng Hoàng đế dây dưa "tình ngay lý gian" được?
"Bệ hạ thương xót cho thần tử, chỉ phong thần thiếp làm Tài tử, cũng không mong hầu cạnh." - Uyển Nhi nhẫn nhịn, thẹn đỏ mặt đáp.
Ý nàng muốn nói với Từ Tiệp dư là, sở dĩ Hoàng đế sắc phong Tài tử cho nàng cũng chỉ vì nghĩ thương hại cho cả nhà Thượng Quan thị, căn bản Hoàng đế cũng chưa từng có một chút cảm xúc cá nhân nào với mình.
Từ Tiệp dư nghe xong, sắc mặt vẫn không đổi.
Hiển nhiên, đáp án này cũng nằm trong dự liệu của Từ Tiệp dư.
Thế nhưng, vấn đề tiếp theo mà Từ Tiệp dư nhắc đến, lại hoàn toàn không nằm trong dự liệu của Uyển Nhi ——
"Còn nàng ta thì sao? Nàng ta từng đối với ngươi..."
Nhìn thấy tia kinh ngạc trong ánh mắt của Uyển Nhi, Từ Tiệp dư liền không hỏi nữa, trực tiếp biến thành: "... Nàng ta đối đãi với ngươi thế nào?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT