Lúc Uyển Nhi khôi phục thần trí, phát hiện mình đã trở lại Dịch ĐÌnh, trở lại gian phòng nhỏ quen thuộc cùng với mẫu thân.
Lúc này, căn phòng trong trí nhớ của nàng, có chút nhỏ lại ——
Uyển Nhi cũng không phải "trải qua nhiều chuyện trên đời", không nhìn ra căn phòng không phải bị thu hẹp lại, mà vốn dĩ gian phòng nhỏ không lớn, đã bị vô số vàng bạc châu ngọc, tơ lụa vật quý chất đầy bên trong rồi.
Mà mẫu thân Trịnh thị của nàng, hiện tại vẫn đang đầy rẫy ưu sầu nhìn xem nàng.
Uyển Nhi bừng tỉnh một cái, ý thức được thần hồn lang bạc quá lâu, lâu đến độ mất đi khả năng nhạy cảm cơ bản rồi.
Nàng đã nhớ ra.
Đêm qua nàng bị Đỗ Tố Nhiên lừa gạt đi tới tẩm điện của Hoàng đế, suýt chút nữa bị nội giam họ La của Hoàng đế cùng Ung Vương Lý Hiền tính toán tính mạng.
Về sau... Võ Hoàng hậu kịp thời xuất hiện, nàng mới chưa bị giết chết; vả lại còn kinh động tới Hoàng đế xuất hiện, biết nàng là tôn nữ của Thượng Quang Nghi, lại còn bị Võ Hoàng hậu giật dây phía dưới, phong nàng làm Tài nhân...
Những thứ châu ngọc báu vật chất đầy trong phòng đều do Hoàng đế ban thưởng.
Uyển Nhi mệt mỏi nhắm mắt lại.
Quá mệt mỏi.
Nhìn thấy những món đồ ngự ban kia, nàng không thể không nhớ lại đủ loại chuyện đêm qua, không thể không đối mặt tình trạng trước mắt.
Các thế lực tồn tại trong toà thâm cung này, kẻ ngoài sáng bên trong lại ngầm đánh cờ, vì quyền lực mà đánh một ván bất kể sống chết... Đêm qua trong lúc bọn họ đối thoại, bất quá cũng chỉ là một màn trò chơi con nít như thường ngày, nhưng với Uyển Nhi mà nói, suýt nữa nàng đã đánh mất sinh mạng của mình.
Uyển Nhi ép buộc mình không được đuổi theo suy nghĩ về hình tượng u ám của Võ Hoàng hậu trong bóng tối cung điện, đến tột cùng là đang nghĩ cái gì.
Những cái kia hoàn toàn không phải là cái mà hiện tại nàng có thể tưởng tượng.
Đừng nói là Võ Hoàng hậu, ngay cả Đỗ Tố Nhiên – một loại nanh vuốt của Võ Hoàng hậu, cũng có thể đem sinh mạng nhỏ bé của Uyển Nhi ra đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Uyển Nhi đột nhiên cảm thấy mình già đi mấy chục tuổi, nàng không biết mình phải nên tín nhiệm người nào.
Có lẽ, trong toà thâm cung này, nàng vốn dĩ không nên tín nhiệm bất luận kẻ nào cả.
"Uyển Nhi..." – Một tiếng gọi cẩn thận từng li từng tí, mang theo đau lòng vô hạn trấn tỉnh Uyển Nhi.
Không đợi mở to mắt, Uyển Nhi đã nỗ lực nặn ra một nụ cười: "A nương..."
Nàng rất muốn an ủi Trịnh thị, sau khi gọi một tiếng "a nương", liền không còn khí lực nói thêm lời thừa thãi.
Trịnh thị nhìn chằm chằm sắc mặt Uyển Nhi, hoàn toàn lo lắng, không dám hỏi thêm, sầu lo trùng điệp trong lòng, gánh nặng càng lúc càng chất chồng không ít.
Uyển Nhi nghe được lòng mình thở dài một cái.
Rốt cuộc nàng không thể đối diện với sự quan tâm của Trịnh thị.
"A nương đừng lo lắng, con rất khoẻ!" – Lần này Uyển Nhi tự giác mỉm cười, rõ hơn nụ cười lúc nãy một chút.
Trịnh thị nghe xong, không nhịn được vuốt lên tóc Uyển Nhi.
Coi như thật sự không có chuyện gì được sao?
Cả phòng đều toàn là ban thưởng, lúc bị đưa tới, thật sự đã doạ Trịnh thị một phát kinh hãi.
Bà cũng không cảm thấy lập tức đc Hoàng đế ban thường nhiều như vậy là chuyện tốt.
Trịnh thị xuất thân thế gia, năm đó bao nhiêu món đồ tốt nàng đã từng thấy rồi? Thế nhưng sau đó thì sao?
Thượng Quan gia toàn bộ vong mạng, Trịnh gia liên quan tới cũng bị suy tàn theo ——
Mà hết thảy chuyện này, đều xuất phát từ ý chỉ của vị Đại Đường Thiên tử đó!
Những năm trôi qua thời gian kham khổ, ngày thường phải lao động, nhưng tốt xấu gì cũng có hai mẫu tử nàng nương tựa lẫn nhau, dù sao, so với đám vinh hoa phú quý đầy trời ẩn chứa hoạ sát thân cũng vẫn tốt hơn nhiều.
Trịnh thị thật sự sợ hãi a!
Bà không sợ tính mạng mình có mệnh hệ gì, điều bà sợ nhất chính là nữ nhi của mình...
Hoàng đế, miệng vàng lời ngọc, một ý nghĩ sai lầm, hoặc sống, hoặc chết, không ai có thể kháng cự, tuyệt đối cũng không phải loại người dễ hầu hạ?
"Uyển Nhi..." – Trịnh thị định nói lại thôi.
Rốt cuộc vẫn không nhịn được, hỏi: "Con thật sự muốn... phụng dưỡng thiên tử sao?"
Uyển Nhi kinh ngạc.
Trong chốc lát, theo lời mẫu thân, Uyển Nhi nắm được mấu chốt vấn đề: Hoàng đế ban thưởng phong hào Tài nhân cho nàng, chẳng lẽ là vì ban ơn cho Thượng Quan gia?
Thiên tử thi ân, nói trắng ra cũng chính là để nàng có được thân phận, danh chính ngôn thuận phụng dưỡng hắn, mượn cơ hội tốt này để nâng đỡ Thượng Quan gia sao? Tương lai thậm chí có thể sửa lại án sai năm đó cho Thượng Quan gia?
Đáy lòng Uyển Nhi xông lên một cỗ ác cảm.
Nàng không phải nữ tử thời này bị tẩy hỏng não thành "Phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn" (hôn nhân của con cái đều phụ thuộc vào cha mẹ), để cho nàng không có bất cứ cảm tình nào đối với chuyện phu thê, nàng chỉ cảm thấy cái này xuất phát từ nội tâm phản cảm, thậm chí quá buồn nôn!
Đừng nói Hoàng đế ban thưởng phong hào Tài nhân cho nàng, kỳ thực nói trắng ra việc làm thị thiếp cho Hoàng đế, hay làm Hoàng hậu chính thê, quang minh chính đại cưới nàng, nàng cũng đều không hề có bất kỳ hứng thú nào với hắn, chớ đừng nói chi cùng hắn làm chuyện kia!
Đợi đã!
Hoàng hậu! Chính thê...
Trong cổ họng Uyển Nhi khó khăn nuốt một cái.
Không phải nàng bị điên rồi chứ?
Lại đi cùng tranh sủng với Võ Hoàng hậu!?
Nghĩ tới đủ loại thăm dò trước đó của Võ Hoàng hậu, Uyển Nhi bỗng nhiên có thể hiểu được một loại cảm nhận ——
Uyển Nhi không cảm thấy sự tồn tại của nàng giống với loại tôm tép, có thể để cho đương kim Võ Hoàng hậu sinh ra cảm giác "cùng chung chí hướng".
Võ Hoàng hậu muốn dùng người, bên cạnh nàng ấy có nhiều người tài đếm không xuể.
Sài Vân, Đỗ Tố Nhiên, Triệu Ưng... còn có rất nhiều người khác mà Uyển Nhi chưa từng được gặp, không biết đám nhân tài trong cung lẫn ngoài cung, có ai có thể so sánh với một tiểu nha đầu không có căn cơ, không có gia cảnh, lại còn có mối thâm thù với Võ Hoàng hậu hơn nàng hay không?
Như vậy, Võ Hoàng hậu thăm dò nàng đủ loại, khả năng lớn nhất chính là: Nàng ấy lo lắng mình sẽ trở thành tân sủng của Hoàng đế?
Nghĩ tới đây, Uyển Nhi không nhịn được rùng mình một cái.
Cùng Võ Hoàng hậu tranh giành tình nhân sao?
Hình ảnh kia...
Uyển Nhi cảm thấy, kết quả nhất định là mình sẽ chết không sót lại một chút cặn bã!
Năm đó Vương hoàng hậu thế nào? Tiêu Thục phi ra sao?
Đừng nói hai người bọn họ phải nhận kết cục chết thảm, ngay cả Vương Thị cùng Tiêu thị cũng từ đó mà suy vong.
Uyển Nhi sợ hãi nhìn mẫu thân bên cạnh mình, tầm mắt không khỏi quét qua từng chỗ để đống đồ vật ban thưởng.
Nếu như có thể đem những thứ nàng ra khỏi cung, tìm tới một nơi không tranh quyền thế, sống hết một đời, có phải cũng rất tốt hay không?
Uyển Nhi thừa nhận, có những khoảnh khắc nàng cũng không sợ không có tiền đồ.
Dù sao Uyển Nhi cũng là người có thân thể bằng máu thịt, chuyện liên quan đến tính mạng, nàng không thể không thèm để ý tới.
Bất quá, chuyện đem theo đống đồ vật này trốn đi, nàng cũng chỉ có thể ngẫm lại.
Trong thời đại trung cổ của xã hội phong kiến này, có tiền cũng sẽ trở nên vô dụng thôi.
Mẫu tử hai nàng, thân phận vẫn là nô bộc, đào tẩu chính là phạm tội chết, cả đời này, thời thời khắc khắc đều phải sống trong nơm nớp lo sợ.
Cho nên, cần phải nghĩ ra trăm phương ngàn kế để sống tiếp.
Uyển Nhi sâu kín thở dài một hơi.
"A nương, con sẽ không đi phụng dưỡng thiên tử." – Uyển Nhi chắc chắn nhìn mẫu thân mình.
Sau khi khôi phục lại thần trí, ánh mắt của nàng cũng khôi phục lại mấy phần trạng thái tự tin của ngày thường.
Trịnh thị nghe xong, lúc này mới thở phào một hơi.
"Thế nhưng mà, nếu Thánh nhân đã..." – Trịnh thị vẫn sầu lo.
Uyển Nhi thuận mắt nhìn sang, tầm mắt rơi vào một bộ mệnh phục. Dựa theo quy của, sau khi được thụ phong, nàng hẳn phải mặc nguyên bộ y phục này đến Tử Thần điện khấu tạ thánh ân mới đúng.
Nhưng mà, hoa văn thêu trên đó vô cùng phức tạp, lúc này Uyển Nhi chỉ cảm thấy vô cùng chướng mắt.
- ----------
Ngoài Tử Thần điện.
Uyển Nhi vẫn mặc phục sức của nữ quan trước đó, quỳ ở đó đợi.
"Thượng Quan Tài nhân, lúc này Thánh nhân không truyền gọi ngươi." – Nội giam trẻ tuổi cười cười nói với Uyển Nhi.
Đó là một tên tiểu nội giam lạ mặt, Uyển Nhi thầm nhĩ.
Nhưng nàng cũng không nghi ngờ tại sao người này lại biết được phong hào của mình ——
Vũng nước trong cung này rất thâm sâu, người nào sạch, người nào trong, ai là ai có liên luỵ cái gì?
Uyển Nhi cũng có thể tưởng tượng ra được, chuyện đêm qua nàng bị Hoàng đế phong làm Tài nhân đã sớm truyền khắp nội cung rồi.
Nói không chừng, bọn hắn còn nghĩ nàng chính là tân sủng của Hoàng đế...
Uyển Nhi âm thầm cười lạnh.
Trên mặt nàng không nhúc nhích, kính cẩn nói: "Phiền đại nhân bẩm báo một tiếng."
Thanh âm Uyển Nhi cực kỳ khiêm tốn, nàng cần phải để Hoàng đế biết mình tới, vả lại, là lấy tư thái này mà tới.
Đoạn chính sử nàng từng quen thuộc từng nhắc tới Thượng Quan Uyển Nhi, mặc dù được Cao Tông phong làm Tài nhân nhưng hoàn toàn không có tiếp xúc thể xác với Cao Tông. Thế nhưng, trong dòng thời không song song này, Hoàng đế sẽ đối xử với nàng thế nào, Uyển Nhi hoàn toàn không thể đoán được.
Vả lại, nàng cần phải để Hoàng đế thấy rõ tâm ý của mình, không đến mức ép mình phải sủng hạnh.
Nội giam trẻ tuổi không lay chuyển được Uyển Nhi, lại sợ đắc tội nàng, đành phải cất bước đi vào trong điện bẩm báo.
Rất nhanh, trong điện truyền tới tiếng bước chân.
"Hừm! Đây chẳng phải là Thượng Quan nương tử sao?" – Thanh âm La Đại Phú không lớn cũng đủ để cho người ta cảm thấy phản cảm.
"La Lão." – Sắc mặt Uyển Nhi vẫn không đổi, thản nhiên nói.
La Đại Phú rõ ràng không để phong hào "Tài nhân" của nàng vào mắt, lại thêm đêm qua hắn mưu tính với Ung Vương một trận kia, tuy đã chìm vào trong, nhưng Uyển Nhi biết, kẻ thù này sẽ không ngồi an phận.
Bất luận La Đại Phú có chế nhạo nàng cỡ nào, châm chọc hay khiêu khích kiểu gì, Uyển Nhi đều sẽ nhẫn nại kiên định tiếp chiêu.
Đã lựa chọn đi trên con đường này, sẽ tập trung tinh thần đi tiếp thôi.
Thấy thái độ Uyển Nhi cùng bộ dạng vô cùng tỉnh táo, so với vẻ bối rối, thất thố đêm qua hoàn toàn như hai người khác nhau, trong mắt La Đại Phú xẹt qua một cái chớp mắt dị dạng.
Không đợi hắn nói thêm, từ xa đã có một tên tiểu nội giam trẻ tuổi hấp tấp chạy tới.
La Đại Phú thấy thế trừng mắt: "Vội vã cái gì? Thật không có quy củ!"
Tên nội giam trẻ tuổi nhìn thấy La Đại Phú như chuột thấy mèo, càng giống như tìm được người tâm phúc, liên tục nói không ngừng: "La Lão! Đông cung vừa truyền tin tức tới, Thái tử không ——"
"Im ngay!" – La Đại Phú quát lớn, lại liếc mắt sang Uyển Nhi.
Thấy Uyển Nhi vẫn quỳ như cũ, tựa như không có bất kỳ phản ứng gì, trái tim mới buông xuống một chút.
Để nội giam trẻ tuổi theo mình vào trong gặp Hoàng đế, cũng không quên nói với Uyển Nhi: "Thánh nhân đang bận rộn chuyện quốc sự, sợ là không rảnh gặp Thượng Quan nương tử. Ta sẽ thay Thượng Quan nương tử chuyển tấu thánh nhân. Còn nữa, Xin mời Thượng Quan nương tử trở về cho!"
Trên đường Uyển Nhi rời khỏi Tử Thần điện, đột nhiên nhớ tới bộ dáng hốt hoảng của tên tiểu nội giam trẻ tuổi.
Hắn hiển nhiên vừa nắm được tin tức từ Đông Cung, đã bị La Đại Phú chặn lại, chưa kịp nói hết mười phần, cũng được tám chín phần "Thái tử không —— xong!"
Cho nên, Thái tử Lý Hoằng sắp chết hay sao?
Nếu tin tức này là thật, Hoàng đế cùng Võ Hoàng hậu nhất định sẽ tới Đông Cung.
Nếu đã vậy...
Uyển Nhi của đời trước không nhìn ra cái gì là "khổ nhục kế", hay "mỹ nhân kế", một bên là từ bỏ tôn nghiêm, một bên là hi sinh tâm tư nữ nhân, đây từng là những thứ mà nàng từng xem thường.
Nhưng bây giờ, nàng lại không thể không tới quỳ gối ở Thừa Khánh điện, thi triển diệu kế.
Đương nhiên là khổ nhục kế, không phải mỹ nhân kế.
Võ Hoàng hậu không phải nam nhân, dùng mỹ nhân kế có tác dụng gì?
Trong lòng Uyển Nhi cười nhạo một tiếng, cười mình lại có thể cam tâm tình nguyện bán rẻ tôn nghiêm, lại còn có tâm tư suy nghĩ những chuyện không đâu.
Ngay chỗ này, cùng một vị trí mà nữ quan họ Bùi, Thái tử phi đã từng quỳ qua, bây giờ Uyển Nhi cũng sẽ quỳ gối ở đây.
Chỉ bất quá, nàng không phải đến thỉnh tội, mà là đến tạ ơn ——
Hoàng hậu là chủ nhân hậu cung, sau khi được phong Tài nhân thì phải tạ ân Hoàng đế, tất nhiên cũng phải tới bái ân cao tựa núi của Hoàng hậu.
Bộ dáng Võ Hoàng hậu ương ngạnh, bá đạo thật đúng là rất giống với Sơn Đại Vương chiếm núi làm vua.
Thế gian ngược lại không có gì đẹp mắt, lại dễ ngửi như Sơn đại vương... Nhưng bọn chúng đề có thể đem người rút gân nhổ xương, muốn kẻ nào sinh thì sinh, muốn kẻ nào chết thì phải chết.
Bây giờ Uyển Nhi đang muốn một chữ "sinh", bỏ hết tôn nghiêm, tìm tới đáo hoa Sơn đại vương xinh đẹp nhất thế gian, cầu xin một con đường sống cho mình cùng mẫu thân.
Vừa quỳ, Uyển Nhi không ngừng suy nghĩ miên man, nàng không ý thức được hương khí thuộc về "Sơn đại vương" đang tiến đến gần mình.
- -------------
A Chiếu: Nghe nói ngươi có ý định dùng mỹ nhân kế với trẫm?
Uyển Nhi: Ta không phải! Ta không có nha, chớ có nói lung tung a!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT