Minh Sùng Nghiễm luôn miệng nói "Thượng Quan cô nương là đại khí vận bẩm sinh" làm cho Uyển Nhi khó phân biệt được đâu là lời hữu ích.

So với người của thời đại này, Uyển Nhi nắm giữ tri thức vượt trước một ngàn năm, nàng không tin vào tín ngưỡng quỷ quái thần phật của họ.

Đời trước, nhờ việc nghiên cứu lịch sử đã rèn luyện cho nàng tư duy lý tính, vì phải nhìn thấy quá nhiều cố sự hưng vong mà trình độ cũng như tâm trí của người nghiên cứu lịch sử so với người bình thường càng trở nên thấu đáo.

Bởi thế khi nghe thấy những lời này của Minh Sùng Nghiễm, Uyển Nhi không phải giống như những người ở cùng thời đại này, nghe thấy mình được cho là "đại khí vận" thì mừng rỡ như điên, nàng chỉ cảm thấy hoảng hốt. Hoảng hốt tại sao một vị đạo sĩ trứ danh thời đầu nhà Đường lại có thể đối diện với một tiểu cung nữ nói ra những lời như vậy.

Thế là Uyển Nhi không để ý tới câu chuyện của Minh Sùng Nghiễm nữa mà chỉ hướng về phía hắn hành lễ.

"Hậu bối Thượng Quan Uyển Nhi, bái kiến Minh tiên sinh.", vì Tiết Tiệp dư gọi hắn là Minh tiên sinh cho nên Uyển Nhi cũng đành tự nhận mình là hậu bối, dùng phạm vi học vấn đề gặp gỡ.

Minh Sùng Nghiễm không ngăn nàng lại, cũng không khăng khăng kiên trì, tay áo cử động, nhìn nàng thi lễ xong, hắn nhếch miệng cười cười: "Trước đó Thượng Quan cô nương còn nói bần đạo nhận lầm người?"

Uyển Nhi yên lặng liếc mắt, liền biết đạo sĩ kia sẽ không từ bỏ ý đồ như vậy.

Nàng đã sớm chuẩn bị, đáp lại: "Nữ tử thiên hạ họ Thượng Quan cũng không ít, bất quá học trò cũng chỉ là một tiểu cung nữ tầm thường làm sao dám nhận lời của tiên sinh?"

Ta chỉ là một tiểu cung nữ tầm thường, Minh tiên sinh nếu có muốn nhảy xuống vũng nước đục nào cũng đừng kéo ta lôi theo.

Tiết Tiệp dư rốt cuộc vẫn đau lòng cho đệ tử mình, nghe vậy liền nói: "Minh tiên sinh trước đó đã gặp qua Uyển Nhi sao?"

Minh Sùng Nghiễm cười ha ha: "Thượng nhân có tin không, trước đó bần đạo chỉ dựa vào vận khí, liền nhìn ra lai lịch của Thượng Quan cô nương."

Mi tâm Uyển Nhi nhảy "băng" một cái ——

Đạo sĩ kia nói "lai lịch" của nàng, là nhắm tới chuyện nàng xuyên không đến hay sao?

Uyển Nhi không tin, nhưng cũng không dám xác nhận toàn bộ.

Vì lý do an toàn, nàng lựa chọn làm một người dự thính đứng ngoài quan sát, ít nói, chỉ nhìn.

Nghe Tiết Tiệp dư nhàn nhạt cười, dường như căn bản không đem lời của Minh Sùng Nghiễm để trong lòng.

"Nàng chỉ là một tiểu hài đồng, tâm hồn nhỏ bé còn chưa trưởng thành đến đâu! Sao có thể nhìn ra cái gì vận, cái gì khí chứ? Minh tiên sinh đã quá xem trọng nàng rồi!" – Tiết Tiệp dư nói.

Sư phụ thay mình ra mặt, chuyện lớn thế nào cũng có thể hoá bình yên ~

Uyển Nhi thầm nghĩ.

Nàng chính là xuyên không tới đây, loại chuyện "xuyên không" so với người ở thời đại này hoàn toàn không thể giải thích nổi. Bọn hắn không hiểu những cách tri thức khoa học cách đây một ngàn năm, bọn hắn cũng sẽ cho rằng đây là tà ma yêu thuật, một khi biết được lai lịch của nàng, nói không chừng sẽ mời pháp sư tới lập đàn pháp giết chết nàng.

Bởi vậy, cho dù là đối với người thân cận nhất bên mình, Uyển Nhi cũng sẽ không bao giờ nói ra lai lịch thật sự.

Minh Sùng Nghiễm nhìn qua Uyển Nhi rồi lại nhìn sang Tiết Tiệp dư, hình như có chút sở ngộ. Hắn cười ha ha một tiếng: "Thượng nhân đừng vội, Thượng Quan cô nương cũng chớ hoảng sợ! Bần đạo cũng không phải người xấu!"

Khoé miệng Uyển Nhi hơi rút lại: Có phải người xấu hay không cũng không phải nói ngoài miệng là xong.

Tiết Tiệp dư khẽ nhếch mày lên, ho nhẹ một tiếng: "Minh tiên sinh đặc biệt tới hôm nay là vì sự kiện kia sao?"

Minh Sùng Nghiễm run lên: "Cũng không phải như vậy! Hôm nay là ngày A Huệ ——"

Tiết Tiệp dư tằng hắng một cái.

Minh Sùng Nghiễm hơi rung, liếc nhìn Uyển Nhi, trên mặt lộ ra mấy phần mỉm cười: "Kỳ thật cũng còn có một chuyện khác."

"Mời nói!" – Tiết Tiệp dư không còn cách nào, đành phải để hắn nói.

Minh Sùng Nghiễm quay sang Uyển Nhi nói: "Bần đạo muốn xem một quẻ cho Thượng Quan cô nương."

Sao lại cứ bám lấy ta vậy!

Uyển Nhi nhíu mày.

"Được đạo trưởng để mắt, Uyển Nhi không đảm đương nổi, xin đạo trưởng..."

Minh Sùng Nghiễm đưa tay cắt ngang lời nói Uyển Nhi, nghiêm mặt nói: "Thượng Quan cô nương không biết, nhưng thượng nhân chắc hẳn sẽ biết, người đời được bần đạo xem quẻ tính ra nhiều vô số kể. Bao gồm cả hai vị thánh nhân Thiên hoàng, Thiên hậu, bần đạo cũng không dám tuỳ tiện mở miệng!"

Nói xong, hắn thâm ý nhìn về phía Uyển Nhi.

Cho nên, đây là ngươi coi trọng ta, cho ta mặt mũi, sao ta lại không thể giữ thể diện cho ngươi hay gì?

Uyển Nhi lại thầm liếc mắt.

Đạo sĩ kia tới đây thật quỷ dị, ngôn hành cử chỉ toàn bộ đều lộ ra vẻ quỷ dị, Uyển Nhi không dám mạo hiểm.

Nàng định từ chối tiếp, Minh Sùng Nghiễm đã nói: "Như vầy đi, bần đạo cùng Thượng Quan cô nương đều lui một bước, thế nào?"

Cái gì gọi là đều lui một bước?

Uyển Nhi nhìn hắn không hiểu.

Minh Sùng Nghiễm xoa cằm nghĩ nghĩ: "Ta tặng cho Thượng Quan cô nương một câu, thế nào?"

Nói xong, mặc kệ Uyển Nhi có đồng ý hay không, hắn liền nhanh nhảu nói ra: "Phượng hoàng vu phi, Hoà minh thương thương."

Minh Sùng Nghiễm sợ Uyển Nhi không biết đó là chữ gì, đặc biệt đem giấy bút để trước mặt viết xuống tám chữ: 凤凰于飞, 和鸣锵锵

Uyển Nhi nhìn chằm chằm tám chữ kia, hoảng hốt nhớ lại đây là câu nói phu thê hoà thuận trong Kinh Thi, hậu thế dùng rất nhiều để biểu đạt lời chúc phúc cho những đôi vợ chồng mới cưới, ý chỉ vợ chồng sống bên nhau hài hoà.

Thế nhưng, tám chữ này, Minh Sùng Nghiễm lại đưa cho nàng... Đây là hắn đang tiên tri bói quẻ cho nàng hay sao?

Nếu như đạo sĩ kia thật sự có năng lực bói toán, vậy ý tứ của tám chữ này, ý nói nàng có thể sẽ được gả cho một đấng lang quân như ý, phu thê tình thâm sao?

Uyển Nhi không khỏi "A" một tiếng ——

Trong thân phận của nàng lúc này, lại có được lang quân như ý? Sao nàng lại cảm thấy chuyện nàng hoàn toàn không có khả năng a!

Minh Sùng Nghiễm biểu lộ cực kỳ chăm chú, chăm chú đến độ làm cho Uyển Nhi phải kinh ngạc.

"Thượng Quan cô nương đã nhớ kỹ chưa?" – Hắn hỏi.

Uyển Nhi nhướng mày.

Minh Sùng Nghiễm lại nhìn về phía tám chữ hắn viết, sau đó gấp tờ giấy lại, đưa lên ngọn đèn trước mặt thiêu đốt thành tro tàn.

Nhìn ngọn lửa màu vỏ quýt kia hoá thành tàn tro, Uyển Nhi cảm thấy tình cảnh trước mắt lại càng trở nên quỷ quyệt.

Đạo sĩ kia không giống như đang đốt một tờ giống bình thường, lúc này lại trông giống y hệt hắn đang làm một loại phép thuật nào đó.

Quanh người Uyển Nhi trải qua cảm giác rất khó chịu.

Tiết Tiệp dư không nhịn được, sợ Minh Sùng Nghiễm hù doạ tiểu đệ tử của mình, liền gọi lão ma ma nói: "A Thanh, đưa Minh tiên sinh đi dâng hương."

(u là chòi, ta thích Tiết Tiệp dư quá đi thôi ~)

Lão ma ma Ứng Thanh đi tới, mời Minh Sùng Nghiễm nên tới chỗ mà hắn cần tới.

Trước khi Minh Sùng Nghiễm rời đi, còn không quên nói với Uyển Nhi: "Bây giờ chính là lúc Thiên hậu nương nương dùng ngươi, Thượng Quan cô nương lại chôn vùi tài năng ở chốn này không được trọng dụng, chi bằng..."

"A Thanh! Còn không mau dẫn đường cho Minh tiên sinh!" – Tiết Tiệp dư cắt ngang lời hắn.

Minh Sùng Nghiễm đành phải đi theo lão ma ma.

Vì những lời nói và hành động của Minh Sùng Nghiễm vừa rồi, Uyển Nhi vẫn đang cảm thấy hốt hoảng.

Tiết Tiệp dư thấy Uyển Nhi còn đang nhìn chằm chằm vào đám tro tàn, bộ dạng suy nghĩ xuất thần, trong lòng thầm mắng tên đạo sĩ điên Minh Sùng Nghiễm.

Tiết Tiệp dư đến gần, nhẹ nhàng vịn lên bả vai của Uyển Nhi, nói: "Đạo sĩ kia trước giờ điên điên khùng khùng, cha mẹ hắn cũng không quản được hắn! Mấy lời hoang đường của hắn, không cần để trong lòng."

Cảm giác được nhiệt độ cơ thể từ Tiết Tiệp dư, tâm tình Uyển Nhi đã dần bình tình lại.

"Sư phụ có quen biết hắn sao?" – Uyển Nhi không nhịn được hỏi.

Tiết Tiệp dư nghe xong có chút trì hoãn, thần sắc lập tức hồi phục như thường: "Lâu nay hắn luôn được Bệ hạ sủng ái, là hồng ân ngày trước, vì chuyện này cho nên khó tránh khỏi chuyện ta có chút kết giao với hắn."

Thì ra là vậy, Uyển Nhi âm thầm gật đầu.

Thế nhưng, trong đầu nàng vẫn lờ mờ nghe được trước đó trong lúc vô tình, Minh Sùng Nghiễm có nhắc tới "A Huệ" cái gì đó... A Huệ là ai?

Tiết Tiệp dư không nghĩ rằng Uyển Nhi đang nghĩ tới chuyện của Minh Sùng Nghiễm, lại không yên tâm dặn dò nàng vài câu: "Đừng để ý tới những lời xằng bậy của tên đạo sĩ kia."; sau đó liền hỏi Uyển Nhi về thăm mẫu thân sáng nay thế nào.

Thế là Uyển Nhi lại đem mọi chuyện thuật lại, cũng chuyển đạt ý cảm ân của mẫu thân dành cho Tiết Tiệp dư.

Tiết Tiệp dư tự nhiên cũng cao hứng, kéo Uyển Nhi vào trong tư phòng mình, đem một chiếc hộp gỗ có tạo hình cổ xưa giao cho nàng.

Uyển Nhi thấy đây chính là phần "lễ vật" mừng sinh thần nàng mà sư phụ từng nhắc tới.

"Mở ra xem một chút!" – Tiết Tiệp dư cười cười nhìn dáng vẻ mong chờ nhỏ bé của nàng.

Uyển Nhi gật đầu, vui vẻ mở chiếc hộp gỗ, thấy được vật nằm trong hộp gỗ xong ——

Là một chuỗi phật châu nhỏ màu son lấp lánh, mắt thường có thể thấy rõ sự quý giá của nó.

Tiết Tiệp dư lấy chuỗi phật châu ra, kéo cổ tay trái của Uyển Nhi lên, đeo vào cho nàng.

Uyển Nhi đăm đăm nhìn chuỗi phật châu trên cổ tay mình, màu da thịt trắng nõn hoà cùng màu son trên phật châu cả hai đều toát lên phong thái mỹ lệ tuyệt đẹp.

Thế nhưng, thứ này đã quá quý giá rồi!

Uyển Nhi vô ý muốn cởi ra trả lại.

Bị Tiết Tiệp dư ngăn cản: "Đây là Nam Hồng Mã Não, năm đó được An Nam Quốc tiến cống rồi chế thành phật châu, trên đời này chỉ có một sợi duy nhất. Bệ hạ ban nó cho ta... Ta hiện tại đã già rồi, đem theo cũng vô dụng, đơn giản tặng nó cho con, cũng coi như thể hiện tình nghĩa sư đồ!"

Uyển Nhi nghe trong lời kia mang theo ẩn ý xa lánh sự đời, trong lòng sinh buồn bã, vội vàng lắc đầu nói: "Sư phụ không già! Sư phụ còn có thể sống hơn một trăm tuổi! Đợi đến lúc đó, sư phụ hãy trao cho đệ tử..."

Nói xong, nàng liền muốn cởi chuỗi phật ra lần nữa.

Lại bị Tiết Tiệp dư ngăn cản, cười nói: "Con a, đứa nhỏ này, thật là khéo nói chuyện! Trên đời có người nào sống hơn một trăm sáu mươi tuổi chứ? Như vậy chẳng phải đã sớm thành lão yêu tinh rồi sao?"

Nói xong, Tiết Tiệp dư liền đè tay Uyển Nhi lại, kéo ống tay áo của nàng xuống, che đi chuỗi phật châu trên cổ tay.

"Hài tử ngoan, tương lai của con tựa trời cao biển rộng, sẽ không bị chôn vùi mai một cả đời trong thâm cung này. Chuỗi phật châu này ngươi hãy luôn đem theo bên mình, một là xem như tâm nguyện của sư phụ, thành toàn chí hướng cả đời của sư phụ. Hai là trên đời chỉ có duy nhất một cái, nó sẽ phù hộ con cả đời. Nhớ kỹ! Nhớ kỹ!" – Thanh âm Tiết Tiệp dư mang theo ý vị thâm trường nói.

Uyển Nhi nghe xong thất thần.

Hôm nay là sinh nhật của nàng, sao lại có đủ loại dấu hiệu làm cho nàng cảm động hoặc kinh ngạc, hoặc là dự cảm cho thấy sắp có một loại phát sinh to lớn a?

Sau khoảng thời gian này, Uyển Nhi lại khôi phục thói quen sinh hoạt đọc sách trong Tĩnh An cung.

Một tháng trôi đi, quy luật làm việc, nghỉ ngơi mỗi ngày cũng nhanh chóng trôi qua.

Lúc Uyển Nhi chuẩn bị nghênh đón một ngày mới học tập, bách tính ngoài thành Trường An đã nằm rạp trên mặt đất, chờ đón hướng thánh giá trở về.

Trên đường đi tế bái trời đất từ Thái Sơn trở về, Hoàng đế lại lâm trọng bệnh.

Tốt xấu cũng ráng chống đỡ cho qua màn chào đón của bách tính, Hoàng đế liền trở về Đại Minh cung dưỡng bệnh.

Khác hoàn toàn với trạng thái của Hoàng đế, Võ Hoàng hậu hoàn thành sự vụ tại lễ tế bái trời đất từ Thái Sơn trở về, tinh lực dồi dào, an trí cho Hoàng đế trở lại tẩm cung xong liền cong người đi đến Yến Cư điện ——

Nơi đó có vô số vô số chính sự đang chờ nàng ấy đi xử trí.

Nới đó, mới là địa phương mà nàng ấy hướng tới.

Thái Bình công chúa cũng đi theo hai vị thánh nhân tới Thái Sơn.

Sau khi trở về, nàng ta cảm thấy gánh nặng trên người được trở lại tự do. Trên đường đi tế bái bôn ba, phải chịu đủ loại quy củ lễ nghĩa, làm cho người ta nhức đầu so sánh, Thái Bình cảm thấy thời gian trong cung đơn giản được xưng tụng tiêu dao.

Trở lại cung điện của mình, Thái Bình vừa mới tắm rửa, tẩy qua lớp bụi bẩn trên người, vừa mới thay bộ y phục, chưa kịp xem kỹ trước sau, đã bị tiểu nội giam xông vào bẩm báo, nói là Triệu Ưng truyền ý chỉ của Thiên hậu, triệu công chúa đến tra hỏi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play