Võ Hoàng hậu nhíu mày, cảm thấy hứng thú: "Thượng nhân nói lời này là thế nào?"
"Bệ hạ lúc còn làm hoàng tử, Quách An từng phụng dưỡng bệ hạ chuyện bút mực tại Sùng Văn điện. Bởi vì hắn thông minh lanh lợi, từng chỉ điểm thư pháp cùng lão thân, từ đầu đến cuối hắn đều kính trọng lão thân như vi sư, mỗi khi đến sinh thần, tất yếu sẽ chúc thọ. Hoàng hậu nương nương không phải không biết chuyện này chứ?" – Thanh âm của Tiết Tiệp dư mang theo ý cười nhìn về phía Võ Hoàng hậu đứng đầu lục cung.
Tiết Tiệp dư chỉ xưng Võ Hoàng hậu là 'Hoàng hậu nương nương', hoàn oàn không chịu gọi đúng tôn xưng hiện nay là 'Thiên hậu'.
Trái tim Uyển Nhi lại khẩn trương vì Tiết Tiệp dư.
Võ Hoàng hậu một chút cũng không tức giận, trái lại, trên mặt nàng ấy ý cười còn sâu hơn đôi chút.
"Thượng nhân tinh thông Phật pháp, quả là tài năng xuất chúng! Bản cung còn chưa nói tới người kia là ai, thượng nhân đây đã biết là Quách An rồi?" – Khoé miệng Võ Hoàng hậu ngậm lấy nụ cười yếu ớt.
Uyển Nhi lại cảm thấy phía sau ý cười này, có thể tuyệt đối là ý định giết người.
Mũi giáo đã bắt đầu chĩa thẳng về phía Quách sư phó, Võ Hoàng hậu muốn làm cái gì?
Mượn tên tuổi Quách sư phó chúc thọ Tiết Tiệp dư, chẳng lẽ muốn xử lý cả Tiết Tiệp dư cùng Quách sư phó cùng một chỗ hay sao?
Hai vị này đều là tiền bối sư trưởng tôn kính đối với Uyển Nhi, nàng rất mực thưởng thức phong thái đứng ngoài cục diện của Tiết Tiệp dư, lại cảm niệm ân tình dạy dỗ bao năm của Quách An.
Sao nàng lại có thể trơ mắt nhìn hai người họ bị Võ Hoàng hậu tính kế được?
Trong ngực Uyển Nhi khuấy động, bỗng nhiên nàng tiến tới phía trước, quỳ ái trước mặt Võ Hoàng hậu: "Thiên hậu nương nương, nô tỳ có lời muốn nói!"
Võ Hoàng hậu cùng Tiết Tiệp dư cũng không ngờ tới đột nhiên Uyển Nhi lại xuất đầu lộ diện, Tiết Tiệp dư ngồi không yên, khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.
Mà Võ Hoàng hậu, sao lại có thể ngồi yên để người ngoài xáo trộn cục diện của mình? Định mở miệng khiển trách Uyển Nhi, cho nàng im miệng lại.
Uyển Nhi liệu trước nàng ấy nhất định sẽ không cho phép mình nói nhiều, dứt khoát quyết tâm, cũng mặc kệ Võ Hoàng hậu đồng ý hay không cho phép, lớn tiếng nói:
"Hôm qua, Quách sư phó có lệnh cho nô tỳ đưa đến một quyển Phật kinh cho vị... thượng nhân này. Nô tỳ đứng ngoài Tĩnh An cung đến giữa ngọ, đoán chừng đợi hơn một canh giờ, cuối cùng bị vị thượng nhân này đuổi đi, còn chế nhạo nô tỳ một phen!"
Tiết Tiệp dư nhíu mày.
Võ Hoàng hậu vốn định vội vã quát Uyển Nhi ngưng lại, nhưng khi nghe những lời này, nàng ấy đã chậm rãi, trái lại còn nhìn Uyển Nhi cười như không cười.
Uyển Nhi bị Võ Hoàng hậu nhìn đến hư hư thực thực, ánh mắt chằm chằm không lay động làm cho trái tim sắp bị rút lại.
Bất quá lúc này không phải là lúc để suy nghĩ xem tương lai có thể không chết thảm hơn thời điểm hiện tại hay không, Uyển Nhi chỉ có thể tiếp tục kiên trì nói:
"... Nô tỳ nghĩ, mặc dù thân phận nô tỳ thấp kém, nhưng tốt xấu gì cũng là người của Học cung. Học cung lại do tiên đế sáng lập, do bệ hạ cùng Thiên hậu nương nương khai mở, ban ân điển cho đám người hậu cung được hưởng giáo dục đạo đức! Vị thượng nhân này chế nhạo nô tỳ, tương đương với việc xem thường uy quyền của Thiên hậu nương nương!"
Uyển Nhi nói xong lời này, trên lưng đã thấm lên một tầng mồ hôi mỏng, tim của nàng cũng sắp nhảy tới cổ họng.
Dù sao nàng càng nói Tiết Tiệp dư xem thường quyền uy, cũng chính là càng có thể bảo hộ Tiết Tiệp dư cùng Quách sư phó đc bình an.
Không phải sao, nếu thật sự Võ Hoàng hậu muốn Tiết Tiệp dư thế nào thì đã không phải chần chừ đến giờ phút này rồi? Năm đó khi Võ Hoàng hậu nghe được thông tin Tiết Tiệp dư cùng Thượng Quan Nghi, đã động thủ lập tức.
Uyển Nhi không thể nào đoán trước được sau khi Võ Hoàng hậu nghe xong những lời lẽ lý do thoái thác của nàng sẽ có phản ứng thế nào.
Nữ nhân nàng cường đại tới mức Uyển Nhi không có cách nào với tới, dù chỉ là chạm đến một góc áo của Võ Hoàng hậu, sau này cũng sẽ được nhận ân điển cực kỳ.
Uyển Nhi nhanh trí đi trước cũng chỉ là dựa theo những hành động của Võ Hoàng hậu, sau đó suy đoán đại khái hướng đi, đưa ra đòn phản công tâm lý.
Quả nhiên, trước màn phản ứng ngoài dự liệu của Uyển Nhi, vậy mà Võ Hậu lại cười ha hả: "Thật là một tên khéo mồm khéo miệng!"
Nói xong, Võ Hoàng hậu có chút nghiêng người, đôi mắt bức thẳng vào Uyển Nhi: "Ý của ngươi là, để bản cung xử trí thượng nhân hay sao?"
Uyển Nhi bị nàng ấy nhìn tới sắp choáng váng, chỉ một thoáng trong đầu liền không còn một manh giáp, không cách nào động não được.
Cho nên, trả lời thế nào mới là chính đáng đây?
Ta nên nói là phạt, hay là không nên xử phạt?
Uyển Nhi cảm thấy đầu óc mình đột nhiên bị rất nhiều bông vụn làm tắt nghẽn, hoàn toàn không nhận được khống chế của chính mình.
Chỉ là một ánh mắt tới gần thôi, cũng đủ làm cho Uyển Nhi tiếp nhận áp lực như vậy!
Thật là... quá... đáng sợ a!
Võ Hoàng hậu đã bị yêu ma hoắc hoá rồi, cho nên căn bản cũng không quản chuyện Uyển Nhi có sợ hay không, sợ hay không sợ thì cũng như vô tình tìm thấy một con mèo bị Võ Hậu nàng đùa giỡn mà thôi.
Đùa mèo kêu meo, nhưng đem so với những kẻ khác chỉ biết khúm núm nịnh bợ, đám nô tài bảo sao nghe vậy, hoặc là đám lải nhải, chỉ biết nói liên miên, không phân biệt cái nào là cẩu thí (phân chó, đồ bỏ), cái nào là đạo lý, tự cho mình là Can Thần kia, con mèo này thú vị hơn nhiều!
Thế là Võ Hoàng hậu lại phiêu diêu, ung dung mở miệng: "Bản cung đoán, ngươi muốn bản cung xử trí thượng nhân đây a? Nhưng mà chuyện này rất khó nha!"
Uyển Nhi cũng biết rằng, Võ Hậu sẽ không đụng tới Tiết Tiệp dư.
Thế nhưng, lời tiếp theo của Võ Hoàng hậu nhất thời làm cho Uyển Nhi phải cứng ngắc, sững sờ tại chỗ: "Theo lời ngươi nói, thượng nhân cùng Quách An cấu kết, nếu bản cung chỉ xử trí thượng nhân, vậy còn Quách sư phó của ngươi thì phải làm sao bây giờ? Bản cung chỉ còn cách đem hắn ra xử trí cùng thôi a?"
Suy cho cùng Uyển Nhi cũng là một người từng trải nên không khó hiểu, bởi vì lúc này Uyển Nhi đang rơi vào trạng thái xoắn xuýt giữa việc: Bảo toàn cho Quách sư phó hay là bảo toàn cho Tiết Tiệp dư? Phải làm thế nào thì mới có thể bảo toàn tính mạng cho hai người họ?
Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, đôi mắt to bên trong lộ ra vài tia luống cuống mờ mịt, đường cong trên môi Võ Hoàng hậu lại trở nên rõ nét hơn.
Tiết Tiệp dư không nhịn được lên tiếng: "Hoàng hậu nương nương cần gì phải cùng chấp nhặt với một tên hài tử?"
Võ Hoàng hậu "À" một tiếng: "Thượng nhân cảm thấy nha đầu này vẫn còn là con nít hay sao? Những lời này có thể phát ra từ một đứa bé ư? Nếu như năm đó..."
Nàng ấy bỗng dưng im lặng.
Tiết Tiệp dư chậm rãi chuyển hướng, ý vị thâm trường nói: "Năm đó thế nào?"
Uyển Nhi cũng kinh ngạc ngẩng đầu.
"Năm đó... A! Năm đó là năm đó, bây giờ là bây giờ!" – Võ Hoàng hậu từ trong nháy mắt thất thố liền khôi phục lại trạng thái, biến trở về thân phận vị nữ nhân cao cao tại thượng,
Tiết Tiệp dư im lặng.
Võ Hoàng hậu liếc nhìn khuôn mặt Uyển Nhi, lập tức thu ánh mắt, nhanh chóng lại cười ha ha, nói với Tiết Tiệp dư: "Phần hậu lễ này, thượng nhân không chịu nhận sao? Hay là thượng nhân cảm thấy lễ vật này quá ít?"
Tiết Tiệp dư nhíu mày, hiển nhiên minh bạch ý của Võ Hoàng hậu là cái gì.
"Một quyển Phật kinh mà thôi, làm khó Quách An phải suy nghĩ... không có gì mới mẻ." – Tiết Tiệp dư rủ mắt xuống, đáp.
"Vậy nếu như, cái kia có cái tươi mới thì sao?" – Võ Hoàng hậu không chịu bỏ qua.
"Một lão đầu xương cốt lọm khọm, hoàng thổ chôn nửa đoạn người, có thể có cái gì tươi mới cho được?" – Tiết Tiệp dư lãnh đạm nói.
"Vậy cũng chưa hẳn." – Võ Hoàng hậu không tán đồng nói.
Nàng ấy cực kỳ kiên trì, Tiết Tiệp dư lại không bị lay chuyển, dứt khoát không mở miệng.
"Thượng Quan Uyển Nhi?" – Võ Hoàng hậu quay sang Uyển Nhi.
Uyển Nhi khẩn trương nhìn nàng: "Có nô tỳ!"
"Ngươi muốn cứu Quách sư phó của ngươi hay sao?" – Võ Hoàng hậu nói thẳng.
Hai bên huyệt thái dương của Uyển Nhi nhảy một cái: Có ý gì?
Đôi mắt Uyển Nhi mở hơi lớn, tựa như càng lúc càng rơi vào mờ mịt.
Đầu ngón tay của Võ Hoàng hậu không tự chủ giật giật góc áo bên cạnh, trong lòng bất chợt muốn đưa tay chạm vào con ngươi đen tuyền thuần khiết kia.
Võ Hậu nghĩ tới mỗi năm vào lúc đi săn, tiễn trong tay nàng lúc nào cũng hạ thủ nai con đang chạy trốn: Đôi mắt của nai con đó, lúc ấy cũng mở lớn kinh ngạc như thế, đen nhánh, mang theo lo sợ, nghi hoặc cùng mờ mịt.
Chỉ bất quá, con nai kia, cuối cùng vẫn trốn khỏi.
Sao nàng lại có thể dễ dàng để cho nó chạy trốn lần nữa?
Đôi mắt Võ Hoàng hậu híp híp, khiến cho trong nháy mắt liền loé lên một tia nguy hiểm bén nhọn.
"Bản cung cho ngươi một cơ hội." – Võ Hoàng hậu nói.
Một cơ hội?
Hô hấp Uyển Nhi cứng lại, trực giác cho thấy cái gọi là "cơ hội" này, cũng chỉ sợ không hoàn toàn là chuyện tốt.
"Sáu năm trước, ngươi nan nỉ bản cung đồng ý để ngươi vào Học cung học tập, lúc đó ngươi đã nói cái gì?" – Võ Hoàng hậu nói.
Kỳ thật đáp án này, Uyển Nhi sớm đã bị nàng nhắc tới trên nửa đoạn đường đến Tĩnh An cung rồi!
Lúc ấy, Võ Hoàng hậu cũng không đem chuyện này để trong lòng.
Nhưng hiện tại thì...
Uyển Nhi phúc chí tâm linh (vận may đến thì lòng cũng sáng tỏ), nghĩ tới một loại khả năng, nàng nuốt nước bọt một cái: Nếu thật sự nàng ấy nghĩ như vậy...
"Lúc ấy nô tỳ nói, nếu như học tập ở Học cung không thành, sẽ cam tâm tình nguyện chịu phạt." – Uyển Nhi trịnh trọng đáp.
Lời vừa ra khỏi miệng, Uyển Nhi cảm thấy mình đang đứng nghiễm nhiên trên ngã tư đường nhân sinh.
"Như vậy hiện tại, bản cung liền muốn xem xem, có nên phạt ngươi hay không!" – Võ Hoàng hậu khí phách nói.
Dứt lời, Võ Hậu liền gọi Triệu Ưng: "Chuẩn bị giấy hoa, còn có nghiên, bút, mực, đưa nàng ấy đến Đông Sương tĩnh thất."
Võ Hoàng hậu đối với bố trí trong Tĩnh An cung vô cùng quen thuộc.
Triệu Ưng vội vàng đồng ý, tiến lên thúc giục Uyển Nhi: "Cô nương, mời đi bên này!"
Uyển Nhi nhìn Triệu Ưng một chút, lại ngẩng đầu nhìn Võ Hoàng hậu: "Thiên hậu nương nương muốn cho nô tỳ viết cái gì?"
Võ Hoàng hậu cười nhạt nhẽo một tiếng: "Không phải ngươi thông minh hơn người sao? Nếu như đã trúng, sẽ có thể giảm hình phạt."
Khoé miệng Uyển Nhi mấp máy một cái: Ai nói là mình chắc chắn sẽ chịu phạt a?
"Thiên hậu nương nương muốn nô tỳ chép quyển «A Di Đà kinh» này sao?" – Uyển Nhi hỏi.
Nàng vừa nói, vừa nhìn sang Tiết Tiệp dư đang trầm mặc bên cạnh.
Đại Đường có rất nhiều bản sao chép «A Di Đà kinh», cũng được xem như là tục lệ chúc thọ trưởng bối, đây chẳng lẽ là muốn nàng...
Võ Hoàng hậu căn bản không chịu cho nàng đáp án, thúc giục nói: "Nhanh đi nhanh lên! Chép sai một chữ, tội thêm một bậc!"
Uyển Nhi khẽ run rẩy: Một chữ cũng không đc chép sai? Quyển Phật kinh dài như vậy...
"Không muốn chép, lúc này ngươi hối hận còn kịp a." – Võ Hoàng hậu cười nói.
Uyển Nhi được quyền hối hận được sao?
Nếu nàng dám hối hận, có tin hay không, tiền đồ của nàng càng không thể đoán được nữa?
Chuyện tới nước này, Uyển Nhi cũng chỉ đành liều mạng một phen.
Mắt thấy thân ảnh Uyển Nhi dần biến mất trong tầm mắt, tiếng bước chân theo thời gian trôi cũng dần không nghe thấy nữa, không gian xung quanh lại khôi phục tĩnh mịch, Võ Hoàng hậu mỉm cười nhìn về phía Tiết Tiệp dư: "Thượng nhân thật sự nhất mực bình thản."
Tiết Tiệp dư ngước mắt nhìn nàng một cái: "Sợ là chỉ để Hoàng hậu nương nương thất vọng."
Võ Hoàng hậu cũng không tán đồng: "Tư chất tuyệt hảo, nếu tâm tính đầy đủ trầm ổn, chẳng lẽ thượng nhân không động tâm sao?"
"Động tâm?" – Tiết Tiệp dư cười lạnh: "Bồi dưỡng thêm một người, lại để cho Hoàng hậu nương nương thao túng hay sao?"
Sắc mặt Võ Hoàng hậu đột nhiên thay đổi.
- ------------------
Uyển Nhi: Các người dám lấy ta ra đùa giỡn a?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT